Khi bạn chờ đợi một ai đó thật lòng, thời gian chờ đợi sẽ được tính bằng bình phương của nỗi nhớ.
Sâm Phol thật sự nghĩ vậy, khi anh chờ Thư đến tìm mình.
Kể từ ngày Sâm Châu nói với anh rằng, thằng nhóc nhìn thấy Thư ở cổng bệnh viện đến nay đã là ngày thứ tư.
Ngày đầu tiên, Thư không đến.
Sâm Phol nghĩ, có lẽ cô bận rộn với gia đình khi vừa mới quay trở về sau một chuyến đi xa.
Ngày thứ hai, Thư không đến.
Sâm Phol nghĩ, có lẽ cô bận rộn với việc liên hệ phỏng vấn tuyển dụng ở đài truyền hình thành phố, như trước đây cô từng nói.
Ngày thứ ba, Thư không đến.
Sâm Phol nghĩ, có lẽ Sâm Châu hoa mắt chăng, ai đó giống cô mà nó bảo nhầm là cô, khiến anh phải trông đợi.
Nhưng cái lí do anh vừa tự đưa ra cho chính mình liền sau đó không còn căn cứ để tồn tại.
Chú Năm Trực gọi điện hỏi thăm anh, đồng thời nhờ anh chuyển lời hỏi thăm với cô, vì lúc trước vội quá chưa kịp nói gì.
Anh buông điện thoại xuống, không nói một lời nào.
Cô đã trở về, đã trở về nhưng không đến tìm anh! Phòng bệnh chìm trong yên tĩnh, yên tĩnh đến kì lạ.
Sâm Châu vừa mở cửa bước vào đã phải rụt người lại trước vẻ mặt lạnh lẽo của anh trai.
Những lời anh muốn nói đã bị chặn ngay ở cổ họng.
Anh để túi trái cây lên bàn, rồi nói:
- Trái cây em mới mua, em để đây nhé.
Em qua nhà cô út, có gì anh gọi em.
Sau đó Sâm Châu chuồn thẳng.
Ở lại không khéo trở thành thớt dưới cá.
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Nhưng ngay sau đó, tiếng đổ vỡ vang lên.
Sâm Phol không còn lí do nào để giải thích, để tự an ủi chính mình về việc Thư bỏ mặc anh lần nữa.
Anh tức giận, vô cùng tức giận, anh hất tung mọi thứ trên bàn.
Ly, lọ, cơm trưa, hoa quả..
tất cả đều văng tung tóe xuống đất, nát bét.
Cửa phòng mở, Phương Lam nhìn chằm chằm đống đồ dưới đất, sau đó liếc nhìn người đàn ông ngồi bên giường.
Gương mặt Sâm Phol vẫn bình tĩnh nhưng đôi môi đã mím chặt cho thấy một cỗ tức giận đang được kìm nén trong lồng ngực.
Anh đứng lên rất nhanh, tung nắm đấm của mình lên mặt bàn trước mặt, chiếc bàn gãy đôi trước đôi mắt hoảng hốt của Phương Lam.
Cô không thể hiểu người đàn ông này có thể vì điều gì mà tức giận đến mức không cần biết vết thương của mình vẫn chưa khỏi hẳn.
Cô bước lại, chồm người sang kéo tay anh.
Sâm Phol ngồi xuống giường một cách máy móc, mặc cho Phương Lam kiểm ra vết thương của anh.
Cô cúi xuống, kéo vạt áo trước ngực của Sâm Phol, nhìn vòm ngực quấn băng đang rỉ máu đỏ tươi.
Cô nhanh chóng xoay người, lấy dụng cụ cắt bỏ, xử lí vết thương rồi quấn lại bằng cái khác.
Tất cả mọi việc diễn ra rất nhanh trong im lặng.
Không ai nói với ai tiếng nào.
Chỉ có bác sĩ đang chăm sóc bệnh nhân.
Thế nhưng, đời là một loạt các chữ không thể ngờ.
