Sáng chủ nhật đường phố cũng rộn rã hơn, người đi chơi, người đi cà phê với gia đình, khu nhà trọ của Thư cũng rộn rã hẳn lên.
Ngày chủ nhật cô ít khi ở lại nhà trọ, cô thường về nhà mẹ, sáng thứ hai mới lên sớm để đi dạy.
Dãy nhà trọ của cô đang ở thực sự chỉ có 6 phòng đâu lưng lại với nhau.
Cùng dạy với cô, ngoài cùng là phòng của một cặp vợ chồng cũng là giáo viên ở một trường khác trong thị trấn.
Kế bên nữa là phòng của Hồng và Quỳnh dạy chung trường với cô.
Hồng cũng là giáo viên Văn như cô, còn Quỳnh thì dạy Sử.
Hai người họ thân nhau, còn cô trong trường này chỉ thân mỗi thầy Khải.
Cô không thích sự ồn ào náo nhiệt nên phòng cô chọn là căn trong cùng, nhìn ra phía sân rộng phía trước có mấy hàng tre do chủ nhà trồng làm hàng rào.
Trước đây Thư có mua ít cây về trồng để cho vui, nhưng từ ngày cô "ngửi" phải một "em" sâu trong một cái hoa, cô đã từ bỏ hẳn cái thú vui tao nhã ấy.
Cô thấy phát khiếp khi nghĩ đến chuyện đó.
Thật ra cô cũng yêu thích cây cỏ, muốn chăm sóc chúng những lúc rảnh rỗi hơn là la cà bên ngoài.
Nhưng cô sợ sâu quá nên đành tìm sở thích khác vậy.
Cô định ngủ thêm chút nữa, hôm nay là ngày nghỉ.
Vả lại trong người cũng không mấy khỏe.
Những suy nghĩ ngày hôm qua vẫn còn quanh quẩn trong cô.
Nhưng tiếng người nói chuyện bên ngoài ồn ào quá cô không tài nào ngủ thêm được.
Cô nhìn đồng hồ trên bàn học, đã hơn chín giờ rồi, chỉ còn thiếu mỗi dậy ăn trưa..
Thư không nghĩ cô ngủ nhiều đến thế.
Cô đi vào nhà tắm, ngước nhìn mình trong gương rồi mỉm cười "Nào cố lên, đời còn dài và chông gai còn đầy".
Mỗi khi nào cảm thấy tâm trạng tệ đi, Thư thường động viên mình bằng những lời như vậy.
Thư ít khi kể với ai những suy nghĩ hay âu lo của chính mình, kể cả mẹ cô.
Vì vậy cô chẳng có bạn bè thân thiết.
Có lắm cũng là những người bạn khác giới.
Với cô, họ thoải mái và dễ chịu hơn phụ nữ như Thư.
Thư biết rằng phụ nữ rất ích kỉ, thường hay ganh ghét, đố kị với nhau lại còn nhiều tật như hay nói, hay bình phẩm những chuyện không liên quan đến mình.
Thư biết mình sớm muộn cũng có những tính tình đó.
Cô ghét.
Cố gắng bằng cách không nói với ai, chỉ nói với bản thân mình.
Thật ra, trong trường cô thân với thầy Khải chỉ về công việc chuyên môn, Mỗi lần gặp thầy Thư đều hỏi thầy về giáo án, bài dạy, chương trình dạy, dự giờ..
Thư tự đặt ra cho mình quy tắc: 1.
Không bình phẩm về người khác.
2.
Không nói những suy nghĩ riêng tư, cá nhân của mình cho ai.
Tiếng cười của ai mà rộn rã như thế nhỉ? Cô hé mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài.
Sâm Phol đang nói chuyện với Hồng.
"Sao anh ta lại đến đây nhỉ? Chả lẽ anh ta thay đổi mục tiêu rồi?" Thư thở dài.
"Ôi chuyện của người ta.
Mình phiền phức quá".
Cô đóng cửa lại, mở máy tính lên đọc báo.
Trong đầu Thư vẫn nghĩ về người đàn ông đứng bên ngoài kia.
Hôm nay anh ta ăn mặc khác quá.
Áo thun, quần jean tối màu..
nhưng anh ta vẫn đẹp trai quá..
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Thư:
- Sao em thấy tôi mà không chào hỏi gì hết nhỉ?
Sâm Phol hỏi khi Thư vừa lú đầu ra khỏi cánh cửa.
Sâm Phol đang đứng tựa vào tường phía trước phòng Thư.
Anh ta đang bắt lỗi mình sao? Ai lại chào hỏi khi anh đang vui vẻ nói chuyện với người khác.
Tự dưng vô duyên biến mình thành kì đà cản mũi người khác sao? Thư thầm nghĩ.
- À, xin lỗi tại thấy anh đang bận nói chuyện với Hồng, nên..
