Art: Weibo @群青打火机
Chương 105: Thôn Thần Y [15] Mặc Khuynh trả thù, Giang Khắc lộ bản tính
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Mặc Khuynh nói như thế.
Trong phút chốc, bầu không khí xung quanh thay đổi, thợ săn trở thành con mồi, đám thôn dân vốn mang theo dáng vẻ hùng hùng hổ hổ bất giác nuốt ực một cái, cảm giác cực kỳ không đúng.
"Mày..." Cát Mộc Quách cũng sinh ra sợ hãi, cảnh giác nhìn chằm chằm cô, "Mày yên tâm cái gì?"
Mặc Khuynh cười lạnh.
Đám thôn dân nhìn dáng vẻ bình tĩnh đáng sợ này của cô, bàn tay đều không nhịn được nắm chặt cuốc, đòn gánh trong tay, hai giây sau, cùng lúc xông lên.
Lúc này, từ sau lưng truyền đến một tiếng "tiếp này", Mặc Khuynh nghiêng người bắt được.
Đó là chiếc áo khoác ngoài của Giang Khắc ném tới.
Giang Khắc nhàn nhạt nói: "Đừng làm bẩn tay."
"Cảm ơn nhé."
Mặc Khuynh thản nhiên nhận lấy.
Ba người đầu tiên đã xông đến trước mắt, Mặc Khuynh nắm lấy tay áo của chiếc áo khoác, dùng nó làm roi, sau đó là một trận gió mạnh, hất văng ba người kia về sau.
Một khắc sau, bọn họ lại vây xung quanh Mặc Khuynh.
Qua Bốc Lâm nhân cơ hội này thoát ra, trốn ở bên cạnh Giang Khắc, lại gào lên với người đàn ông dửng dưng đứng ngoài xem này: "Anh không định đi hỗ trợ à?"
"Không giúp."
"Anh có phải đàn ông không thế?!" Qua Bốc Lâm trợn mắt.
"Phải."
"..."
Phục rồi, còn chơi trò "một hỏi một đáp" với anh ta.
Qua Bốc Lâm cắn răng, quyết định không chấp nhặt với Giang Khắc, quay lưng: "Mau cởi giúp tôi."
Anh ta gắng sức đưa hai bàn tay bị trói về phía Giang Khắc quơ quơ.
Giang Khắc đứng im không nhúc nhích.
Đợi một lúc, Qua Bốc Lâm phát hiện Giang Khắc vẫn như phiến đá đứng đó, nhíu mày nói: "Anh có nghe thấy không thế?"
Giang Khắc đáp lại: "Ừm."
"Cởi ra giúp tôi!"
"Không."
"..."
Qua Bốc Lâm sắp tức chết rồi, lại xoay người, nhắm cái đầu của Giang Khắc, dùng chính cái trán của mình làm vũ khí đập tới.
Giang Khắc hơi nhấc mắt, tay phải nâng lên, dễ dàng túm gọn cái đầu của Qua Bốc Lâm.
Sau đó lại nhẹ nhàng ấn đầu của Qua Bốc Lâm về.
(*) tội lỗi tội lỗi anh Giang là nam9 không thể ship lung tung >
Thấy Qua Bốc Lâm không ngừng giãy dụa, Giang Khắc có hơi mất kiên nhẫn, nhưng cũng không thể ném người vào rãnh nước thối được, chỉ đành giải thích: "Cô ấy đang tức giận, để cô ấy phát tiết xong đã."
Qua Bốc Lâm dừng lại: "Tức giận cái gì?"
Giang Khắc nói: "Chân tướng."
"Hai người tìm được chân tướng rồi? Có phải Hạ Vũ Lương--" Qua Bốc Lâm nói đến một nữa, bỗng nhiên có một cục thịt lớn nặng nề bị quăng về phía này, bịch một tiếng thật lớn.
Người kia chật vật ngẩng đầu, nhìn thấy hai người thì lập tức đứng bật dậy, muốn xuống tay với họ.
Nhưng mà, nắm đấm của kẻ đó còn chưa kịp vung ra, Giang Khắc đứng một bên nhìn qua tưởng như chỉ là một tên họa sĩ trói gà không chặt chợt đá ra một cước, trực tiếp đá bay kẻ đó.
