Đường đi vô cùng xóc nảy.
Sau lộ trình một ngày vất vả, Mặc Khuynh và Qua Bốc Lâm vào đến thành phố, nhưng không dừng lại nghỉ ngơi mà trực tiếp đến trạm tàu sắt cao tốc, ngồi tàu quay về.
Giờ này đã rất muộn, đèn trên tàu cũng được chỉnh tối hơn, hầu hết hành khách trong toa xe đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Uống không?"
Qua Bốc Lâm huých tay Mặc Khuynh, đưa cho cô một chai sữa chua uống.
Mặc Khuynh rũ mắt nhìn.
Đúng là loại cô hay uống.
Đã ra ngoài nhiều ngày, Mặc Khuynh không tìm được nơi bán loại này, cũng lâu rồi chưa được uống.
Mặc Khuynh nhận lấy.
"Tôi vừa thấy là mua luôn một chai, đúng là loại cô hay uống nhỉ?" Qua Bốc Lâm hỏi, lại đưa cho Mặc Khuynh một cái bánh mì nhỏ, "Ăn lót bụng, đợi đến nơi, tôi bảo Bành Nhân mời cô một bữa thịnh soạn.
"
Mặc Khuynh hơi ngạc nhiên: "Bành Nhân?"
Qua Bốc Lâm gật đầu: "Đúng đó, tôi bảo cậu ta đến đón chúng ta.
"
"Hoắc Tư đâu?" Mặc Khuynh hỏi, mở nắp chai.
"Hai ngày này anh ta không ở thành phố Đông Thạch, đi Đế thành rồi.
" Qua Bốc Lâm đáp, "Đợt này Đội một và Đội hai hợp tác với nhau ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc là có vụ gì lớn, thấy đi có vẻ gấp lắm.
"
Mặc Khuynh uống một ngụm sữa chua: "Ồ.
"
Qua Bốc Lâm ngáp một cái: "Tôi chợp mắt chút.
"
Mặc Khuynh không có bằng lái, Qua Bốc Lâm lái xe một ngày, đã mệt muốn chết.
Một ngày này, anh ta cũng oán thầm trong lòng vô số lần, trách Giang Khắc rời đi trước, nếu không phần mệt mỏi này đã được chia sẻ bớt rồi.
Mặc Khuynh uống sữa chua, "ừm" một tiếng.
Qua Bốc Lâm nghiêng đầu sang một bên, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, hẳn là đã ngủ rồi.
Uống hết chai sữa chua, Mặc Khuynh chưa thỏa mãn cho lắm, bỏ chai rỗng vào túi rác.
Lúc ngả người về sau, tay cô chợt đụng phải ba lô đặt bên người, hơi dừng, cô cầm ba lô lên, mở khóa, tìm được cuốn phác họa trước đó mình nhét bừa vào.
Bìa da nâu, xúc cảm khi sờ lên khá thô ráp.
Ánh sáng trong toa xe lờ mờ không rõ ràng, Mặc Khuynh hơi do dự, bật sáng màn hình rồi chiếu lên cuốn sổ, mở trang đầu tiên.
Trang đầu tiên đập vào mắt lại khiến cô cực kỳ ngạc nhiên.
Bức tranh ở trang đầu tiên vậy mà lại là cô.
Đó là lần đầu tiên gặp Mặc Khuynh, cô ngồi nửa quỳ trên lan can ban công, bên trong là áo dây, khoác ngoài áo sơ mi rộng, quần đùi.
Là góc nhìn của Giang Khắc.
Góc bên phải có ký tên: Giang Họa.
?
Cô nhớ rõ ràng lúc Giang Khắc vẽ tranh cho Cát Nghệ, cuốn phác họa có vẻ từng được sử dụng rồi.
Hóa ra ngay từ đầu là vẽ cô?
Mặc Khuynh nghĩ đến cái gì đó, lật những trang tiếp theo, không ngoài dự đoán, toàn bộ đều là tranh vẽ cô, một bức lại một bức, toàn bộ đều là cô từ góc nhìn của Giang Khắc.
