*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng hát ê a trong từ đường được gió thổi đến, loáng thoáng nghe được làn điệu thê lương rợn người. Trần Dương nhìn đồng hồ treo tường, ánh trăng chiếu vào trông thấy kim đồng hồ đã qua ba giờ, gần bốn giờ sáng rồi. Vở tuồng sẽ kết thúc lúc bốn giờ, lúc này cô hồn dã quỷ bị vở tuồng hấp dẫn sẽ ra ngoài dạo chơi.
Chúng có thể dạo chơi trong vòng một giờ, đến năm giờ gà gáy sẽ rời đi. Nhưng lúc này còn nửa tiếng nữa, chỉ cần trong vòng nửa tiếng chạy nhanh trở về né tránh bách quỷ dạo phố là được. Trần Dương nghĩ vậy, lập tức đẩy cửa chạy ra ngoài, xác khô sau lưng cậu vặn vẹo tứ chi leo ra, có thể nói là vượt nóc băng tường.
Cậu chạy đến đầu cầu thì dừng lại xoay người nhìn ra sau, trông thấy đám xác khô vẫn còn đuổi theo, không sót con nào. Xa xa, mấy con chó trong nhà dân dường như cảm giác được
thứ đó lập tức bất an sủa vang, gia đình đó nghĩ là có trộm mò vào nửa đêm bèn mở cửa ra xem, thấy xa xa trong bóng tối có mấy bóng đen nằm rạp dưới đất. Người đàn ông vừa đi tới gần vừa mắng: “Nửa đêm không ngủ vội đi gặp quỷ sao?”
Đèn pin trong tay ông chiếu lên mặt xác khô, nó không có ngũ quan, chỉ có ba cái lỗ đen ngòm trên mặt, nó lập tức rít lên hướng về phía người đàn ông. Người nọ không nói hai lời vội vàng xoay người chạy vào nhà đóng cửa, động tác lưu loát nhanh nhẹn khóa cửa lại. Vợ ông khoác áo rời giường hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Ông vội vàng bảo bà: “Về ngủ đi, là thứ đó, không nên nhìn.”
Bà vợ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hình như em thấy Trần Dương đứng ở đầu cầu thì phải? Sẽ không sao chứ? Hay là gọi nó vào nhà?”
“Nhiều chuyện! Không phải em không biết nó tà môn đến cỡ nào. Hôm nay là ngày mấy? Quỷ môn quan mở cửa, nơi nơi đều là cô hồn dã quỷ. Trần Dương không chết đâu, mạng nó cứng lắm. Em đừng tốt bụng không đúng chỗ, nó sẽ khắc chết chúng ta đó!” Người đàn ông đen mặt đẩy bà vợ về phòng.
Bà vợ vừa định xoay người thì bỗng nhiên một xác khô đập mạnh vào cửa sổ, hình dáng đáng sợ của nó làm bà hoảng sợ hét lớn một tiếng rồi ngất xỉu. Ông chồng và con chó cũng sợ hãi không dám lên tiếng, trốn trong góc ánh trăng không chiếu đến. Xác khô đứng ngoài nhìn một lát, không nghe thấy tiếng động bèn vòng ra cửa chính, muốn từ đó đi vào. Nhưng nó vừa đến cửa thì hai môn thần gầm lên, kim quang hiện ra, kiếm gỗ đào trong tay Thần Đồ chém xác khô thành tro tàn, chậm rãi rơi xuống kẽ đất.
Khóe mắt Trần Dương liếc nhìn con gà trống treo lủng lẳng trên ngọn cây tre, con gà đã chết, màu lông đuôi đã nhạt đi, hai mắt như hạt đậu cũng không còn sáng. Bên chân gà trống là xác pháo ngâm nước đã lâu rất bẩn thỉu. Trên xác pháo là ba cái bát, trong bát đầy tàn nhang rơi xuống gạo.
Cảnh tượng này chứng tỏ gần đây có người chết đuối dưới chân cầu. Gà trống dùng để gọi hồn, hồn người chết quay về nhập vào gà trống, sau đó giết gà trống đưa người chết đi đầu thai. Bằng không người chết nhập vào gà trống thì cũng chỉ là súc sinh, sẽ bỏ qua cơ hội đi đầu thai. Pháo và nhang đèn dùng để đe dọa và thưởng cho cô hồn dã quỷ khác, tránh việc chúng chiếm “suất đi đầu thai”. Ba bát gạo trắng trộn lẫn tàn nhang là bữa cơm cuối cùng tiễn người chết đi đầu thai, ngụ ý đơn giản là mong người chết no bụng ra đi.