Đặc biệt là đối với hai người đang đứng ở cửa phòng bệnh.
Sâm Châu không nghĩ rằng khi anh quay trở lại thì mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn.
Căn phòng sạch sẽ cách đây mười mấy phút, giờ trở thành đống hỗn tạp.
Anh tình cờ gặp Thư ở sân gửi xe mới biết được mấy ngày nay, gia đình cô có chút việc nên không thể đến tìm anh trai.
Với lại cô biết, đã có anh chăm rồi nên cũng rất an tâm.
Nhìn vẻ mặt bối rối của Thư lúc nãy, Sâm Châu nghĩ, lí do không chỉ là như thế.
Chắc chắn cô và anh trai có hiểu lầm.
Vì vậy, anh mới cùng cô quay trở lại phòng bệnh của anh trai.
Có thể cứu vãn được gì thì cứ cố gắng.
Nhưng có lẽ bây giờ không thể.
Giải thích còn khó hơn lên trời.
Nhất là khi hai người trong phòng kia đang ở một tư thế vô cùng ái muội.
Người đàn ông ngồi lười biếng trên giường, ánh mắt mơ màng, đăm chiêu.
Còn người phụ nữ thì như dán chặt gương mặt của mình vào vòm ngực mở toang áo của người đàn ông.
Tất nhiên, anh biết Phương Lam là bác sĩ của anh trai, nhưng anh cũng không chắc, giây phút này, hai người đó có gian tình hay không.
Nghĩ vậy, tâm trạng của anh liền không thoải mái tí nào.
Cho dù đó là anh mình.
Cho dù, biết rằng anh trai đang yêu sống yêu chết người đang đứng ngoài cửa.
Anh đây là đang ghen tỵ sao? Đã thế, hai người kia vẫn không hề nhìn ra cửa, vẫn thong dong làm mù mắt người khác.
Cho đến khi túi hoa quả trên tay của Thư tuột ra khỏi lòng bàn tay cô, rơi xuống, một quả cam lăn lông lốc sang phía chân giường bên kia, thì hai người họ mới phát hiện có người vào phòng.
Thư cúi đầu nhặt trái cây rơi, môi mím mím, không nói gì.
Sâm Châu cũng ngồi xuống chiếc ghế đặt dựa vào tường nhìn chằm chằm họ.
Sâm Phol bấy giờ mới hoàn hồn.
Ánh mắt của anh luôn không rời khỏi người con gái đang lúi húi nhặt đồ rơi kia.
Tiếng nói của Sâm Châu lạnh lùng cất lên:
- Hai người có thể giải thích một chút không? Hai người là trai đơn gái chiếc đứng dựa sát vào nhau trong cái tư thế kia là chuyện gì?
- Anh nói cái gì? Tôi là bác sĩ, khám cho bệnh nhân thì gọi là trai đơn gái chiếc? Đồ thần kinh! Phương Lam hừ một tiếng, xách hộp dụng cụ, bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn nhướng mày, trừng mắt với Sâm Châu "anh liệu hồn đấy!"
Phương Lam rời đi, ba người lại rơi vào trầm mặc.
Sâm Phol vẫn nhìn về phía Thư.
Cô vẫn đứng ở đầu giường, tay vẫn còn cầm túi hoa quả.
Ngay khi bắt được ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Sâm Phol, Thư có chút chột dạ.
Cô đem túi hoa quả đặt trên bàn.
Gì chứ? Người phải "ăn tươi nuốt sống" anh là mình mới đúng, vì cái gì mà anh trừng mình? Cách xa vài tháng, những tưởng khi gặp lại sẽ rất ngọt ngào, đâu có ngờ, đợi cô là những cảnh tréo ngoe như bắt gặp chồng mình có tiểu tam như thế này! Mà vẻ mặt của anh vẫn bình thường, không có gì để giải thích.
Cô nghĩ vừa lấy một quả cam, bóc vỏ sau đó, đưa cho