Nói xong, cô cho là Giang Khắc sẽ hỏi tiếp, nhưng Giang Khắc bỗng nhìn sang bên kia sông, chuyển chủ đề: "Mấy người đến đây vì những sự cố ngoài ý muốn của đoàn làm phim?"
Mặc Khuynh hơi ngẩn ra, đáp: "Ừm."
Giang Khắc hỏi: "Cô có biết gì về bộ phim của bọn họ không?"
"Không có hứng thú."
Mặc Khuynh không hề tỏ ra quan tâm.
"Bộ phim này tên là , nghe nói lấy bối cảnh từ một đoạn truyền thuyết của trăm năm trước cải biên ra." Giang Khắc từ tốn nói.
Mặc Khuynh cắn một miếng bánh quẩy.
Cô buồn chán chờ Giang Khắc kể tiếp.
Giang Khắc nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, tiếp tục nói: "Sau khi chiến dịch kết thúc, một sĩ quan và một cô gái chạy trốn đến đây, sĩ quan bị trọng thương, không còn sống được lâu nữa.
Đó là một ngày mùa đông, lại thêm mất mùa do chiến loạn, người trong trấn đều thấy bất an.
Cô gái đi trộm đồ ăn và dược liệu về kéo dài mạng sống cho vị sĩ quan kia, cuối cùng bị người dân trong thôn vây đánh..."
Mặc Khuynh không tiếp tục nghe nữa, ngắt lời hắn: "Biên kịch là ai?"
Giang Khắc không đáp mà hỏi lại: "Nhân vật chính trong truyền thuyết đó là cô và anh ta đúng không?"
"..."
Cô không trả lời câu hỏi của Giang Khắc.
Mặc Khuynh trầm mặc, thong thả ăn xong bánh quẩy, sau đó đứng dậy.
Cô liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Lần sau tán gẫu."
Giang Khắc không nói gì, nhìn sang núi non trùng điệp yên bình ở bờ sông biên kia, trong mắt có cảm xúc như nước chảy cuồn cuộn.
Mặc Khuynh rời khỏi.
Đi đến mãi xa, Mặc Khuynh vẫn không quay đầu.
*
Về đến khách sạn đã là chín giờ.
Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên đang đứng ở cửa tán gẫu.
Chợt thấy bóng dáng Mặc Khuynh từ xa xuất hiện, hai người đều hơi ngạc nhiên.
Tống Nhất Nguyên hỏi: "Em đi đâu thế?"
Qua Bốc Lâm nói: "Cứ tưởng vẫn còn đang ngủ nướng trong phòng cơ đấy."
"Đi dạo một vòng." Mặc Khuynh vỗ vỗ tay, chú ý đến chiếc xe cũ kỹ đậu bên đường, quét mắt một vòng, "Tài xế đâu?"
"Tối qua bị dọa một trận, đoán là mơ thấy ác mộng, sáng nay lái xe đến đưa chìa khóa cho chúng ta, nói là cứ dùng tự nhiên." Tống Nhất Nguyên giải thích.
Mặc Khuynh gật đầu: "Chuẩn bị đi, đến đoàn phim."
"Tôi gọi cho tiểu Ngô phía đoàn phim rồi." Qua Bốc Lâm lấy điện thoại ra, "Tiểu Ngô nói chuẩn bị cho chúng ta một vị trí trong đoàn làm phim, có thể tự do hành động, như thế cũng tiện cho việc điều tra."
"Ừm."
Mặc Khuynh không ý kiến.
Vốn dĩ cũng cần dành thời gian ở đó điều tra.
Vừa rồi nghe Giang Khắc nói xong, Mặc Khuynh cảm thấy, có lẽ có thể thâm nhập vào tìm hiểu sâu hơn một chút.
Ba người hành động rất nhanh, chẳng mấy chốc đã ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng, cùng ngồi vào xe.
Mặc Khuynh không có bằng lái, tự nhiên ngồi ở hàng sau.
Tống Nhất Nguyên lái xe, ngồi trước với Qua Bốc Lâm.
Cửa xe vẫn còn lưu lại dấu vết ngày hôm qua ăn một cước đầy bạo lực của Mặc Khuynh.
"Muốn đóng cái cửa này cũng khá mệt đấy nhỉ." Tống Nhất Nguyên dùng lực hai lần mới đóng được cửa xe, quay đầu nói với hai người, "Khách sạn không nói cung cấp bữa sáng, chúng ta đi đường thuận tiện mua gì ăn lót bụng?"
"Đương nhiên." Qua Bốc Lâm sớm đã đói mốc meo cả bụng.
"Ừm."
Mặc Khuynh cho Giang Khắc một cái bánh quẩy, vẫn còn chưa no.
Nhưng--
Chiếc xe cũ kỹ lắc lư đi được hai phút thì chết máy, xì khói.
Tống Nhất Nguyên: "..."
Qua Bốc Lâm: "..."
Mặc Khuynh: "..."
"Chuyến này ra khỏi cửa chắc chắn là đã quên không xem hoàng lịch." Qua Bốc Lâm cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, đưa tay xoa xoa má mình, "Tôi cứ có dự cảm xấu gì đó."
Tống Nhất Nguyên đặt tay trên vô lăng, cười cũng không được mà khóc cũng không xong: "Cái này còn cần dự cảm?"
Qua Bốc Lâm: "..." Cũng đúng.
Tống Nhất Nguyên quay đầu lại, ý vị thâm trường nói với Mặc Khuynh: "Ông trời đang trừng phạt em bất kính với thầy mình đấy."
"..."
Mặc Khuynh lười phản ứng anh ta, mở cửa xe đi xuống.
Ngay giây tiếp theo, dưới cái nhìn đầy chăm chú của Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm, Mặc Khuynh mở nắp xe, khom người cặm cụi làm gì đó.
Không đến hai phút sau, Mặc Khuynh đóng nắp xe, nhướng mày với Tống Nhất Nguyên.
Cô nói: "Thử xem."
Tống Nhất Nguyên nửa tin nửa ngờ cho xe khởi động, vậy mà lại được thật.
Tống Nhất Nguyên hơi ngạc nhiên nhướng mày, gác tay lên cửa sổ, thò đầu ra khen ngợi Mặc Khuynh: "Được đó nha."
"Đừng quên, tôi là phần tử tri thức tài năng của một trăm năm trước, học đến cả cấp đại học đấy." Mặc Khuynh không hề biết