Dịch: CP88
***
Qua Bốc Lâm sờ sờ mặt mình, hỏi hai người: "Lấy khuôn mặt này của tôi, hay là ráng thử một lần nhỉ? Thế thân của diễn viên chính, nghe có vẻ kiếm được nhiều tiền hơn đấy.
"
Mặc Khuynh được anh ta nhắc nhở, bỗng nhớ đến một chuyện: "Hai người được trả công bao nhiêu?"
Nhắc đến tiền, Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên đều cảnh giác lên.
Mặc Khuynh cũng một giây thu về dáng vẻ thanh lãnh, cười hiền với bọn họ, sau đó đưa tay ra.
Cô nói: "Tiền ăn sáng.
"
"Không phải chứ, cái này cũng phải trả hả?" Qua Bốc Lâm cảm nhận được hai tờ tiền trong túi đang nóng lên, tưởng sắp bỏng đến nơi.
"Vốn dĩ không cần.
" Mặc Khuynh rất thản nhiên, "Nhưng Hoắc Tư chỉ cho chúng ta tiền xe quay về.
"
Qua Bốc Lâm khó mà diễn tả cảm giác hiện tại: "Đó là tiền xe?"
"Ừ.
"
Buổi trưa, Hoắc Tư nhận được tin nhắn nhắc nhở của Hoắc Tư.
- - Đừng tiêu linh tinh, tiền xe đấy.
Bất giờ Mặc Khuynh mới nhận ra, nếu không phải vì lo bọn họ không về được, thì có lẽ một đồng Hoắc Tư cũng không để lại cho cô.
Tống Nhất Nguyên thở dài, thoả hiệp rồi, lấy tiền lương của ngày không nay ra, đặt vào tay Mặc Khuynh.
"Cầm đi.
"
Qua Bốc Lâm thì không sảng khoái được như Tống Nhất Nguyên.
Chẳng qua, Tống Nhất Nguyên đã tiên phong, anh ta có không nỡ đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể giao tiền ra: "Quay về nhớ làm hoà với Hoắc ba ba nhá.
"
"Nói sau.
"
Mặc Khuynh qua loa đáp, thu tiền.
*
Thời gian một bữa cơm, Mặc Khuynh và Tống Nhất Nguyên, Qua Bốc Lâm bàn bạc xong kế hoạch hành động cho hai ngày tiếp theo.
Trọng điểm ở danh sách tình nghi.
Mặc Khuynh chủ động nhận nhiệm vụ "người giao đồ ăn" và "người lang thang", còn lại thì giao cho Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm.
Tuy nhiệm vụ của Mặc Khuynh là ít nhất, nhưng Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm đều không có dị nghị gì.
Cũng không phải vì lý do nào khác.
Mà là, miệng lưỡi hai người tuy rằng lúc nào cũng cợt nhả, thi thoảng còn tự tìm đòn từ Mặc Khuynh, nhưng trong lòng họ, Mặc Khuynh dù sao cũng là người "mới đến thế kỷ này", quan tâm đến cô hơn cũng là điều nên làm.
Trời lại có mưa.
Mặc Khuynh mượn một chiếc ô ở quầy lễ tân rồi đi ra cửa.
Trấn Thanh Kiều dưới mưa vừa đẹp vừa yên tĩnh, mưa bụi khiến nó như ở trong một lớp sương mù, ngẫu nhiên còn có người đi đường ngang qua.
Cô không biết phải đi đâu trước.
Chẳng qua là muốn ra ngoài đi dạo một vòng.
Cô đã từng tới trấn nhỏ này, có một đoạn ký ức ngắn, tuy hiện tại cảnh còn người mất, nhưng cô không thể hoàn toàn coi thường.
Điện thoại trong túi bỗng rung lên.
Là một dãy số lạ.
Mặc Khuynh ấn nghe: "Ai?"
Giọng nói trong trẻo, lại không lạnh, tựa mưa hè.
Đầu bên kia im lặng mấy giây.
Sau đó, giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên: "Đang ở ngoài?"
"Ừm.
"
Mặc Khuynh đáp rất nhẹ.
Cô cũng nghe thấy âm thanh từ bên kia truyền lại, có tiếng mưa rơi, càng rõ ràng hơn là tiếng nước sông chảy cuồn cuộn, còn có! tiếng nước đập vào mấy chai nhựa.
(*) Hở ra là chạy đi kiếm thêm thu nhập tích tiền cưới vợ:))))
Giang Khắc hỏi: "Đang làm gì?"
Mặc Khuynh khẽ nâng mắt, nhìn con đường phía trước, đáp: "Đi dạo.
"
Giang Khắc nói: "Vừa đẹp, cô qua đây đi.
"
Mặc Khuynh dừng chân: "Qua đâu?"
"Hầm cầu, cô biết đấy.
"
"! "
Đúng là Mặc Khuynh biết.
Cô bỗng xoay người, xuyên qua những tòa nhà nhìn về phía con sông.
Sau đó, không cần do dự, chuyển hướng.
*
Trên đường, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Chiếc ô mỏng manh dần không chịu được sức nặng của nó.
Mà bước chân của Mặc Khuynh vẫn thong thả như cũ, không bận không gấp, mặc cho người bị ướt.
Đường đi không còn gặp được một ai.
Lúc đến bờ sông, Mặc Khuynh nhìn con sông chảy xiết, dựa vào ánh sáng mờ mờ, nhìn xuống dòng nước đục ngầu.
Rõ ràng buổi sáng vẫn là nước trong.
Đi dọc theo con đập mấy phút, Mặc Khuynh đi tới trước "cây cầu nguy hiểm" kia,
Vốn là cây cầu xuống cấp sắp sập, bởi vì nước sông dâng cao, bị ngập một phần ba, đoán chừng mưa thêm hai ngày nữa là cây cầu này cũng bị cuốn trôi luôn.
Mặc Khuynh chỉ thoáng nhìn qua, sau đó dọc theo con đường nhỏ đi sang bên kia.
Đến một