"tíc tắc....tíc tắc...TINH..."
12 Trưa rồi, mọi người vui mừng nhìn nhau cười, máy đo nhịp tim vẫn vậy chưa xảy ra chuyện gì, nó sống rồi sống thật đấy.
- Không sao rồi_ Daisy ôm Harry an ủi.
- Lexy à, cố lên_ Elena nhìn nó đầy thương cảm.
Thế rồi trong giây phút vui mừng đột nhiên đôi tay của nó có chút cử động.
- Bác sĩ, bác sĩ_ Ken gọi bác sĩ.
Ông nhanh chóng vào khám cho nó, soi mắt, tay, nhịp tim, mọi thứ dường như vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
- Bé sắp tỉnh phải không?_ Harry hỏi.
- Ư...Chuyện này..._ Ông bác sĩ ấp úng.
- Nói đi_ Alice lườm ông.
- Cô gái hình như sẽ sống thực vật_ Ông lắp bắp nói.
Nghe xong câu này Harry như muốn ngã xuống, cứ như từng nhát dao đâm vào họ vậy. Không thể như vậy được
- Tôi cho ông nói lại_ Andy nắm cổ áo bác sĩ.
- Chúng tôi thực sự không rõ, có thể sẽ tỉnh lại có thể sẽ như thế, nhưng có lẽ sẽ mất trí nhớ tạm thời_ Ông bác mồ hôi ròng ròng.
- Có lẽ, có thế, không rõ,...các người đi chết hết đi_ Harry quát lên.
Mọi y tá bác sĩ sợ hãi chạy hết ra ngoài. Còn lại mọi người trong phòng, không một lời nói, không một tiếng động, họ cùng nhìn về phía giường bệnh trông nó thật yếu đuối.
Thời gian cứ thế trôi qua, Tết tới giao thừa chả ai vui, nét mặt u ám ở bệnh viện trông nó. Xuân tới, chim vui hót vang, nắng vàng xen trong những tán lá, ấm rồi, không lạnh nữa. Nó vẫn chả có gì thay đổi vẫn nằm đó, thở oxi, máy móc dây dợ cắm đầy người. Bên cạnh giường là hắn, có lẽ mọi người đã tha thứ cho hắn. Đôi mắt hắn đỏ hoe.
- Lệ à, em có biết mùa xuân tới rồi không, ngủ lâu quá rồi đó. Sao em cứ nằm mãi vậy, dậy đấu khẩu với anh đi_ Hắn cười nhạt
-....
- Khi em ngủ dậy, anh sẽ cùng em đi khắp mọi miền, sẽ dẫn em đi ăn bánh ngọt mà em thích, sẽ cùng đua xe với em...
-....
Cậu dừng lại không nói nữa. Không gian tĩnh lặng như nghe thấy được giọt nước mắt của hắn rơi, rơi lên bàn tay của nó.
- Anh...anh xin lỗi em rồi mà,...sao em không tha thứ cho anh...anh biết anh sai rồi mà...sao em cứ giận anh mãi,...anh xin lỗi mà. Hãy đánh anh, đánh anh thật mạnh, hãy cứ cắn vào tay anh như em từng cắn...Nếu làm vậy khiến em vui thì em cứ làm đi. Em giân anh từng ấy thời gian...anh nhận thấy mình không thể sống thiếu em. Anh thực sự xin lỗi em nhiều lắm...Anh yêu em nhiều lắm...
Hắn gục đầu xuống cạnh giường của nó mà khóc, nấc lên như một đứa con gái vậy. Cả thế giới quanh hắn như chỉ một màu đen tối, không một ánh đen, không một lối thoát...Rồi môtj bàn tay mềm mại khẽ vuốt mái tóc hắn, hắn ngừng khóc nhưng vẫn nấc lên, hắn chưa ngẩng lên vì ngỡ mình đang mơ. Mật hai phút hắn mởi ngẩng lên, người con gái kia nhìn hắn một cách dịu dàng, không có gì là giận dữ. Hắn liền ôm lấy nó thật chặt.
- Em tỉnh lại rồi, em tỉnh lại thật rồi._ Hắn vui mừng reo lên.
- Anh là ai?_ Ba chữ phát ra từ miệng nó, vẫn lạnh thấu sương.
Hắn sững lại lần nữa. Buông nó ra, nhìn nó khổ sở. Nó nhìn hắn bằng đôi mắt vô hồn.
- Tại sao lại khóc? Tôi đang làm gì ở đây thế này?_ Nó ngây thơ quá à?
- Em...Em không nhận ra ai sao? Tôi là người yêu em đây, James này_ hắn dở khóc dở cười.
-..._ Nó lắc đầu.
...
-----------------------------------------
Bên trong phòng họp, bọn hắn đang ở đó nói chuyện với bác sĩ.
- Cô gái bị mất trí nhớ_ Bác sĩ nói.
- Vậy tại sao lại nhớ họ mà không nhớ tôi?_ Hắn như nổi đóa lên.
- Có lẽ là vì anh là phần kí ức cô ấy muốn quên đi_ Bác sĩ thẳng thắn trả lời.
- Có thể nhớ lại không?_ Elena hỏi
- Cái này tùy vào bệnh nhân. Muốn thì được mà không muốn thì người ngoài có tìm cách nào cũng không được_ Bác sĩ giải thích.
- Không có cách nào thật sao..._ Ken
- Tôi khuyên mọi người nên để theo tự nhiên, cô ấy đã bị sốc quá nặng_ Vị bác sĩ này đúng là bác sĩ mới có khác, chả sợ gì nói thẳng tuột.