Một tuần lễ ở lại tỉnh S, trừ ngày đầu tiên, phần lớn thời gian còn lại của Thư là ở bên cạnh Sâm Phol.
Nói thẳng ra, là lúc nào anh cũng lẽo đẽo theo Thư.
Anh nghỉ phép còn đến hơn hai tuần nữa.
Nhưng cô chỉ có một tuần tại tỉnh S này.
Tuy nhiên, dù có bận rộn cho công việc cô vẫn có thời gian ở cùng với anh.
Như là lời xin lỗi của cô cho sự việc trước đây.
Cô cũng cho anh biết là mình đã nghỉ dạy và không còn muốn đứng lớp nữa.
Lúc đó, bên bến sông, trước muôn ngàn ánh hoa đăng, anh trầm ngâm một lúc lâu rồi mới hỏi:
- Em thật sự thích công việc hiện tại? Nếu em thích thì em cứ làm theo ý muốn của mình.
* * * Thật ra thì em cũng không đủ dũng cảm đứng lớp nữa.
Em thấy mình sống còn hời hợt quá, cảm giác không còn đủ tự tin để dạy bảo học trò cho nên..
Giọng Thư chùng xuống
- Em đừng suy nghĩ nhiều, việc em muốn làm anh sẽ ủng hộ em, nhưng em đừng trách mình nữa, được không? Anh kéo tay cô, giọng ấm áp.
- Nếu em cứ tiếp tục tự trách mình như thế thì có lẽ anh sẽ không thể nào chịu đựng được rằng sự ảnh hưởng ghê gớm của Hà Tuyên với em lớn hơn cả tình yêu mà em dành cho anh đâu.
Anh sẽ ghen tỵ.
Sâm Phol như có như không sự hờn tủi mà thẳng thắn nói ra suy nghĩ của chính mình.
* * * Em xin lỗi..
Em sẽ cố gắng.
- Bao nhiêu đó cách xa cũng đủ làm anh thấy bế tắc.
Anh không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa.
Em hãy nghĩ rằng cô ấy sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình ở trên kia, sẽ có thần Mặt trăng yêu thương cô ấy vì cô ấy đã giúp anh che chở cho em.
Nếu quá chìm đắm vào những đau thương trong quá khứ, ta sẽ bỏ lỡ những hạnh phúc, những niềm vui, những hi vọng của hiện tại và tương lai.
Thư không muốn như thế.
Cô đã bỏ lỡ anh một năm.
Cô không muốn bỏ lỡ thêm lần nữa.
Vì có thể như anh nói, không ai có trách nhiệm phải yêu thương bạn suốt cuộc đời.
Chỉ là bạn có chịu nắm bắt cơ hội giữ lại họ bên cạnh mình hay không.
Khi bạn quay lưng đi, chính là cơ hội đã rơi vào tay của người khác.
Có những cơ hội, có những người chỉ xuất hiện xuất hiện duy nhất một lần trong đời bạn.
Nếu vuột mất lần này, thì mãi mãi bạn sẽ không bao giờ tìm lại được.
Có những người ta gặp nhiều lần trong quá khứ, điều đó không có nghĩa là trong tương lai, bạn sẽ tiếp tục gặp lại họ.
Có những việc đã từng xảy ra trong quá khứ, điều đó không có nghĩa rằng nó sẽ tiếp tục xảy ra trong tương lai.
Thay vì lo lắng cho những điều chưa chắc sẽ xảy ra, sao ta không vui vẻ mà tận hưởng niềm hạnh phúc trước mắt?
Với những gì Hà Tuyên đã làm cho cô, cô cần phải tỉnh táo để hiểu rằng, nhờ có sự hi sinh ấy mà cô càng thấy yêu đời, yêu cuộc sống, yêu anh và càng cần phải sống cho có trách nhiệm với chính mình, với tình yêu của mình.
Nếu không, cô sẽ mãi mãi không bao giờ xứng đáng với điều mà Hà Tuyên đã từng đánh đổi bằng chính mình.
Cứ xót xa, cứ tiếc nuối nhưng chớ bỏ lỡ.
Thư đã nhận ra nhiều điều như thế.
Thư tham gia đài truyền hình thành phố Đ dưới tư cách là cộng tác viên mảng công tác xã hội.
Việc tìm tài trợ, mạnh thường quân để huy động quỹ hỗ trợ trẻ em mồ côi cũng do cô đảm nhiệm.
Cô đã nhận phần trách nhiệm như là tiếp tục thực hiện mong ước của Hà Tuyên sau khi cô rời thành phố Đ.
Biết được điều này, Sâm Phol hứa sẽ giúp cô.
Thông qua dì Sơrai, anh đã dẫn cô đi đến trực tiếp gặp một vài vị mạnh thường quân của tỉnh S trong những ngày lễ hội.
Hỏi thăm, đồng thời chia sẻ, và hi vọng họ sẽ chung tay cùng đài truyền hình tiếp tục hỗ trợ trẻ em mồ côi.
Và thêm một việc khác mà ai nấy ở tỉnh S đều thích thú.
Đó là khi cô chia sẻ chương trình thu hút du khách, quảng bá du lịch bằng những di tích chùa chiền và lễ hội đặc trưng sắc màu dân tộc mình với người dân nơi đây.
Trong thời gian đó, Sâm Phol còn dẫn cô đi đến thăm nhà họ của gia đình anh, thăm mộ ba mẹ anh, viếng nghĩa trang liệt sĩ tỉnh S và thăm một số chùa tháp như mong muốn của cô.
Hiểu thêm về anh, cô càng thấy yêu thương, gắn bó với người đàn ông này.
Thật may mắn khi cô không bỏ lỡ cơ hội duy nhất để có được hạnh phúc.
Không phải ai ai trong cuộc đời đều may mắn trong hành trình đi tìm hạnh phúc.
Không phải ai ai cũng dễ dàng có được và biết cách giữ lấy nó.
Nhưng Thư nghĩ, cô là một người may mắn trong số những người may mắn nhất.
Xem hội thi Đua ghe ngo và tham gia một số trò chơi dân gian, Thư thấy chuyến đi này của mình thật là đúng đắn và sáng suốt.
Người đàn ông này quả là cơ duyên của cô.
Cô nợ tình anh, chính vì vậy nên không mơ mộng mà được nhìn thấy, không nghĩ sẽ có được mà cơ may lại đến.
Không trông đợi nhưng được gặp lại ở một nơi xa xôi như thế này.
Gọi là gì nhỉ? Là chân mệnh