à anh tìm tôi hả, có chuyện gì sao?
- A, hay là mấy tấm ảnh, chết tôi quên gửi mail cho anh rồi, thôi để tôi chép lại rồi đưa thẻ nhớ cho anh nhé.
Xin lỗi vì tôi lỡ quên mất!
- Em nghĩ tôi đến tìm em vì mấy chuyện này sao? Em không nhớ chuyện gì khác quan trọng hơn à? Ngưng một xíu, anh nói tiếp:
- Mà hôm nay em xưng hô với tôi khác tối qua nhỉ? Chả lẽ một đêm thôi mà con người có thể thay đổi nhanh chóng thế sao?
Sâm Phol nói một tràng dài với giọng điệu chán nản.
Làm quái gì mà mọi chuyện như trở về trước kia của đêm hôm qua vậy.
Thư gãi gãi đầu, định giải thích nhưng Thư thấy mấy người bên phòng kia cứ thỉnh thoảng liếc nhìn Thư và Sâm Phol rồi thầm thì, cười khúc khích..
Thư thấy không tự nhiên lắm, cô liếc nhìn Sâm Phol nhưng coi bộ anh ta không quan tâm đến họ lắm.
Trong dáng vẻ ái ngại, Thư nói:
- Vậy tóm lại là anh muốn nói chuyện gì? Còn về vấn đề xưng hô, xin lỗi, tại xưng hô như trước quen rồi nên..
mà thôi dù sao gọi như thế cũng không phải lắm, dù gì anh cũng là đàn anh rồi..
- Đàn anh? Kiểu như trong phim Đài ấy nhỉ? Sâm Phol lên giọng rồi hạ giống, anh cố ý kéo dài từ đàn anh, rồi giãn giọng:
- Em cho rằng tôi già quá chứ gì? "
Thư nhăn mặt:
- Sao anh hay bắt bẻ người khác thế chứ? Em có ý như vậy đâu? Tự anh nghĩ ra thôi, trừ khi anh không tự tin về chính mình - Thư tỏ vẻ bình thản.
- Sao? Hài lòng chứ? Vâng anh – em! Cảm giác như đã thân nhau lắm lắm ấy! Thư nhấn mạnh.
Sâm Phol thở dài:
- Thôi được, nếu em cứ cái kiểu không ưa gì tôi đó thì thôi, chiếc xe kia em không cần đến lấy cũng được!"
Nói xong anh quay người đi.
Nói đến xe, Thư giật mình nhớ ra, cô reo lên và theo thói quen cô vươn người tới chụp mạnh lấy tay của Sâm Phol, lắc lắc: "A, chiếc xe của em, vẫn còn ở chỗ anh phải không, vậy để em qua lấy.
Cám ơn anh nhiều nhé.
Nếu anh không nhắc, chắc em không nhớ luôn." Nói xong, không đợi Sâm Phol nói gì, cô quay trở vào phòng trọ của mình.
Sâm Phol đợi ngoài cổng nhà trọ, quay lưng vào, mắt hướng ra đường nhưng anh vẫn trông thấy Thư chạy ra líu ríu đằng sau qua kính chiếu hậu của xe.
Thư ngập ngừng "Hôm nay chủ nhật anh không bận gì sao, phiền anh quá, lại mất công qua đây, đã thế còn bị hắt hủi nữa.." Sâm Phol không nói gì thêm ngoài việc nói "Lên xe đi".
Đi hai người vừa ra khỏi cổng nhà trọ một đoạn, Sâm Phol nói "Con gái con đứa gì mà ngủ giờ này mới dậy? Em biết tôi gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại rồi không? Sao cứ cái kiểu xuất hiện gây sự xong rồi biến mất không dấu vết thế chứ? Tôi đang thắc mắc liệu em sử dụng điện thoại để làm gì nhỉ? Có uổng phí công nghệ không chứ?" Nghe Thư không nói năng gì, Sâm Phol cũng không nói gì nữa.
Bất chợt, Thư nói như la lên "Úi, anh chạy qua khu nhà anh rồi kia.
Nhanh quay lại đi!" Sâm Phol không nói, anh cứ tiếp tục chạy rồi dừng lại trước quán cháo gà gần Ngã năm "Chuồng chó" rồi mới thong thả nói:
- Vào đi, hôm qua uống nhiều vậy, sáng ra còn ngủ nướng, em không định đợi tí nữa ăn trưa luôn chứ? "
Thư gục mặt xuống nhưng cũng đi theo sau Sâm Phol vào quán.
Trong mắt anh ta mình có còn là người trưởng thành không nhỉ hay chỉ là một con nhóc mới lớn.
Nói y như kiểu mình là em út của anh ta không bằng.
Ghét quá.
Không muốn được quan tâm thế đâu, không khéo..
mình thích anh ta mất thì sao đây!
