“Cô ấy rất lo cho em.” Thụ bỏ một con tôm lột trắng nõn vào trong bát cậu, lau khô tay thở dài tiếp lời “Cô ấy nghĩ anh tiếp cận em là có mục đích xấu, cho rằng anh là tên bội bạc, sau khi lừa em tới tay sẽ vứt bỏ em. Nói anh thích sắc đẹp của em cho nên sẽ cả thèm chóng chán.”
Công không ngờ nội dung trò chuyện của bọn họ là cái này, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, nhưng vừa nghĩ đến, quan điểm của bạn thân như cái gai đâm vào lòng cậu.
Cậu cũng từng tự hỏi bản thân mình vấn đề này rất nhiều lần, cũng muốn biết, lí do gì mà hắn lại thích mình.
Thụ thấy Công ngồi ngẩn ngơ, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm, sau đó kéo cậu vào lòng mình, một bên đút cậu ăn một bên nói ra lời trong lòng từ lâu: “Đầu tiên, anh xin thú nhận, anh tiếp cận em, ngay từ đầu đã có mục đích riêng.”
Công giật mình nhìn hắn, Thụ cười nhẹ hôn khoé miệng cậu, tiếp tục: “Không thể nào quang minh chính đại, từ đầu tới cuối, bất luận là cái gì, tặng quà, vô tình gặp nhau, đều chỉ có một mục đích, là muốn biến em thành người của anh.”
“Bởi vì một mục đích không liêm khiết, đôi khi lừa em một chút cũng là thủ đoạn cần thiết.”
“Nhưng chuyện bạn thân em nói anh không thừa nhận” Thụ ôm Công, tỏ vẻ uất ức “Anh cũng không phải tên bạc tình bội nghĩa, anh chỉ muốn cột em lại bên anh cả đời.”
“Em muốn biết vì sao anh thích em à? Đơn giản thôi” Thụ chỉ mặt mình “Em hôn anh một cái rồi anh nói em nghe.”
Công chớp chớp mắt, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, nhanh chóng ‘chụt’ một phát vào mặt hắn.
Thụ cảm thấy mỹ mãn, vùi đầu vào lòng Công, một hồi lâu mới mở miệng: “Kỳ thật, lần gặp nhau ở quán bar cũng không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Công: “Hả?”
Công chờ nghe chuyện xưa, đồ ăn có ngon hơn cậu cũng không còn cảm thấy gì, Thụ dọn dẹp bàn ăn rồi ôm Công về phòng ngủ.
Thụ tìm trong tủ quần áo đầu giường ra một bộ đồ, là một bộ đồng phục, hỏi Công: “Em nhớ bộ đồ này không cục cưng?”
Công cầm trên tay, nhìn thấy giống y như bộ đồng phòng hồi trung học của mình, Thụ kéo mặt trước lại, bên trên có thêu tên, quả nhiên có tên Công trên đó.
Công kinh ngạc: “Này là đồng phục của em?”
“Ừ.” Thụ gật đầu “Em có nhớ hay không, khi đó em có cứu một người đàn ông bị thương?”
Công: “Nhớ chứ, người đó rất hung dữ, em cũng sợ lắm, nhưng hắn bị thương, lại bị bỏ trong ngỏ nhỏ, rất tội nghiệp cho nên em đem hắn về nhà. Cơ mà, hôm sau hắn bỏ đi rồi em cũng không biết tên hắn.”
Thụ nhẹ ho một tiếng: “Ngày đó anh bị người truy sát, thân thể cùng tâm trạng đều tuột dốc, cho nên có chú hung dữ, cục cưng, cho anh xin lỗi.”
“Không có gì —-” Công chưa nói xong, bỗng kịp nhảy số “Người kia là anh hả?”
“Ừ.” Thụ ôm Công lẫn bộ