Trương Tam nghe đến đây thì khẽ thở dài: "Chuyện này nói ra thì dài lắm."
Mặc Khuynh và Giang Khắc im lặng nhìn ông ta.
Hàm ý: Chúng tôi có thời gian nghe.
Thế là, Trương Tam ăn mấy củ lạc, sắp xếp lại suy nghĩ trong lòng.
"Tôi nhớ năm đó con bé mới mười tám, kỳ thi đại học kết thúc, con bé nhận được giấy báo trúng tuyển." Trương Tam chậm rãi lên tiếng.
Tiếp sau đó, thay đổi chủ đề: "Thôn chúng tôi đã thành lập được một trăm năm, lưu truyền một truyền thuyết về Y Thánh."
Nói đến đây, ông ta hỏi hai người: "Hai người có từng nghe qua chưa?"
Mặc Khuynh đáp: "Nghe sơ."
Giang Khắc nói: "Mời nói cụ thể."
Trương Tam đè xuống nghi ngờ dày đặc trong mắt, tiếp tục nói: "Nghe nói, Y Thánh kế thừa y thuật cao nhất của Kỳ Hoàng Nhất Mạch, lại ở trên chiến trường luyện ra một thân bản lĩnh giải phẫu ngoại khoa, có hai bộ giải phẫu mang đến hiệu quả kỳ diệu bên người.
Gọi là Hoa Đà sống cũng không phải là nói quá."
Giang Khắc liếc Mặc Khuynh một cái.
Mặc Khuynh chẳng mấy hứng thú ăn lạc.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ, những lời thế này, cô nghe đến nhàm cả tai rồi.
"Chuyện này thì liên quan gì đến Hạ Vũ Lương?" Giang Khắc hỏi.
"Bởi vì," Trương Tam hơi dừng, ánh sáng trong mắt nhạt đi mấy phần, "Hạ Vũ Lương vì người đó mới bị trục xuất khỏi thôn."
"..."
Mặc Khuynh chẳng làm gì tự nhiên bị ụp tội, mí mắt không khỏi hơi nâng lên.
Cô khẽ nhướng mày, hỏi: "Là thế nào?"
"Hạ Vũ Lương nghe truyền thuyết mà lớn, xem người đó là thần tượng của mình, từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, muốn sau này sẽ được giống như người đó." Trương Tam nói, "Mà trưởng thôn của thôn chúng tôi, nghe nói chính là đồ đệ của vị Y Thánh kia."
Đồ đệ?
Trong đầu Mặc Khuynh hiện lên một thân hình béo ú nho nhỏ.
Sau đó, cô bắt được từ khóa: "Nghe nói?"
"Đúng, nghe nói." Trương Tam gật đầu, "Vì đến tận bây giờ cũng chưa từng nghe ông ấy tự mình thừa nhận."
"Ồ."
Thứ cảm xúc nho nhỏ trong lòng Mặc Khuynh lại bị đè xuống.
"Trong thôn có một cấm địa, ngay ở nhà của trưởng thôn.
Cũng là nghe nói thôi, trong đó có thứ Y Thánh để lại, ai cũng không biết là thứ gì, nhưng nhiều năm như vậy, ngoại trừ trưởng thôn thì chưa có ai được đi vào." Trương Tam chậm rãi nói.
"Hạ Vũ Lương vào rồi?" Giang Khắc nghĩ đến một khả năng.
Trương Tam gật đầu: "Con bé cẩn thận lên kế hoạch từ trước, lẻn được vào, nhưng trong cấm địa đâu đâu cũng là cơ quan, con bé tuổi còn nhỏ như vậy, sao mà không bị phát hiện cho được? Luật trong thôn, ra vào cấm địa lập tức bị trục xuất, không có ngoại lệ.
Trưởng thôn dù có yêu thương con bé đến mấy thì cũng chỉ có thể chiếu theo luật lệ mà làm."
"Đương nhiên," Trương Tam lại bổ sung, "Chỉ cấm con bé quay về thôn mà thôi.
Định kỳ trưởng thôn vẫn gửi tiền cho con bé, hỗ trợ học xong đại học.
Con bé chưa từng quay về, chuyện sau này thì không rõ nữa."
Mặc Khuynh hỏi: "Nghe nói đám người trẻ trong thôn đều rất hâm mộ cô ấy?"
"Hình như đúng là có chuyện này." Trương Tam gật đầu, "Người trong thôn chúng tôi, thông thạo Trung y, đều theo nghiệp này, có nhân mạch thì mới phát triển được.
Thiên phú của con bé rất tốt, lại kiên quyết không hề do dự lựa chọn Tây y, từ bỏ con đường nhanh nhất."
Mặc Khuynh lại hỏi: "Người già trong thôn thì sao?"