Hàng năm, dưới chân cầu đều chết vài chục người, người nhà có tiền sẽ thuê người vớt thi thể rồi mời bà đồng hoặc thiên sư chưa thụ lục đã tự xưng là đạo sĩ đến siêu độ vong hồn. Nhưng cũng có người không có tiền, không thuê nổi người vớt xác hay đạo sĩ, thế nên dưới sông dần dần có rất nhiều vong hồn.
Trần Dương đi đến giữa cầu, nghe được âm thanh sàn sạt sàn sạt quen thược, giống như có loài bò sát nào đó đang bò qua bò lại dưới chân cầu, chen chúc dày đặc. Cùng với đó còn có tiếng nước rơi tí tách, không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả quỷ nước dưới sông đều bò lên bám vào mặt dưới cầu, đang muốn bò lên mặt trên. Trần Dương không kịp suy nghĩ, vội tháo dây đỏ đeo trên cổ tay, đồng tiền làm nút chặn, cố định lại dây đỏ rồi mới tiếp tục chạy đi.
Sau lưng cậu, thi thể ngâm nước trắng bệch leo lên cầu, quỷ nước gặp xác khô lập tức giằng co một trận. Hai bên đều muốn độc chiếm cơ hội hoàn dương duy nhất, thế là bắt đầu cắn xé nhau. Có vài con quỷ nước ôm xác khô té lăn xuống sông, có con xé rách tay chân đối phương. Cuối cùng quỷ nước đông đảo thắng thế so với xác khô tuy linh hoạt nhưng không nhiều bằng. Thi thể thối rữa lại trắng bệch leo lên trên cầu, hướng về phía Trần Dương phát ra tiếng nước ọc ọc.
Đầu lưỡi của nó đã bị ngâm nước biến mất, dây thanh quản cũng hỏng, chỉ có thể phát ra tiếng ọc ọc. Cả người to như nặng 100 kg, nơi nào nó bò qua đều lưu lại vệt nước tanh hôi. Trần Dương quấn dây đỏ trong tay, quất đồng tiền về phía thi thể, dương khí trên đó lập tức thiêu cháy quỷ nước.
Nhưng quỷ nước bị ngâm phình to đã sớm mất cảm giác đau đớn, thế nên nó không hề sợ hãi dương khí làm bị thương. Trần Dương không dừng tay, trái lại còn tăng tốc nhắm về phía nó, cậu lướt qua nách buộc nó, dùng dậy đỏ quấn lấy cổ quỷ nước, sau đó tay chân nhanh nhẹn mà nhảy lên đầu vai nó, vừa làm phép vừa niệm: “Tả phù lục giáp, hữu vệ lục đinh, tiên sát ác quỷ, hậu trảm dạ quang, cấp cấp như luật lệnh”
Quỷ nước liên tục vùng vẫy, cuối cùng bị dây đỏ và chú sát quỷ giết chết. Tình cảnh này tạm thời làm mấy con quỷ nước khác khiếp sợ không dám đến gần. Trần Dương nhân cơ hội chạy trốn, lúc xoay người đi, gương mặt cậu trắng bệch. Chú sát quỷ cần rất nhiều pháp lực, cậu vẫn chưa hoàn toàn thông thạo, ban nãy vận dụng vì muốn hù dọa đám quỷ kia, muốn tranh thủ thời gian và cơ hội chạy trốn. Bằng không cậu sẽ không đi qua được cây cầu này.
Qua khỏi cầu, Trần Dương chạy về phía từ đường. Cậu tính tính thời gian, phát hiện cần phải nhanh hơn nữa. Lúc chạy xa khỏi cây cầu, cậu quay đầu lại nhìn xem, trông thấy có bóng đen và cả bóng trắng của quỷ đang bò về phía cậu, xem ra là chúng đã kịp phản ứng mà đuổi theo cậu.
“Kẹt” một tiếng, Trần Dương thở hổn hển đẩy cửa từ đường. Đào hát trên sân khấu dừng hát nhìn qua. Dưới con mắt bình thường không thể nhìn thấy, nhưng cậu thấy được, trên bãi đất trống bày hơn trăm cái ghế, mỗi vị trí đều có quỷ hồn đang ngồi xem hát. Lúc này tất cả quỷ hồn đều đồng loạt nhìn về phía cậu, cạnh cửa có hai quỷ sai đang đứng canh gác cũng nhìn cậu.
