Ý nghĩ này đột nhiên nhảy ra trong đầu Công, giống như tia chớp xẹt ngang, tiêm vào đầu cậu một ý nghĩ điên rồ, cũng là ý nghĩa cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Cậu không biết, một người vô duyên vô cớ đối tốt với mình, cho dù tình huống lần đầu gặp nhau vô cùng xấu hổ, không có gì cũng sẽ tặng quà cho cậu, còn tìm đủ mọi lí do khiến cậu không thể từ chối, luận thân phận địa vị, Thụ hơn cậu không biêt bao nhiêu, căn bản không cần dùng nhiều tâm tư như vậy với cậu chỉ để kết bạn.
Hơn nữa hành động và ánh mắt Thụ mỗi khi nhìn cậu, đều giống như khi cậu muốn theo đuổi ai đó, tuy rằng thủ đoạn cao cấp hơn nhiều, nhưng chung quy lại là không thể gạt được người khác.
Cho nên Công liền mạnh bạo đưa ra suy nghĩ này.
Nghĩ cho đã đời, Công ngẫm lại, vô lí.
Cậu cảm thấy, Thụ không thể nào thích mình được.
Chỉ là mời đi ăn cơm với coi phim thôi mà, bạn bè bình thường cũng đi được vậy, người ta từ đầu tới cuối cũng không nói gì, tất cả đều do cậu tự mình ảo tưởng sức mạnh ra thôi.
Vì thế, cậu nói suy nghĩ của mình cho bạn thân biết, không nghĩ tới bạn thân lại đáp lại khiến cậu…
Cô