Trương Tam hơi trầm mặc, mới nói: "Đều cảm thấy con bé ngốc."
Đường rộng thênh thang không đi, lại cứ đâm đầu vào đường nhỏ khúc khuỷu khó đi.
Đúng là quá ngốc.
"Có một điểm không hợp lý lắm." Giang Khắc đột nhiên lên tiếng, "Trước đây Hạ Vũ Lương là người bộp chộp liều lĩnh sao?"
"Không phải.
Hồi nhỏ con bé rất ngoan ngoãn lanh lợi." Trương Tam lắc đầu, "Bởi vì mồ côi từ nhỏ nên con bé hiểu chuyện rất sớm, chưa bao giờ gây phiền toái cho người khác.
Giang Khắc hỏi: "Vậy vì sao bỗng nhiên lại muốn đi vào cấm địa?"
"..."
Trương Tam ngẩn ra.
Điểm này đúng là ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, trước đây khi chuyện đó xảy ra, cũng không có ai đi hỏi.
Bởi vì người trong thôn đều biết Hạ Vũ Lương sùng bái Y Thánh, nghe nói Hạ Vũ Lương đi vào cấm địa rồi bị bắt tại trận cũng không có ai đi hỏi đầu đuôi căn nguyên.
Bởi vì, không cần hỏi.
Một cô bé, sùng bái Y Thánh, muốn vào cấm địa xem Y Thánh để lại thứ gì, cần lý do sao?
Mặc Khuynh nâng tay chống cằm, liếc nhìn Giang Khắc.
Giang Khắc tiếp tục hỏi: "Liệu có phải là bị người xúi giục?"
"Khả năng này, cũng không phải là không thể." Trương Tam khẽ gật đầu, "Chắc là đám trẻ xúi bậy nhau.
Nhưng chuyện cũng đã xảy ra lâu như vậy rồi, con bé cũng không còn nữa."
Việc đã đến nước này, có truy cứu cũng vô nghĩa.
Nhưng mà, chính vào lúc này, từ cửa truyền đến một giọng nói--
"Là Lương Tự Chi."
Mấy người quay đầu lại, chỉ thấy Cốc Vạn Vạn lững thững đi tới, đến cửa, như một người không xương tựa vào khung cửa, hai tay vòng trươc ngực, nhìn Giang Khắc.
Cậu ta cong môi, khen ngợi: "Cũng tinh mắt đấy."
Giang Khắc không để ý cậu ta.
Trương Tam nhìn sang Cốc Vạn Vạn, nhíu mày: "Sao con biết?"
"Thứ chó ghẻ đó ngấp nghé phương thuốc của trưởng thôn, xúi Hạ Vũ Lương đi vào cấm địa, đại khái là muốn thử xem cơ quan phòng ngự của cấm địa thế nào." Cốc Vạn Vạn nhẹ như không nói.
Trương Tam nói: "Có bằng chứng không?"
Cốc Vạn Vạn khó chịu nói: "Con mà có bằng chứng thì sẽ để cho nó kiêu ngạo đến bây giờ à?"
"Hạ Vũ Lương nói với con?"
"Không phải."
Trương Tam lại hỏi: "Vậy làm thế nào con biết được?"
"Đoán thôi." Cốc Vạn Vạn nói, "Mấy ngày trước khi Hạ Vũ Lương vào cấm địa, Lương Tự Chi có mấy lần đến tìm Hạ Vũ Lương, đều trùng hợp bị con gặp được.
Có một lần con nghe thấy hai người đó nói chuyện với nhau có nghe thấy cái gì mà cấm địa."
"Chỉ có vậy, chứng minh được cái gì?" Trương Tam trừng mắt, nghi ngờ cậu ta chỉ đoán mò.
Cốc Vạn Vạn hỏi lại: "Vậy chú nói đi, nó với Hạ Vũ Lương thân thiết gì đâu, sao mấy ngày liền cứ đến tìm Hạ Vũ Lương?"
"..." Trương Tam bị cậu ta nói cho á khẩu, rung rung chòm râu trừng mắt, cuối cùng, ông ta tìm được một điểm đáng ngờ, "Nhưng cái này liên quan gì đến phương thuốc?"
"Lương Tự Chi ở bên ngoài tìm kiếm phương thuốc trong truyền thuyết, đây cũng không phải chuyện gì bí mật.
Có phương thuốc rồi, nó sẽ một bước lên mây." Cốc Vạn Vạn nói, "Không phải nói trưởng thôn giữ một bản sao, mọi người đều đoán là ông ấy giấu trong cấm địa, nó có thể không nổi lòng tham sao?"
Trương Tam cũng không phải kẻ ngốc.
