Đảo mắt đã đến cuối tháng sáu.
Ngày diễn ra cuộc thi, Mặc Khuynh nhận được điện thoại của Qua Bốc Lâm, Qua Bốc Lâm nhắc đi nhắc lại cô nhớ mang theo chứng minh thư và thẻ dự thi, dặn dò cô làm bài cẩn thận, vân vân mây mây đủ thứ.
Cứ như phụ huynh đang dặn dò con cái chuẩn bị thi đại học.
Mặc Khuynh nhẫn nại nghe được hai phút thì cúp máy.
Không ngờ, chưa đến một phút sau, lại nhận được điện thoại của Hoắc Tư.
"Đến trường thi chưa?" Hoắc Tư hỏi.
Mặc Khuynh day day trán: "Sắp.
"
"Yên tâm thi, không cần căng thẳng, cố gắng phát huy.
" Hoắc Tư dặn dò.
"! "
"Hai ngày trước tôi và thủ lĩnh Phạm đã bàn bạc với nhau, phỏng vấn, kiểm tra sức khỏe cô đều không cần tham gia.
" Hoắc Tư nói, "Chờ cuộc thi kết thúc, cô có thể về thẳng thành phố Đông Thạch.
"
"Vì sao?"
"Không cần thiết.
Hai mục đó đã đủ tiêu chuẩn rồi.
" Hoắc Tư nói xong thì cúp máy.
Mặc Khuynh nhướng mày.
Được thôi.
Xe taxi dừng bên ngoài điểm thi, Mặc Khuynh thanh toán tiền xuống xe, nhìn tòa nhà văn phòng lớn của Trị Ninh, đúng là không thể xa hoa bằng tòa nhà ở thành phố Đông Thạch kia.
Vào sảnh chính, Mặc Khuynh theo bảng hướng dẫn đi lên tầng hai, đưa ra chứng minh thư và thẻ dự thi, sau đó đi vào hành lang tìm phòng thi.
Nhưng mà, còn chưa tìm được phòng thi đã gặp một kẻ khá quen mặt.
Là Ôn Thường Xuân.
Ôn Thường Xuân cũng đã nhìn thấy cô.
Thời gian này, chuyện gì của Ôn Thường Xuân cũng không thuận lợi, y thuật không đủ giỏi để được Cốc gia tín nhiệm, bán đề thi thì bị cảnh sát ghé thăm, ngày hôm nay đến dự thi cũng sống trong thấp thỏm lo âu.
Nhìn thấy Mặc Khuynh, Ôn Thường Xuân tự nhiên bực mình, trừng mắt lạnh giọng hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Mặc Khuynh liếc anh ta một cái, không để ý.
Ôn Thường Xuân cũng đã chú ý tới thẻ dự thi của cô, hơi ngạc nhiên, sau đó cao giọng rống lên: "Tố cáo! Tôi muốn tố cáo!"
Anh ta tự nhiên rống lên như thế, khiến cho những thí sinh xung quanh đều phải quay lại đây.
Ôn Thường Xuân chỉ Mặc Khuynh mà rống: "Chắc chắn là tạo bằng cấp giả! Con nhỏ này còn chưa tốt nghiệp trung học, sao có thể đến tham gia thi tuyển chứ!"
Vốn cũng chỉ có những người góp vui theo dõi diễn biến ở đây, nhưng sau một câu của anh ta, những người không hứng thú gì từ đầu cũng đã quét mắt về phía này, trong mắt mang theo đánh giá và thăm dò.
- - Còn chưa tốt nghiệp trung học đã được đến thi rồi.
- - Ngoại trừ thí sinh do căn cứ số 08 trực tiếp đưa tới, còn có thể là loại người nào được nữa?
- - Mẹ nó, rõ là đi cửa sau vào thẳng thi tuyển.
Dù sao thì, chiếu theo quy trình thông thường, chắc chắn đều phải đạt yêu cầu có "bằng cấp".
Chỉ có người đặc biệt được căn cứ số 08 lựa chọn, mới không thể đánh đồng với người thường.
Mặc Khuynh tức thì cảm nhận được vài ánh mắt mang theo sát khí phóng tới.
Rất nhanh, có mấy người nhân viên mặc đồng phục đi tới.
Một người trong đó đưa tay về phía Mặc Khuynh: "Mời lấy ra thẻ dự thi.
"
Mặc Khuynh đưa qua.
Ôn Thường Xuân vòng tay trước ngực, đắc ý mà nhìn Mặc Khuynh.
Nhưng mà, giây tiếp theo anh ta đã không cười nổi nữa.
Nhân viên kia trả lại thẻ dự thi cho Mặc Khuynh, sau đó, quét ánh mắt sắc bén sang Ôn Thường Xuân.
"Thẻ dự thi của cô ấy là thật.
" Nhân viên nói, "Ngược lại, gây rối trong cuộc thi, phiền cậu đi với chúng tôi một chuyến.
"
"Sao cơ?!"
Ôn Thường Xuân hoảng sợ đến mức khuôn mặt méo mó.
Nhân viên trực tiếp động thủ.
Hai người khác tiến lên, một trái một phải nắm lấy bả vai Ôn Thường Xuân, vừa kéo vừa đẩy anh ta ra ngoài.
Ôn Thường Xuân la lớn, cái gì mà "Tôi là thí sinh, tôi còn phải thi", mấy người nhân viên mắt điếc tai ngơ, mặt không đổi sắc áp giải anh ta ra ngoài.
Sau đó, đám người vây quanh tản đi.
Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Những ánh mắt