Xông Vào Ngõ Âm Dương

Đài Khóa Long


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhóm Trần Dương ngâm nước nóng xong thì đi ăn tối, sau đó đi mát xa, cuối cùng lúc quay về khách sạn thì đã hơn mười giờ đêm. Trong khoảng thời gian này, không hề có tin tức gì của Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi. Trên đường về, Trương Cầu Đạo liên tục nhận được tin nhắn của Mao Tiểu Lỵ, bấm vào xem thì phát hiện con đường cũ ngoài khu thương mại xảy ra sụt lún. Có người chụp được hình vị anh hùng vô danh ở hiện trường, nhưng vì chất lượng tệ mà ảnh chụp không rõ.

Mao Tiểu Lỵ: Lão Khấu?

Trương Cầu Đạo cũng nhận ra bóng dáng của Khấu Tuyên Linh, hắn gõ trả lời: Có lẽ là hắn.

Sau đó hắn báo tin cho mọi người rồi nói: "Không biết hai người đó có bị thương không?"

Trần Dương đáp: "Có Lục Tu Chi ở đó, lão Khấu không bị gì đâu. Thế nhưng đến giờ vẫn không liên lạc được với họ sao?"

"Gọi điện không ai bắt máy." Hắn trả lời.

Đại Béo lười biếng vắt chéo chân, mắt nhìn Cơ Khương ôm Ngỗi Tuyên đang ngủ say trong lòng, Oa Oa cũng đang ôm ngón cái Trần Dương ngủ say sưa, anh chàng dùng giọng điệu của người từng trải nói: "Thông thường dưới tình huống vừa trải qua sống chết thế này, họ sẽ nhận ra tầm quan trọng của đối phương đối với bản thân, thế là củi khô bốc lửa, đi gần đó thuê phòng, tiến hành một trận chiến vui vẻ đầy sung sướng."

Trần Dương: "Ồ."

Mọi người bày vẻ mặt ghét bỏ.

Đại Béo xòe móng: "Chẳng lẽ đốt đèn tâm sự suốt đêm?"

Mọi người trầm mặc, đột nhiên cảm giác đây mới đúng là phong cách của Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi, cũng không phải lần đầu tiên hai người đốt đèn tâm sự suốt đêm. Trần Dương lên tiếng: "Hòa hợp tâm hồn càng khiến người ta vui sướng hơn thân thể, béo, mày không thể tiếp tục nông cạn như vậy."

Là một con mèo thô tục, Đại Béo nằm vật xuống, "miêu sinh vô vọng". Đại Béo dám dùng cái đầu trụi lủi của nó mà thề, đàn ông đối mặt với tình huống này mà không làm một trận thì sinh lý có vấn đề.

Mọi người về đến khách sạn, giám đốc ngạc nhiên đi đến nói với họ: "Tôi cố ý chờ mọi người về đây. Đại sư, bùa của ngài cực kỳ có ích, hôm nay mọi chuyện đều thuận lợi bình an, biến nguy thành an, du khách yên ổn. Mấy ngày trước có người đàn ông bị đèn chùm rơi trúng chết đúng không? Cảnh sát đã điều tra, phát hiện tinh thần người nọ bị đả kích mạnh, cùng ngày đó hắn định giết bạn gái của hắn hắn. Nhưng vấn đề là, bạn gái hắn đã bỏ mạng trong một tai nạn xe vào tháng trước rồi, hôm ấy hắn nhìn lầm người khác là bạn gái. Nếu không phải vừa khéo bị nện chết, e rằng hắn đã làm bị thương người vô tội. Sau khi nhận được tin này, chúng tôi nhanh chóng làm sáng tỏ mọi chuyện, thế nên bây giờ đèn chùm trong khách sạn chúng tôi được gọi đùa là đèn chính nghĩa."

Trần Dương vừa đi vừa cười nói: "Rất tốt. Nhưng các thiết bị trong khách sạn vẫn có vấn đề, nên kiểm tra cẩn thận."

"Nhắc đến việc này, tôi càng phải cám ơn ngài đã nhắc nhở. Hôm này tôi thuê công nhân đến kiểm tra bảo trì, tôi giả làm nhân viên khách sạn bình thường lén quan sát, bọn họ căn bản không kiểm tra cẩn thận. Lúc kiểm tra đèn treo còn nói chuyện phiếm, nhìn hai cái đã đi xuống, còn nói rất an toàn. Kiểm tra thang máy, thiết bị an toàn trong phòng và các thiết bị trong phòng tắm đều rất qua loa cho xong. Tôi điều tra mới biết thì ra có người cắt xén phần tiền này, thuê nhóm người không chuyên nghiệm đến bảo trì các thiết bị trong khách sạn!" Giám đốc càng nói càng tức giận: "Đúng là bụng dạ ác độc, dùng mạng người kiếm lợi!"