Cẩn thận ngẫm nghĩ lý do của Cốc Vạn Vạn, ông ấy cân nhắc trong lòng một lúc, lại hỏi: "Còn lý do nào thuyết phục hơn nữa không?"
"Có ạ." Cốc Vạn Vạn nhíu mày, "Trong cấm địa nơi nơi đặt cơ quan, theo lý thuyết, Hạ Vũ Lương hẳn là vừa vào thì bị phát hiện, nhưng thực tế là vào đến trung tâm rồi mới bị phát hiện.
Không ai báo tin cho Hạ Vũ Lương, đây là không thể nào."
Trương Tam gật đầu, để cậu ta tiếp tục.
Cốc Vạn Vạn lại nói: "Sau lần đó, trưởng thôn điều chỉnh lại cơ quan.
Muốn vào lại khẳng định càng khó hơn.
Theo như phỏng đoán của con, khi đó Lương Tự Chi đã tạm thời từ bỏ ý định trộm, thay đổi sách lược."
"Sách lược gì?"
Sắc mặt Cốc Vạn Vạn thoáng nghiêm túc, híp mắt, gằn từng chữ nói: "Làm trưởng thôn."
Trương Tam liên tưởng đến cái gì, biểu tình khẽ biến.
"Chú cũng nghĩ ra rồi đúng không," Cốc Vạn Vạn nói, "Từ sau khi Hạ Vũ Lương rời đi, Lương Tự Chi bắt đầu gây dựng uy tín của mình trong thôn, tìm những con đường mang lại lợi ích cho thôn dân, giành được tín nhiệm, những năm gần đây còn tận lực củng cố cây cầu liên kết trong thôn với ngoại giới, khiến cho sức ảnh hưởng của thôn Thần Y ngày càng lớn.
Không ít người nhận được lợi ích, đều đứng về phía nó."
Cốc Vạn Vạn khinh thường nhếch khóe miệng: "Năm nay trưởng thôn từ chức, trưởng thôn mới tám chín phần là nó."
"Làm trưởng thôn có chỗ tốt gì sao?" Mặc Khuynh đã ăn hết nửa đĩa lạc trước mặt.
Hơi khát, cô cầm chén rượu trước mặt Giang Khắc, nhấp một ngụm.
Rượu xái thật sự rất cay, uống một ngụm, cổ họng cay, dạ dày cũng như bị đốt cháy, nhưng lại cực kỳ sảng khoái.
Giang Khắc không nói một lời nhìn chén rượu trong tay cô.
"Trả anh." Mặc Khuynh nói, đặt chén về chỗ cũ.
Giang Khắc: "..." Đây mà gọi là trả à?
Cốc Vạn Vạn không để ý một màn này, trả lời: "Không có."
"Sao lại không có." Trương Tam tranh luận với cậu ta, "Nhà ai xảy ra chuyện gì, trưởng thôn đều sẽ đứng ra làm trọng tài đó thôi?"
"..."
Cốc Vạn Vạn thở dài một tiếng, giọng nói chững chạc, "Những trưởng thôn khác, đại khái là quản lý một thôn.
Nhưng người của thôn Trúc Xá, chiếm nửa giang sơn trong ngành sản xuất dược liệu Trung y.
Trở thành trưởng thôn mới, uy tín và quyền lợi trong ngành đều tăng mạnh.
Còn có mấy thứ trong cấm địa kia, cũng có thể được trưởng thôn cũ chuyển giao lại."
"Không được không được, Lương Tự Chi không được." Trương Tam uống cạn chén rượu, khà một tiếng, hỏi Cốc Vạn Vạn, "Có phải hai ngày nữa sẽ công bố trưởng thôn đời kế tiếp không?"
"Vâng."
Trương Tam xoa xoa tay: "Bây giờ chú đi tranh cử còn kịp không?"
Cốc Vạn Vạn khinh thường nói: "Bằng cái tính tình thối quắc, đối xử không ra gì với người trong thôn này của chú?"
Lại bổ sung: "Thôn dân có bầu cho chú thì con cũng không bầu."
Trương Tam cầm chén rượu muốn ném Cốc Vạn Vạn.
Cốc Vạn Vạn lại bày ra vẻ mặt "Đấy, tính tình thối quắc, con nói sai à?"
Trương Tam hừ nhẹ một tiếng, đặt chén rượu xuống, xua tay nói: "Vậy thằng oắt nhà con đi quấy rối đi, dù sao cũng không được để cho Lương Tự Chi được như ý nguyện."
"Giao bí phương độc môn của chú cho con, con có thể suy xét." Cốc Vạn Vạn nói.
"Nằm mơ đi thằng oắt con!"
"Vậy thì không có cửa."
Trương Tam trừng mắt: "Con quên rồi đúng không, trước đây cái đuôi luôn đi theo sau