Hơn nữa, qua mỗi bức tranh đều có thể thấy được sự tiến bộ của Giang Khắc.
Màn hình sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, liên tục lặp lại, ánh sáng trong toa xe chớp tắt chớp tắt.
Thật lâu sau.
Màn hình điện thoại một lần nữa tắt, nhưng lần này, hồi lâu không sáng lên.
Mặc Khuynh đóng cuốn sổ phác họa lại.
*
Ba tiếng sau, tàu đi vào thành phố Đông Thạch, hành khách đến trạm lần lượt đi xuống.
Qua Bốc Lâm ngủ một giấc dài, mắt díp lại không mở được, tóc tai bù xù rối tung.
Anh ta đeo ba lô lên, ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở theo Mặc Khuynh ra khỏi nhà ga.
"Qua Qua!"
Vừa ra đến nơi đã có tiếng gọi quen thuộc mang theo nhiệt tình truyền đến.
Sau đó là một vật thể bự chảng tập kích thẳng về phía anh ta, Qua Bốc Lâm cảm giác được nguy hiểm mở lớn hai mắt, trong tích tắc tỉnh táo, nhưng mà vẫn chậm một bước, anh ta đã bị Bành Nhân ôm chặt.
"Thả tay ra cho tôi.
" Qua Bốc Lâm gấp đến mức giậm chân.
"Sao thế sao thế," Bành Nhân thả tay, lại nắm hai vai Qua Bốc Lâm, xoay anh ta một vòng, "Bị đau chỗ nào hả?"
Qua Bốc Lâm đứng vững, suýt thì tức giận đến mức giậm chân: "Không.
"
"Không phải thì sao cậu lại thế này?" Bành Nhân không hiểu mô tê gì.
Qua Bốc Lâm: "! "
Sao lại thế này!
Có thể sao nữa hả!
Cậu không thấy cái ánh mắt đầy ý tứ kia của Mặc Khuynh sao?!
"Mặc tiểu thư," Bành Nhân nhìn thấy Mặc Khuynh, nhưng không chú ý đến ánh mắt của cô, hớn ha hớn hở đi tới nghênh đón, "Đưa ba lô cho tôi, tôi cầm giúp cô.
"
"Ừm.
"
Mặc Khuynh cũng không khách sáo.
"Xe đâu?" Qua Bốc Lâm lại ngáp một cái, nghiêng đầu, khóe mắt có ánh nước.
Anh ta lẩm bẩm: "Buồn ngủ chết mất.
"
Bành Nhân nghiêng đầu nhìn anh ta: "Vậy còn bữa khuya thì sao? Tôi mời khách đó.
"
"Ăn!"
Qua Bốc Lâm lập tức đáp.
"Vậy đi thôi.
" Bành Nhân vẫy tay, rất có tinh thần.
Làm một trợ lý nhỏ quanh năm gây tội mà vẫn chưa bị khai trừ, Bành Nhân thật sự vô pháp vô thiên, thế mà lái hẳn xe của Giang Khắc đến đây.
"Đây là xe của Giang gia nhà cậu mà?"
Qua Bốc Lâm khá là kính nể dũng khí không sợ bị đá đít của Bành Nhân.
"Đúng đó.
" Bành Nhân ngồi vào ghế lái, trả lời, "Ngài ấy bảo tôi lái đi đó.
"
"Hả?" Qua Bốc Lâm ngây người, cảm khái, "Vậy xem ra anh ta cũng khá tốt tính đấy chứ nhỉ.
"
"Đúng đó.
Ngài ấy vừa nghe tôi phải đi đón hai người đã bảo tôi lái luôn cái xe này đi.
" Bành Nhân nói, "Nhưng mà, sau này có thể sẽ không còn cơ hội đó nữa đâu.
"
Mặc Khuynh ngồi ở ghế sau hơi nâng mắt.
Qua Bốc Lâm cài đai an toàn, hỏi: "Vì sao?"
"Hôm nay ngài ấy đi công tác về, nghe bảo đã xin được quay về tổng bộ ở Đế thành.
" Bành