Trần Dương nói: "Kịp thời phát hiện, ngăn cản sự cố phát sinh dẫn đến sự tình không thể cứu vãn, chúc ngài làm ăn phát tài."

Giám đốc nghe vậy vui vẻ trong lòng. Hắn thấy Trần Dương đúng là một thiên sư có bản lĩnh, cậu chúc may mắn thì chắc chắn sẽ may, nghe lời chúc lành khiến hắn tự tin, càng vui sướng hơn.

"Không làm lỡ thời gian mọi người nghỉ ngơi. Lát nữa tôi bảo người mang trái cây tươi lên phòng cho mọi người. Tôi tự xuất tiền túi, mời mọi người."

"Vậy cám ơn anh nhiều."

Sau khi giám đốc khách sạn rời đi, Ngỗi Tuyên dụi dụi mắt, tỉnh lại trong lòng Cơ Khương: "Có hoa quả ăn hả?"

Cơ Khương ấn ấn vòng eo của cô bé: "Chỉ có thuốc tiêu hóa thôi." Ngỗi Tuyên chu môi không vui, quay người nhoài qua Trần Dương, muốn cậu ôm một cái.

Trần Dương bế cô bé: "Tối nay đã ăn nhiều lắm rồi, không thể ăn nữa. À mà, hệ tiêu hóa của Ngỗi Tuyên có tốt không? Thật sự cần uống thuốc tiêu hóa à?" Hệ tiêu hóa của phi cương không tốt lắm, Ngỗi Tuyên lại ăn nhiều thức ăn dương gian, không biết có ảnh hưởng gì lớn không?



Cơ Khương do dự nói: "Hình như rất tốt. Hơn nữa còn bắt đầu béo lên, cũng cao hơn."

"Thật sự lên cân?" Trần Dương cứ nghĩ chuyện Ngỗi Tuyên bị vợ chồng Mã Sơn Phong nuôi béo chỉ là một cách nói cường điệu thôi, không ngờ thật sự lên cân. Không những béo còn cao hơn. Cậu thả cô bé xuống đất, khoa tay múa chân đo chiều cao của cô bé rồi nói: "Trên mặt có thịt hơn rồi, nhưng cao lên nên nhìn không rõ sự khác biệt."

Cơ Khương nói: "Cao lên 2 cm, mắt thường không nhìn thấy đâu."

Phi cương còn có thể cao lên sao? Cậu nghi ngờ hỏi Độ Sóc: "Ngỗi Tuyên còn cao được sao?"

"Độc tính trong máu phi cương áp chế sinh lý trong cơ thể thay đổi, nhưng máu phi cương trong tim Ngỗi Tuyên đã đổi thành máu người nên cơ thể bắt đầu phát triển." Độ Sóc
cũng hơi ngạc nhiên: "Trước đây chưa từng có trường hợp này, không ngờ phi cương có thể lớn lên. Nhưng nói như vậy, cô bé có thể sống như một người bình thường ở dương gian, trải qua sinh lão bệnh tử. Chẳng qua không biết nếu ngừng thay máu người thì sẽ xảy ra biến hóa thế nào."

Trần Dương cao hứng ôm lấy Ngỗi Tuyên: "Nói như vậy thân phận hiện tại của Ngỗi Tuyên ở dương gian có thể dùng đến già rồi? Thật tốt quá."

Những người còn lại cũng vui vẻ thay cô bé, bọn họ vốn nghĩ Ngỗi Tuyên chỉ có thể ở dương gian tối đa là bốn đến năm năm. Qua hai ba năm, bọn họ có thể nói Ngỗi Tuyên chưa phát triển để giải thích, nếu qua mười năm, hai mươi năm thì không còn cách nào che dấu.

Lúc này điện thoại của Mã Sơn Phong đột nhiên vang lên, ông lấy ra xem, phát hiện là tin nhắn của Hiệp hội Đạo giáo: "Là tin nhắn chúc mừng chúng ta đã vượt qua "Chướng ngại vật trên đường".

