Nghe thấy hai chữ Vân Mân, Phong Mục đã thuận theo ánh mắt anh nhìn sang.
Khi nhìn thấy Vân Mân đứng cạnh một người đàn ông rồi tươi cười xinh đẹp, hơn nữa ngực còn kề sát vào đối phương, mặt anh ta lập tức đen lại.
Vân Mân giãy một chút, hình như đã khiến cho anh ta bất mãn, anh ta trực tiếp khiêng cô ta đi ra ngoài luôn.
Mặc Tinh cắn môi: "Thì ra là vậy, thé cô An bình phục nhanh thật đấy, lúc chân tôi vừa khỏi, đi đường còn phải vịn tường.
Xem ra cô cũng không có bị thương nghiêm trọng như thế, vậy thì tôi yên tâm rồi.
"Thật ra tôi bị thương rất nặng, trước đây tôi luôn làm trị liệu, bây giờ mới miễn cưỡng khôi phục thành dáng vẻ này." An Sơ Tuyết thở dài: "Không bằng cô được, cô bình phục tốt rồi sau này vẫn có thể khiêu vũ."
Mặc Tinh cố tình lơ đi câu sau, mà là ngạc nhiên nói: "Cô đã bình phục tốt từ lâu rồi, thế sao vẫn ngồi xe lăn? Chắc không phải là để khiến cho người ta đồng tình đấy chứ?"
Trên khuôn mặt Tiêu Cảnh Nam mang theo ý cười nhàn nhạt, anh cũng không có chen vào cuộc đối thoại của hai người, anh chỉ cúi đầu nghịch ngón tay Mặc Tinh.
Khi An Sơ Tuyết nhìn sang, vừa khéo anh đang nắm tay Mặc Tinh rồi để vào trong miệng khẽ mổ một chút.
"Trên tay có vi khuẩn, bẩn." Mặc Tinh làm nũng một tiếng, cô đỏ mặt.
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô với ánh mắt cưng chiều, anh khẽ phết lên mũi cô một chút: "Không sao, chỗ nào trên người em tôi cũng không thấy bẩn."
Anh nhấn mạnh chữ "cũng".
Trong đầu Mặc Tinh xoẹt qua một số hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, khuôn mặt hơi nóng lên.
Lần này không phải là diễn nữa, cô thật sự cảm thấy xấu hổ.
Nụ cười của An Sơ Tuyết cứng ngắc, cô ta giả vờ không có việc gì trả lời Mặc Tinh: "Không phải là để tranh thủ được người khác đồng tình, chẳng qua là...!chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy, chắc là cô biết rõ, tôi thích hoàn mỹ, không muốn đi tập tễnh trước mặt người khác."
Nghe thấy vậy, vẻ mặt Mặc TInh lập tức uể oải: "Nhưng tôi không biết, nếu tôi mà biết, lúc trước tôi sẽ không bị cô vu cáo hãm hại, còn vì thế mà đi tù nữa."
An Sơ Tuyết há miệng, nhưng còn chưa kịp nói, đã bị Mặc Tinh cắt ngang rồi: "Vả lại, hình như cô cũng không phải là rất thích hoàn hảo."
Mặc Tinh chỉ vào chân của An Sơ Tuyết: "Cô nói cô không muốn đi tập tễnh trước mặt người khác, nhưng bây giờ cô đi đường đang tập tễnh này."
An Sơ Tuyết cắn môi, đôi mắt dâng lên một tầng nước mắt: "Tôi đã biết lỗi rồi mà, cô cần gì phải sỉ nhục tôi như thế."
"Nhưng...!nhưng mà là cô tự tới tìm tôi mà." Mặc Tinh nói với khuôn mặt vô tội.
Ý ngoài mặt chữ, là cô tự đi tới tìm nhục nhã.
Biểu hiện của Mặc Tinh ở mấy lần này hoàn toàn khác với trước kia, nhất thời An Sơ Tuyết không biết phải đánh trả thế nào.
Lúc này, cô ta gắng gượng duy trì nụ cười, nhưng cô ta hoàn toàn không biết nói gì để phản kích.
Sự việc phát sinh ở khoảng thời gian này đã hoàn toàn đảo lộn lòng cô ta!
"Sơ Tuyết, nếu cô không có việc gì nữa thì chúng tôi đi trước đây." Tiêu Cảnh Nam để tay của Mặc Tinh xuống, mười ngón tay đan vào nhau: "Dù sao thì, chúng tôi khác cô, hơi bận."
Nói xong, anh kéo Mặc Tinh đi.
Mặc Tinh quay đầu lại nhìn sắc mặt khó coi của An Sơ Tuyết, cô cong môi: "Anh bảo cô ta là một người rảnh rỗi à?"
"Chẳng nhẽ không phải?" Tiêu Cảnh Nam cụp mắt nhìn cô: "Tạm thời hai nhà An, Lâm đã vứt bỏ cô ta rồi, người khác biết ông nội tôi đang tấn công cô ta, cũng sẽ không dây dưa nhiều với cô ta, né còn không kịp ấy."
Mặc Tinh nghe, trong