Hai mắt Qua Bốc Lâm mở lớn: "Không phải đã nói là không động thủ à?"
"Chỉ nói không chủ động ra tay, không phải không thể đánh lại." Giang Khắc ung dung đáp.
Qua Bốc Lâm: "..." Nghe cũng có lý.
Lại thêm một lúc, hầu như đám trai tráng của thôn làng này đều đã bị Mặc Khuynh đánh ngã, tâm tư "hỗ trợ" lúc này đã bị thu gọn không còn bóng dáng.
Anh ta hỏi Giang Khắc: "Tôi không nhảy vào đó nữa, bây giờ anh có thể cởi trói cho tôi chưa?"
"Có thể."
Giang Khắc liếc anh ta một cái.
Hắn không "cởi", mà lấy ra một con dao gấp nhỏ, bàn tay vung một cái chém xuống, trực tiếp cắt đứt dây trói.
Cảm nhận được dây trói đã lỏng ra, Qua Bốc Lâm lập tức giải thoát cho đôi bàn tay của mình, nhẹ nhõm thở ra một tiếng.
Lúc này, toàn bộ đám trai tráng của thôn đều đã bại dưới tay Mặc Khuynh.
Áo khoác cầm ở tay rũ xuống mặt đất, gió thổi qua khiến mái tóc đen và vạt áo tung bay, cô xoay người, màn đêm làm nền, sao sáng điểm xuyết, hoang dã mà ngầu lòi, đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Cô phân phó: "Đi lấy dây thừng."
"Đến liền."
Qua Bốc Lâm đã đứng nghẹn hồi lâu, nghe vậy thì lập tức hứng khởi đứng phắt dậy.
Anh ta đã sớm chướng mắt cái đám này!
Chỉ trói lại ba mươi thôn dân này đã mất của Qua Bốc Lâm nửa tiếng, nhưng anh ta lại cực kỳ nhiệt huyết dốc sức, thi thoảng nâng tay lau mồ hôi, phát hiện đám thôn dân đều trừng mắt nhìn mình, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu thỏa mãn.
Bọn họ không ngừng mắng chửi, nhưng càng mắng chửi, Qua Bốc Lâm lại càng sảng khoái.
- - Kẻ bất lực mới phải dùng đến võ mồm.
Trói xong người cuối cùng, Qua Bốc Lâm vỗ vỗ tay, nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Mặc Khuynh và Giang Khắc: "Tiếp theo làm sao đây?"
"Báo cảnh sát, gọi bác sĩ.
Phần còn lại để Hoắc Tư giải quyết." Mặc Khuynh không hề tỏ ra lo lắng.
"..."
Qua Bốc Lâm cảm thấy lúc Mặc Khuynh ném cái cục phiền to bự này cho Hoắc Tư không hề tỏ ra day dứt lương tâm.
Chỉ là, Giang Khắc vừa nghe đến cái tên "Hoắc Tư" thì khẽ nhíu mày.
Lại là Hoắc Tư.
Từ đầu đến giờ luôn có bóng dáng anh ta lảng vảng xung quanh.
"Hai người đi ra sau núi tra được gì rồi?" Qua Bốc Lâm hỏi.
Mặc Khuynh nói: "Hạ Vũ Lương dùng thân làm độc, nếu được đưa vào phần mộ tổ tiên thì thôn này sớm đã bình an vô sự; nếu được chôn dưới đất, độc cũng chỉ có thể lan ra một mảnh hoang vu.
Nhưng cuối cùng lại bị quật lên, phơi thây hoang dã, mới khiến toàn bộ người trong thôn trúng độc."
"..."
Qua Bốc Lâm bị lượng thông tin quá lớn khiến cho ngây người một hồi lâu.
Mặc Khuynh hỏi: "Chi tiết thì để sau rồi nói.
Còn anh, sao lại thành ra thế này?"
"Sau khi tôi moi được đầu mối từ ông Cát thì đi một vòng quanh thôn muốn thử xem có tra được thêm gì không, ai biết Cát Mộc Quách đó phát khùng cái gì, muốn dùng toàn bộ đàn ông trong thôn đối địch với chúng ta, cuối cùng thì thành như cô thấy." Qua Bốc Lâm nhún vai.