Trương Cầu Đạo hỏi: "Chúng ta đã vượt qua tai họa mà Máy tính tử vong tính ra lúc nào vậy?" Hình như suốt đoạn đường chỉ có Khấu Tuyên Linh và ba người Trịnh Tiểu Vũ gặp nạn, những người khác vốn không gặp phải sự cố nào.

Mã Sơn Phong lắc đầu: "Không rõ, nhưng chắc chắn Hiệp hội không tính sai, thật sự là chúng ta đã vượt qua "Chướng ngại vật trên đường". Nói vậy, Thần Sát có ý thức kia hẳn đã chết rồi."

Trần Dương vô ý nhìn về phía Độ Sóc: "Trong thời gian nhất định, Thần Sát không dính máu sẽ dần dần mất đi ý thức, hẳn là kế hoạch hại người của nó liên tục bị làm hỏng khiến nó từ từ tiêu vong. Lão Khấu gặp tai nạn sụt đường, cộng thêm tai nạn chúng ta gặp phải, dù chúng ta không nhận ra đã khiến Thần Sát tiêu vong. Dù thế nào đi nữa, kết quả không có ai mất mạng là tốt rồi." Cậu quay đầu lại, cười nói: "Tất cả mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải đi đến thành thị kế tiếp."

Mọi người quay về phòng ngủ, Trần Dương ra khỏi phòng tắm, ngã xuống giường mới phát hiện cả người uể oải, vừa nhắm mắt đã lim dim ngủ. Cậu cảm nhận được Độ Sóc nằm xuống bên cạnh bèn sờ soạng tìm được tay áo của hắn, cậu ôm cả cánh tay hắn vào lòng, mơ mơ màng màng hỏi: "Tối nay lúc đang ngâm nước nóng, có phải xảy ra sự cố gì không?"

Độ Sóc kéo chăn lên rồi trả lời: "Không có sự cố nào cả." Đúng là không có, vì nó chưa kịp phát sinh mà.

Cậu lập tức tin ngay: "À." Sau đó cậu mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi biến mất cả ngày rốt cuộc cũng về khách sạn. Đại Béo chậm rãi vẫy đuôi đi một vòng quanh chân hai người, lanh mắt liếc nhìn mấy vết đỏ trên cổ Khấu Tuyên Linh và động tác thỉnh thoảng vỗ lưng của hắn, mèo béo cực kỳ hưng phấn chạy đi chứng minh nó xứng với cái tên của nó. Cố kỵ hai "đứa nhỏ" là Ngỗi Tuyên và Oa Oa, Đại Béo kề tai vào từng người nói nhỏ.

Đương nhiên anh chàng không dám kề tai nói nhỏ với Độ Sóc, vì vậy nó chọn Trần Dương. Cậu nhỏ giọng hỏi lại: "Sáng sớm mà đầu óc mày chỉ có mấy chuyện này thôi hả? Mà mày không nhìn lầm chứ?"

"Không có, gia chắc chắn." Đại Béo vỗ vỗ bộ ngực mỡ sáu tầng cam đoan.

Trần Dương và mấy người còn lại ngầm hiểu, bí mật thảo luận vài câu rồi quyết định không cho Khấu Tuyên Linh biết. Thẳng nam sắt thép chắc chắn da mặt mỏng, bị phát hiện hắn sẽ xấu hổ.

"Biết cái gì?" Khấu Tuyên Linh tò mò đến gần hỏi. Sáng sớm mà mấy người này châu đầu ghé tai, thì thà thậm thụt gì đó với nhau, không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng còn nhìn hắn nở nụ cười quỷ dị làm hắn sởn cả tóc gáy.

Đại Béo theo bản năng trả lời: "Đừng để cho Khấu Tuyên Linh biết chúng ta đã biết tối qua hắn đi đánh dã chiến."

Gương mặt Khấu Tuyên Linh đỏ bừng, giận dữ cãi lại lời đồn nhảm của đám đồng nghiệp: "Nói bậy! Chúng tôi có thuê phòng!"

Mọi người đồng thanh kêu lên: "Ahh ~~ Thuê phòng!"

Lục Tu Chi ho nhẹ hai tiếng, Độ Sóc bên cạnh dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn hai người, sau đó nhỏ giọng nói: "Đúng không?"

Lục Tu Chi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Tính phúc."

Thế là Độ Sóc dời tầm mắt lên người Trần Dương đang ồn ào với Khấu Tuyên Linh, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Đúng là đã lâu chồng chồng hai người chưa có thế giới riêng của nhau, thỉnh thoảng đi thuê phòng cũng rất thú vị.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện