Mặc Khuynh không đáp lại bọn họ.
Cô đi chân trần tìm kiếm xung quanh một vòng, sau đó tách đám người ra, đi về phía Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm.
Tống Nhất Nguyên và Qua Bốc Lâm đứng tại chỗ, thấy cô đi tới, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bầu không khí gượng gạo.
"Nói thông tin hữu dụng thôi.
" Mặc Khuynh lạnh nhạt lên tiếng.
"Hoàn toàn không phát hiện ra bất thường.
" Qua Bốc Lâm cực kỳ chột dạ, dè dặt đưa điện thoại cho Mặc Khuynh, "Nhưng chúng tôi có cái này.
"
Là tấm ảnh vừa chụp được.
Mặc Khuynh nhìn cái bóng trên màn hình, hơi nhíu mày.
Cái bóng kia mặc đồ đen, đầu đội mũ, chỉ có thể nhìn ra đại khái vóc người, hoàn toàn không nhìn rõ mặt.
Nhưng mà, theo như Mặc Khuynh quan sát, trong đoàn làm phim không có người nào ăn mặc thế này.
- - Lặng lẽ không một tiếng động ẩn nấp trong bóng tối?
- - Nơi này quá đông người, hơi thở lẫn lộn, Mặc Khuynh khó mà nhận ra khác thường.
"Đây dường như không phải tốc độ mà người bình thường có được.
" Qua Bốc Lâm đi thêm hai bước lại gần cô, nhỏ giọng nói.
"Ừm.
"
Mặc Khuynh gật đầu.
"Lẽ nào," Qua Bốc Lâm mím môi, dùng ánh mắt thăm dò nhìn Mặc Khuynh, "Cô vẫn còn đồng loại à?"
Mặc Khuynh liếc anh ta một cái.
Qua Bốc Lâm khụ một tiếng, vội nói: "Đoán thôi, đoán thôi.
"
"Không rõ nữa.
"
Mặc Khuynh ném trả điện thoại cho Qua Bốc Lâm.
Tống Nhất Nguyên hỏi: "Em có làm được không?"
Mặc Khuynh gật đầu: "Làm được.
"
Qua Bốc Lâm và Tống Nhất Nguyên quay sang nhìn nhau.
- - Đã như vậy, thì có thể chứng minh người lần này bọn họ gặp phải ít nhất là cấp bậc của Mặc Khuynh.
- - Sao có thể tính là nhiệm vụ cấp F cơ chứ?!
!
Đạo diễn Trần cũng đã chạy tới.
"Mặc Khuynh, không sao chứ?" Hỏi xong, còn quét mắt từ trên xuống dưới người cô một lượt.
"Không sao.
"
"Đúng là nguy hiểm thật.
" Đạo diễn Trần cau mày, giọng nói trầm xuống, "Rõ ràng chúng tôi đã cho người đứng canh xung quanh, một bóng ma cũng không thấy, còn không cho người ngoài ra vào.
Chi bằng hôm nay tạm dừng ở đây đi, để đảm bảo an toàn.
"
Sự cố xảy đến quá bất ngờ, đạo diễn Trần đã bị dọa sợ.
Độ cao mà vừa rồi Mặc Khuynh nhảy xuống, đổi thành người bình thường, giờ này hẳn đã phải gọi xe cấp cứu.
May là Mặc Khuynh có võ trong người, phản ứng rất nhanh.
Nếu không, chuyện này hôm nay thật sự không biết sẽ phải giải quyết ra sao.
Mặc Khuynh phủi bụi đất trên người, nói: "Tiếp tục đi.
"
"Hả?"
Đạo diễn đã hoàn toàn bị thái độ không sợ chết này của cô dọa cho sững sờ.
Mặc Khuynh nhẹ như không nói: "Nếu kẻ đó đang ở đây, chúng ta tiếp tục quay, thì nhất định sẽ còn ra tay.
"
Đạo diễn Trần do dự: "Nhưng mà! "
Mặc Khuynh nói: "Tôi sẽ không sao.
"
Đạo diễn Trần lại nhìn sang Giang Khắc.
Mặc Khuynh không cần suy nghĩ nói: "Tôi sẽ bảo vệ người này, đảm bảo không xảy ra chuyện gì.
"
Giang Khắc nghe thế, liếc Mặc Khuynh một cái, gật đầu: "Ừm.
"
"Vậy, được rồi.
"
Tuy đã đồng ý, nhưng đạo diễn Trần vẫn thấp thỏm không thôi.
*
Tuy vừa mới xảy ra sự cố nguy hiểm tính mạng, nhưng Mặc Khuynh lại duy trì thái độ "tiếp tục kiên trì, không chết không từ", để nhân viên đoàn phim vẫn còn đang trong trạng thái sợ hãi chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.
Cảnh quay tiếp theo khá đơn giản.
Nữ yêu trộm đồ ăn quay về, lại nhìn thấy quân địch hung ác tìm thấy người trong lòng của mình rồi, muốn nhanh gọn giải quyết kẻ đó.
Chính là tiết mục "mỹ nhân cứu anh hùng".
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ chỉ cần ra vẻ một chút, quay mấy góc là được.
Nhưng sau khi chứng kiến cảnh quay vừa rồi của Mặc Khuynh, thế thân của vai quân địch hung ác tỏ ý muốn cùng Mặc Khuynh so mấy chiêu, diễn thật thử xem.
!
Trời càng về đêm, bầu không khí tại hiện trường càng trở nên căng thẳng âm trầm.
Tòa nhà bỏ hoang này, ban ngày cũng đã mang đến cảm giác lạnh lẽo cho người ta rồi, càng về đêm, không khí càng âm u, rõ ràng là giữa hè, gió thổi ở đây lại khiến người ta lạnh cả người.
Bầu không khí phủ kín sợ hãi hoang mang.
Trong lúc chờ đợi, Tống Nhất Nguyên gọi điện cho Hoắc Tư, báo cáo tình hình hiện tại.
Thuật lại xong, Tống Nhất Nguyên hít sâu một hơi, oán giận nói: "Có phải hệ thống này có vấn đề không? Theo tình hình trước mắt, không thể nào là nhiệm vụ cấp F được.
"
"Đúng là không phải cấp F.
" Giọng nói của Hoắc Tư ở đầu dây bên kia lại rất bình tĩnh.
"Sao cơ?"
Tống Nhất Nguyên không hiểu.
"Tôi vừa tra lại.
" Hoắc Tư hơi dừng, sau đó nói, "Hiện tại đã là cấp S rồi.
"
"! "
Tống Nhất Nguyên nghe tin dữ, bị chấn động đến mức sững sờ tại chỗ, không nói thành lời.
Hoắc Tư trầm