Mặc Khuynh đại khái cũng đã đoán được.
Cô nhìn Cát Mộc Quách trong đám người, ném cho Qua Bốc Lâm một ánh mắt.
Qua Bốc Lâm tức thì ghé đầu tới.
Mặc Khuynh ghé sát tai anh ta nói nhỏ mấy câu.
Hai mắt Qua Bốc Lâm sáng rực, vỗ tay cái bốp: "Cứ làm vậy đi."
Cách đó không xa, Cát Mộc Quách bị kẹp giữa hai người bỗng thấy sống lưng lạnh toát, rùng mình một cái.
"Về hả."
Giang Khắc cảm thấy khung cảnh hai người chụm đầu vào nhau thì thầm cái gì cực kỳ chướng mắt.
"Ừm.
Áo của anh..." Mặc Khuynh chỉ chỉ cái áo trên đất, "Không mặc được nữa rồi."
Thật ra cũng chỉ dính chút bụi đất, nhưng mà áo này đã tiếp xúc với đám thôn dân, khó mà nói được đã bị dính lên thứ gì.
"Ừm." Giang Khắc hơi gật đầu, sau đó bổ sung, "Bắt đền đi."
"Hả?" Mặc Khuynh ngẩn ra.
Blackcard cũng có thể tặng không cho cô, chỉ có một cái áo đã tính toán đòi cô bắt đền?
Giang Khắc nhìn cô, để cô tự mình lĩnh hội.
"...!Được rồi."
Mặc Khuynh cũng chỉ coi như là chuyện nhỏ, đồng ý rồi.
Dù sao cũng có tiền Hoắc Tư cho, không lo đền không nổi.
(*) Khắc biết Khắc buồn đó:))))))
*
Mặc Khuynh để Qua Bốc Lâm canh chừng đám thôn dân, thuận tiện chờ cảnh sát và bác sĩ đến.
Sau đó thì cùng với Giang Khắc về nhà của trưởng thôn.
Đi được nửa đường, bỗng nghe thấy tiếng của Qua Bốc Lâm qua loa cầm tay, nội dung là "Hạ Vũ Lương chỉ định trả thù nhà trưởng thôn, kết quả lại vì phơi thây hoang dã mới hại đến toàn bộ người trong thôn, căn bệnh này của các người đều là nhờ phúc của nhà trưởng thôn đấy."
Vạch trần toàn bộ tội ác của nhà trưởng thôn Cát.
Tuy không nghe rõ động tĩnh bên đó, nhưng âm thanh ồn ào lớn dần, rõ ràng là đang hướng nhà của trưởng thôn mà mắng chửi.
Giang Khắc thoáng nghĩ, hỏi Mặc Khuynh: "Chiêu này là cô dạy cho Qua Bốc Lâm?"
"Làm rõ chân tướng mà thôi." Mặc Khuynh nhún vai.
Tuy toàn bộ những kẻ bị trúng độc trong thôn này đều không phải hạng tốt lành gì.
Nhưng mà, rõ ràng là làm chuyện trái với lương tâm, lại không dám công bố chân tướng, mà dùng "nguyền rủa" lừa gạt thôn dân, thà kéo tất cả cùng xuống địa ngục cũng phải đổi lại yên bình ngắn ngủi cho nhà mình.
Không xứng đáng nhận "quả báo sau khi chân tướng được làm rõ" hay sao?
Kẻ ngu muội, cái gì cũng có thể làm ra.
Nhà trưởng thôn cũng nên đón báo ứng của mình rồi.
...
Cổng nhà trưởng thôn mở toang.
Trong sân có một người đang ngồi co quắp, chính là trưởng thôn sau khi chịu đả kích vẫn chưa tỉnh táo lại.
Ông ta quỳ mọp trên đất, giống như đang cầu khấn.
Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, ông ta ngẩng đầu, nhìn ra cổng.
Một khắc khi nhìn thấy Mặc Khuynh, trưởng thôn lại run rẩy kịch liệt, không ngừng hô lớn "Thần tiên tha mạng", sau đó còn lùi đến một