Váy quá nhiều, Công nhìn tới nhìn lui cũng chóng mặt.
Thụ nhắn tin cho cậu, hỏi cậu có thích không, Công như con gà mổ thóc không ngừng gật đầu, gật một hồi mới nhớ Thụ đâu có thấy nên lại ngoan ngoãn đánh một chữ: Thích!
Thụ trả lời: Cục cưng thích là được rồi, anh rất mong chờ có thể thấy bộ dáng em mặc chúng.
Cái này cũng không có gì khó, Công đỏ mặt nghĩ.
Bạn thân băng bó trái tim tan vỡ về phòng, một bên nói là cắt đứt tình nghĩa với cậu, một bên lại giúp cậu xử lý đống váy.
Công nghĩ một lát, đóng cửa lại, khoá kỹ, lấy một bé váy lên thử, thử một cái, chụp một tấm, cuối cùng thay tới toàn thân mệt mỏi, nằm lăn trên giường, sau đó gửi tất cả ảnh vừa chụp trong kho đi.
Thụ đang ngồi trong phòng họp, cảm thấy điện thoại run lên, nhân lúc mọi người nghe báo cáo không chú ý mở điện thoại, lúc bấm vào hình hắn thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại.
Thụ y như thằng ăn trộm, hơi đẩy ghế về sau, cầm thẳng điện thoại, quang minh chính đại xem ảnh dưới gầm bàn, vẻ mặt nghiêm túc lướt qua từng ảnh một.
Mỗi một bé váy Công đều chịu khó thử một lần, có thể do thử vội nên một vài chỗ không chỉnh chu, có tấm chụp còn hơi mờ, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới tính mỹ nghệ của hình ảnh.
Cậu trông có vẻ ngượng ngùng, ảnh chụp chỉ lộ nửa gương mặt, mơ hồ nhìn thấy vành tai và cổ đỏ bừng, nhìn cực kỳ ngon miệng.
Từ tận đáy lòng