Hai quỷ sai nghĩ Trần Dương là cô hồn dã quỷ, muốn đi qua hỏi tên họ đăng ký vào danh sách. Ngay lúc đó bầu gánh trông coi từ đường phòng ngừa có người xông vào nhanh hơn một bước đi đến trước mặt Trần Dương: “Mau đi ra ngoài! Người sống không được tiến vào quấy nhiễu tổ tiên. Mấy người trẻ tuổi không kính sợ chút nào, chạy tới đây tìm chết hả? Mau đi ra, đi ra ngoài.”
Trần Dương đi lướt qua bầu gánh: “Cho cháu trốn một lát.” Sau đó cậu vái lạy hai quỷ sai rồi nói: “Xin châm chước cho.” Cậu vừa dứt lời lập tức đi vào trong. Tất cả quỷ hồn đều nhìn cậu chằm chằm, hai quỷ sai hơi kinh ngạc. Lần đầu tiên chúng gặp người có âm khí nặng như lệ quỷ thế này, chúng nhìn nhau, sau đó phát hiện người này thế mà nhìn thấy được quỷ sai.
Một quỷ sai nói: “Xem âm khí quanh người hắn, hẳn là không còn sống bao lâu.” Tên kia tiếp lời: “Âm khí che mờ gương mặt hắn. Ta không thấy rõ số mạng hắn. Chúng ta có nên quản không?”
Quỷ sai kia suy nghĩ một chút rồi lắc đầu không quản: “Mệnh số kỳ dị, mệnh cách bất phàm. Hoặc là chết sớm, nếu không chết sẽ trở nên bất phàm, e là sau này sẽ có liên quan nhiều đến địa phủ chúng ta. Bây giờ nể mặt hắn, sau này có chỗ tốt.”
*Mệnh cách là một từ trong xem tướng, được kết hợp bởi mệnh và cách. Bản Mệnh là đặc tính thể chất cơ bản của con người đó, cách là chỉ nhiều khía cạnh trong tương lai của con người.Hai quỷ sai nói xong bèn không để ý đến Trần Dương nữa. Quỷ hồn ở đây thấy thế cũng không dám lộn xộn. Huống chi những quỷ hồn này đều là chết già, đang ở địa phủ chờ đợi âm thọ kết thúc. Âm thọ kết thúc là có thể chuyển thế đầu thai, bởi vậy về cơ bản không có oán khí. Bọn họ không hề mơ ước thể chất đặc thù của Trần Dương, cũng không để tâm việc quay trở lại trần gian, ngược lại theo dõi nhất cử nhất động của cậu rồi đứng ngoài xì xào bàn tán. Dù sao cũng là những người từng sống trong thôn, ít nhiều gì đều quen biết với người nhà Trần Dương, họ nhận ra cậu còn muốn kéo lại nói chuyện, hỏi chút chuyện của con cháu nhà họ những năm tháng gần đây.
Quỷ sai quát to: “Người sống không được giao lưu với người chết.” Cũng chỉ quát một câu như thế, rồi mắt nhắm mắt mở không để ý gì thêm.
Bầu gánh lại
cảm giác được một luồng khí lạnh, hắn vội rụt vai ngậm miệng không ngăn cản Trần Dương. Sân khấu kịch vốn dĩ là nơi hay gặp chuyện kỳ quái, nhất là sân khấu dựng lên phục vụ quỷ nghe hát. Chủ gánh hát đã đi diễn vài chục năm, tự nhiên đã gặp qua chuyện kỳ quái. Vì vậy hắn tự biết gặp chuyện như vậy cứ ngậm miệng coi như không biết, cũng không nên tham dự, hắn ra hiệu cho đào hát tiếp tục hát bình thường.
Sau đó bầu gánh nhìn thấy ở khoảng đất trống trước mặt Trần Dương, một cái ghế không người ngồi tự động lùi lại, mà cậu như thể bị một lực vô hình nào đó ấn xuống ghế. Trên bàn hoa quả đồ cúng tự động bay lên trước mặt cậu. Chủ gánh hát vội đóng cửa lại, ngậm miệng vùi đầu lui tới góc phòng, nỗ lực không nghe không nhìn không thấy.
Trần Dương đang được các cụ ông cụ bà đã qua đời từ lâu trong thôn an ủi, từng người trong số họ đều đã nhìn cha mẹ cậu lớn lên, cùng ông nội cậu là bạn tốt. Mà lúc này cậu đang ngồi cạnh ông nội, ngoan ngoãn mỉm cười nắm góc áo ông.
Bỗng nhiên cửa từ đường truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, chủ gánh hát cau mày hô to: “Sân khấu kịch của từ đường, người sống không được đến gần”. Thế nhưng tiếng đập cửa càng lúc càng gấp gáp, tưởng chừng sẽ phá cửa mà vào luôn.
Chủ gánh hát đang muốn đứng dậy mở cửa, Trần Dương thấy thế hô to: “Đừng mở cửa”. Bầu gánh vô cùng ngạc nhiên xoay người, thấy cậu vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cửa lớn. Tiếng đập cửa dần dần biến thành tiếng phá cửa, bản lề như thể sẽ văng ra bất cứ lúc nào. Dưới tình huống như vậy, chủ gánh hát cũng đoán được, có lẽ thứ gõ cửa bên ngoài không phải là người. Hắn lui ra sau mấy bước, lại vội vàng núp ở góc tường.
Trần Dương lạnh lùng đứng lên, lại bị ông nội kéo lại. Cậu vô cùng kinh ngạc cúi đầu, lại nhìn thấy ông nội mỉm cười nhìn một đào hát, người kia hướng cậu phất tay. Sau đó ông nội kéo cậu chạy ra phía sau sân khấu, quỷ sai thấy vậy vội đuổi theo nhưng bị quỷ hồn ngăn cản. Ngay sau đó cổng lớn của từ đường mở ra, đám xác khô và quỷ nước kia lũ lượt kéo vào.
Quỷ sai bận việc tróc nã ác quỷ, lại muốn ổn định những quỷ hồn từ địa phủ đi ra. Bầu gánh hát thấy cửa lớn bị mở tung thì hoảng sợ, sau đó gió lạnh như từ âm phủ thổi đến, làm tất cả đồ cúng đều bị quét sạch, hắn biết sự tình không ổn, vội vàng trốn ra sau sân khấu kịch, muốn mời Hoa quang sư tổ ra.
Hoa Quang sư tổ là hí thần (hí: hát), cũng là hỏa thần. Hoa quang sư tổ năm xưa gặp quỷ làm loạn ở dương gian, lũ quỷ thiếu chút nữa thì đốt cháy sân khấu kịch, lại được hai quỷ sai không diệt trừ được ác quỷ thỉnh lên mà hiện thân cứu giúp trấn quỷ.
Ông cụ Trần đưa Trần Dương đến cửa ngách của từ đường rồi tiễn cậu ra ngoài. Trần Dương nghe thấy tiếng động hỗn loạn từ sân khấu kịch, lo lắng hỏi: “Từ đường có thể chống đỡ nổi không ông?”
“Ác quỷ tham lam, đâu chỉ có một cánh cửa có thể khiến chúng lui bước. Con đi nhanh một chút, trời sẽ mau sáng. Canh tư quỷ môn sẽ đóng lại, tất cả quỷ hồn đều phải trở về địa phủ, nhưng con vẫn phải cẩn thận những ác quỷ không quay trở về”. Ông cụ Trần đưa cháu trai ra cửa: “Con không cần lo lắng đến sân khấu kịch, bên kia còn có hai quỷ sai chuyên khống chế ác quỷ, tự nhiên sẽ có cách xử lý. Huống hồ sân khấu kịch còn có Hoa Quang sư tổ, vị chủ gánh hát kia cũng là người theo đạo, mặc dù tu vi không cao nhưng cùng tổ sư có duyên, nếu hắn có thể mời được Hoa Quang sư tổ, mấy ác quỷ đó không có gì đáng sợ”.
Trần Dương bỗng chốc đỏ mắt, có chút không nỡ. Ông cụ Trần đóng cửa lại, hiền hòa cười nói:”Đi thôi, đạo gia tôn chỉ, sinh ra tôn quý ắt sẽ trở thành người tôn quý. Dương Dương, cố gắng sống thật tốt”. Ông nói xong liền đóng cửa lại.
Trần Dương lau sạch nước mắt rồi xoay người chạy về nhà. Đi ngang qua cầu thì phát hiện vô số quỷ hồn đang bị đưa về địa phủ, canh tư đã đến, Quỷ môn sẽ đóng lại. Nhưng đối với Trần Dương mà nói, đây cũng là thời điểm nguy hiểm nhất, bởi vì không riêng gì yêu ma muốn giết cậu, kể cả quỷ sai cũng tưởng cậu là quỷ mà tróc nã quay về địa phủ.
Trần Dương trốn trốn tránh tránh mà chạy về nhà, ngay đầu ngõ gặp được Dạ Xoa chuyên môn tróc nã lệ quỷ. Ánh mắt Dạ Xoa không tốt, xem Trần Dương thành quỷ muốn trốn chạy, Chấp thiết liên (cái khóa) vung ra hướng cậu đuổi tới. Dạ Xoa cao đến hai mét, một bước đi tương đương với Trần Dương chạy hai bước, rất nhanh đã đuổi kịp cậu. Dạ Xoa cũng là ác quỷ, chỉ có điều là quỷ sai của địa phủ.
Trần Dương dùng dây đỏ xuyên đồng tiền cổ đỡ đòn của Dạ Xoa, nó nhận ra cậu là thiên sư, càng phẫn nộ quát: “Thiên sư tu Đạo đã biết lại còn phạm pháp, muốn lợi dụng Đạo thuật để trốn luân hồi! Tội tăng thêm một bậc”.
Nhiều năm kinh nghiệm khiến Trần Dương hiểu rằng có tranh luận cũng vô ích, Dạ Xoa vẫn sẽ dùng Chấp thiết liên khóa tứ chi của cậu kéo về địa phủ. Từ đó, dù phát hiện sai sót, địa phủ cũng sẽ biến sai thành đúng. Do thể chất cậu đặc thù, cho dù Phong Đô cũng sẽ không quản vận mệnh của người ở dương gian.
Trần Dương rẽ vào đường nhỏ chạy về nhà, lại đụng mặt Dạ Xoa kia trước cửa. Cậu nhanh một bước chạy vào trong nhà, Dạ Xoa không thể vào trong, đứng ngoài cửa kiểm tra tình hình bên trong, cố ý kéo Trần Dương ra ngoài từ cửa sổ.
Lúc này gà gáy ba tiếng, phía chân trời lộ ra tia sáng đầu tiên. Dạ Xoa bất chấp kiêng kị xông vào trong nhà, Trần Dương cầm lấy đồng tiền trên dây đỏ, sẵn sàng bày trận đón địch. Song phương vừa muốn ra tay, bỗng ông Vu từ đâu cầm bình rượu quay về, nhìn thấy Dạ Xoa cũng không kinh ngạc. Ông bảo Trần Dương thu lại dây đỏ, đưa bình rượu cho cậu rồi nói:”Con mang vào bếp cất đi”.
Trần Dương không phản đối, cầm bình rượu đi vào phòng bếp. Dạ Xoa bỗng nhiên tung chiêu, xiềng xích bằng sắt va vào nhau bắn ra tia lửa, vừa vung lên thì bị kiếm đồng tiền ngăn cản. Cậu hơi khựng lại, sau đó vẫn tiếp tục đi vào bếp cất rượu. Tiếng đánh nhau bên ngoài vang lên một lúc rồi ngừng. Lúc cậu đi ra ngoài thì ông Vu đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt uể oải.
Trần Dương đi qua hỏi:”Ông nội, ông không sao chứ?”
Ông ngoắc cậu ngồi xuống, sau đó mở mắt nói: “Dương Dương à, đại nạn của ông sắp đến rồi”
Trần Dương chấn động cả người, vẻ mặt bi thương: “Là do con phải không?”
“Không, không phải, đừng nói bậy nói bạ. Ông không tính là sư phụ con, hai ông cháu ta không thân thích thì khắc cái gì. Không đúng, ai nói con khắc chết người chứ? Mệnh của con không phải thiên sát cô tinh thì sẽ không khắc chết thân nhân bạn bè, nói đến thế rồi mà con còn không tin”. Ông nhìn cậu chằm chằm rồi nói: “Ba mẹ và ông nội con đều bị quỷ hại chết, không phải con khắc chết. Đại nạn của ông sắp đến là vì dương thọ của ông tận rồi, trong Sổ sinh tử có viết rõ số tuổi của ông, năm nay là ông phải đi, không liên quan đến con.”
Trần Dương mím môi, cực kỳ khổ sở. Một lúc lâu sau cậu mới nói:”Khi nào vậy ông?”
“Mùa đông năm nay.” Ông vươn tay xoa đầu Trần Dương, ông không yên tâm đối với đứa nhỏ này, cho nên mới lợi dụng những mối quan hệ lâu năm, còn phải cầu vị trong cổ mộ kia, mới có thể vất vả tìm được cơ duyên cho cậu. Chỉ là cơ duyên này vô cùng nguy hiểm, một bên có thể là con đường bằng phẳng, mặt bên thì như bước trên con đường đầy dao. Nếu như thất bại, Trần Dương có thể lập tức bị giết chết, không ai cứu được. Nhưng nếu thành công, cả đời cậu sẽ không bị quỷ quái quẫy nhiễu nữa, có thể sống tốt đến hết đời.
Ông nghiêm túc nói với Trần Dương: “Tìm được cơ duyên của con rồi.”
Trần Dương vô cùng ngạc nhiên: “Tìm được rồi ạ? Là gì vậy?”
“Âm hôn”. Ông Vu nói: “Ông giúp con tìm một mối âm hôn”.