- Sao, không ngồi xuống, đợi tôi năn nỉ sao?
- Ừm, tất nhiên không phải.
Thư ngồi xuống trước mặt Sâm Phol, cô vẫn giữ vẻ mặt tỉnh tơ, làm lơ ấy, hai tay chống cằm, mắt ngó lơ đãng như không để ý gì trước mấy lời nói trước đó của Sâm Phol.
Rồi Thư chậm rãi nói:
- Xin lỗi, điện thoại của em luôn tắt chuông khi ngủ nên không biết anh có gọi.
Vả lại bình thường ít ai gọi vào chủ nhật nên em không quan tâm đến điện thoại lắm.
Còn thái độ lúc nãy, thật sự rất xin lỗi anh.
Hôm nay lại phiền anh nữa rồi.
Thôi để lát em trả tiền nhé, coi như đền ơn anh đi ha!
Thư đề nghị với giọng nhẹ nhàng ra chiều biết lỗi ghê lắm.
Sâm Phol để chiếc muỗng xuống, ngẩng lên:
- Tôi đang thắc mắc chả lẽ em là người nhanh quên đến thế.
Chỉ có lần này em chịu ơn của tôi thôi sao? Em thật sự không nhớ gì à?
Thư ngẩn ra rồi như chợt hiểu:
- À, hôm đó.." Thư dịu giọng "Thật lòng là ngày gặp anh tham gia hội đồng thi em đã nhận ra anh là người hôm trời mưa tầm tã kia rồi định mời anh một dịp cà phê nhưng thấy không có lúc nào thuận tiện?".
- Còn hôm qua? – Sâm Phol chen vào một câu chẳng liên quan gì.
- Hôm qua thì sao, hôm qua có gì sao ? Thư hoài nghi.
Mặc dù hôm qua có uống rượu nhưng cô đâu tới nỗi say bét nhè không biết trời trăng gì đâu.
Cô còn nhớ rõ ràng chuyện gì đã diễn ra buổi tối hôm qua.
- "Hôm qua tôi đưa em về mà? Vậy không được tính công sao?" À, dạ có chứ ".
Thư thầm nghĩ, sao anh ta tính toán với mình thế nhỉ." Vậy anh muốn em trả ơn anh sao? Vậy ăn xong, em mời anh cà phê nhé? "..
Thư và Sâm Phol ngồi trong quán Mộc Miên, chẳng ai nói gì thêm nữa.
Mỗi người tự do với những suy nghĩ của mình.
Sâm Phol trầm tư nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lơ đãng của anh thỉnh thoảng dừng lại ở phía người đối diện.
Còn Thư cô chăm chăm vào ly nước trước mặt và khẽ nhẩm theo bài hát" Mưa rừng "của Mr Đàm đang phát trên loa.
Được một lúc cô nói:
- Thôi trưa rồi, anh chở em về ghé nhà lấy xe đi.
Hôm nay chủ nhật, anh cũng cần nghỉ ngơi chứ!
- Sao em hay trốn tránh tôi thế nhỉ? Em thật sự làm tôi nghĩ em không ưa tôi?
* * *?
- Sao trước mắt mọi người em thân thiện thế không biết còn khi gặp tôi, em lại..
Sâm Phol bỏ lửng câu nói không nói nữa.
Anh thở hắt ra rồi đứng dậy.
Câu hỏi của Sâm Phol làm Thư ngạc nhiên và có chút bối rối.
Thật sự là không phải thế, anh với ngày hôm đó không giống nhau, Sau lần gặp tình cờ đó, Thư nhiều lần nghĩ về anh, chỉ mong gặp lại anh để nói câu cảm ơn.
Nhưng khi gặp lại Thư thấy khó nói quá.
Anh đang hiện hữu trước mặt Thư, thực tế quá, rõ ràng quá, lại vô cùng rực rỡ quá.
Lời cảm ơn trở nên thừa thãi.
Người như anh không cần đến lời cảm ơn của Thư.
Tự Thư huyễn hoặc mình thôi.
Thư cảm giác mình ở bên cạnh anh không hợp lắm.
Anh làm Thư thấy không tự tin về chính mình thì hơn.
Thư không có gì xuất sắc, chỉ là một giáo viên quèn mới ra trường vài năm, chưa có thành tích gì nổi bật.
Còn anh mới hơn ba mươi mà đã là trung tá, đã dạy cho Trường Quân sự nhiều năm, tương lai còn đầy triển vọng.
Chiếc nhẫn, làm Thư đánh giá sai về anh.
Nhưng liệu bạn có tỉnh táo để đánh giá tốt về một người đàn ông lúc thích thì đeo nhẫn, không thích thì vứt một bên.
Điều quan trọng nhất là Thư không biết gọi tên mối quan hệ giữa anh