Giáo viên hướng dẫn nói mời cơm, muốn mang Công đi chung, Thụ cũng đồng ý rồi nhưng giữa đường có cuộc gọi đột xuất, nên hắn đành lỡ hẹn, mong lần sau có thể hẹn lại.
Người làm ăn lúc nào cũng có tình huống đột xuất, giáo viên hướng dẫn dùng những lời này giảng hòa, nói lời tạm biệt với Thụ rồi bỏ đi, để lại Công và Thụ hai mặt nhìn nhau.
Dù sao cũng mới biết nhau, Công cũng không biết nói gì, nghẹn nửa ngày cuối cùng phun ra được một câu nhạt nhẽo: “Chúc anh thuận buồm xuôi gió nha, tạm biệt.”
Thụ gật đầu đáp, lại vươn tay ra, Công tưởng hắn muốn bắt tay, theo bản năng xòe tay mình ra, ai ngờ người nọ nắm tay cậu, kéo một phát. Thụ nhanh chóng ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ bờ vai cậu, cái ôm lễ tiết đầy hàm xúc, thời gian tiếp xúc cũng rất ngắn ngủi, khiến người ta không cảm thấy bị mạo phạm.
Công tắt nguồn, loại nước hoa nam của những người đàn ông trưởng thành chớp mắt tràn ngập rồi lại nhanh chóng biến mất, cậu còn chưa hiểu gì người kia đã buông, đành dùng ánh mắt nghi vấn đáp lại.
Thụ lùi về sau một lát, không giải thích gì về hành vi khi nãy của mình cả, hắn khoát tay mỉm cười nói: “Hẹn gặp lại.”
“…… Ừ, tạm biệt.” Công cũng bắt chước vẫy