Hừng đông, trời còn chưa sáng tỏ đã có người đến thu dọn thi thể của Lý Tuệ. Giống như cô từng giễu cợt, tốc độ thu dọn thi thể của trường học càng lúc càng nhanh. Lý Tuệ mới rơi xuống không bao lâu đã có mấy người xuất hiện mang thi thể đi và cọ rửa vết máu dưới đất.
Không lâu sau mặt trời mọc, nền đất khô đi, dấu vết gì cũng biến mất sạch sẽ. Tuy Trần Dương không thương tiếc gì loại người như Lý Tuệ, nhưng trông thấy cách làm của trường học khiến cậu cảm thấy trong lòng lạnh đi. Cậu kéo thầy Lý lại nói: "Có thể kể tất cả mọi chuyện xảy ra trong trường cho chúng tôi biết không?"
Người chỉ đạo thu dọn thi thể chính là thầy Lý, hắn xoay người đối mặt với Trần Dương: "Không thể nói."
"Anh không sợ chúng tôi lập tức bỏ đi?" Khấu Tuyên Linh hỏi.
Thầy Lý nghe vậy nở nụ cười quỷ quyệt: "Hai người đi được sao?"
Trần Dương cau mày, Lý Tuệ có nói người nào cầm tấm thẻ trong tay, tham gia trò chơi là không cách nào rời khỏi trường học. Thầy Lý xì cười một tiếng, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi phải đi soạn bài, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."
Trần Dương đột nhiên lên tiếng: "Anh không muốn chết đúng không?"
Thầy Lý vẫn bước đi: "Không ai muốn chết cả."
"Ồ, vậy thì được rồi." Trần Dương lướt qua, một giây sau đã đến trước mặt thầy Lý, đè vai hắn xuống nói: "Nếu như anh không nói, chúng tôi sẽ lập tức giết anh."
Thầy Lý biến sắc, chợt trấn định nói: "Thiên sư có thể giết người sao?"
"Đúng là không thể." Cậu nắm vai hắn kéo đi: "Thế nhưng tôi có thể kéo anh đến bãi đất trống rồi nhìn xem chuyện gì xảy ra. Tôi đột nhiên cảm thấy cách này rất hay, có lẽ không cần anh nói, tôi cũng có được đáp án."
"Khoan đã!" Thầy Lý không tránh thoát được bàn tay như gọng kiềm của cậu, đồng thời thấy đối phương đúng là kéo hắn đi về phía sân bóng rổ, hắn vội vã nhận thua: "Đừng kéo tôi đến đó... Được rồi, hai người muốn biết cái gì, tôi nói hết được chưa?"
Trần Dương bỗng quay phắt đầu lại, dùng sức bóp chặt bả vai thầy Lý, trong nháy mắt vai hắn xụi lơ, hắn đau đớn gào thét không ngừng. Cùng lúc đó cậu giơ chân phải đá ngay đầu gối hắn, làm hắn đau đến không gào nổi. Cậu nhỏ giọng nói: "Thầy Lý, lúc mấy học sinh chết, anh thật bình tĩnh, vậy mà đến lượt anh đối mặt với cái chết, anh lại sợ hãi như vậy."
Thầy Lý đối mặt với Trần Dương đang giận dữ, tự biết nói nhiều sai nhiều. Huống chi Khấu Tuyên Linh bên cạnh nóng lòng muốn thử, hắn càng không dám lên tiếng chửi mắng, ngay cả kêu rên cũng yếu ớt.
Sau đó hắn dẫn hai người về ký túc xá, trong phòng chỉ có một mình hắn. Ngoại trừ Khấu Tuyên Linh và Trần Dương còn có hai nam sinh khác đi theo thầy Lý. Người khóc lóc nước mắt đầy mặt tên là Trình Đông, người từng đi đến bãi đất trống Hậu Sơn tên là Lăng Hạo. Lăng Hạo tận mắt nhìn thấy Lý Tuệ bị cắt ra ném xuống lầu, hắn bị đả kích không nhỏ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Trần Dương đá mạnh cái ghế, phát ra tiếng vang thật lớn. Ba người kia càng hoảng sợ, quay đầu lại liền thấy Trần Dương mặt mày nghiêm túc, nhìn như ôn hòa nói: "Nói đi, lớn nhỏ gì nói hết ra. Nếu như giấu diếm..."
Khấu Tuyên Linh phối hợp rút kiếm gỗ đào ra chém xuống bàn, ba người mặt mũi xám ngoét, không thể tin được một cây kiếm gỗ đào có thể sắc bén đến nỗi chém được cái bàn. Ba người càng không ngờ, Khấu Tuyên Linh luôn trầm mặc ít lời sẽ cười gằn nói: "Có ai giấu diếm thì kéo đến Hậu Sơn."
Đối với ba người kia, Hậu Sơn còn kinh khủng hơn địa ngục, vì vậy không ai dám giấu diếm, chỉ mong hai người hỏi cho xong, đừng nhất thời hưng phấn kéo bọn họ đến bãi đất trống. Ai đi đến đó sẽ chết.
Trần Dương sắp xếp các câu hỏi rồi nói: "Ba người cũng chơi trò chơi của Lý Tuệ?" Lúc hỏi câu này, cậu nhìn chằm chằm vào thầy Lý, vì cậu đã tận mắt chứng kiến hai nam sinh kia chơi rồi.
Thầy Lý gật đầu: "Tôi cũng bị bắt buộc... Người nào "có được" cái thẻ đều phải chơi. Không chơi chắc chắn sẽ bị giết chết."
"Mấy người rút tấm thẻ từ lúc nào? Làm thế nào rút thẻ? Hiện tại có bao nhiêu người tham gia trò này... Các người biết gì nói hết ra. Quy tắc trò chơi, số người đã tham gia cùng với đã chết bao nhiêu người rồi?"
Thầy Lý nói: "Tôi là từ hai tuần trước, sau khi Quan Hinh Ngữ chết hai ngày, trong ngăn kéo đột nhiên xuất hiện cái thẻ màu đỏ, trên đó có một số. Điều này chứng tỏ, tôi có thẻ thì phải tham gia trò chơi. Tôi may mắn sống sót. Sau đó tôi mới biết được, mỗi tuần 10 giờ tối từ thứ hai đến thứ năm, ai cũng "có được" một cái thẻ, màu trắng thì được miễn, màu đỏ thì phải tham gia trò chơi. Ai không tham gia sẽ chết rất thảm, tham gia mà không thông qua cũng chết thảm. Vì sao cái thẻ xuất hiện thì tôi không biết, chỉ biết nó đột nhiên xuất hiện mà thôi."
Lăng Hạo nói: "Em thì ba tuần trước, vài ngày sau khi bạn cùng phòng treo cổ ở sân bóng thì "có được" cái thẻ."
Trình Đông cũng nói: "Em là một tuần trước, đêm qua em mới chơi lần đầu tiên."
Thầy Lý lại lên tiếng: "Theo như tôi biết, số người tham gia trò chơi đến hiện tại tổng cộng chín giáo viên, chủ nhiệm giáo vụ, tổng cộng học sinh ba lớp. Theo thứ tự lớp 1, 2, 3. Thế nhưng lớp 4 và lớp 5 có ai tham gia hay không thì tôi tạm thời không biết."
Thầy Lý vừa nói xong, Trình Đông và Lăng Hạo lập tức lùi ra sau một bước, lộ vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn: "Làm sao thầy biết được? Biết những điều này có tác dụng gì?" Bọn họ có trực giác, thầy Lý biết rõ như vậy đối với bọn họ rất bất lợi. Vì những ai từng tham gia trò chơi đều giữ bí mật, sợ bị người khác lợi dụng. Ai lấy phải thẻ đỏ đều giữ bí mật, lấy được thẻ trắng càng trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Vậy nên từ đó đến giờ, ngoại trừ những người từng chơi chung thành công vượt qua mới biết mặt đối phương, không ai giống như thầy Lý biết rõ ràng như vậy, nên đột nhiên biết được nhiều người có thẻ làm bọn họ khiếp sợ.
Lúc này ngoại trừ nhân viên căn tin và bảo vệ tuần tra, trường học chỉ còn lại học sinh của năm lớp, mười bốn giáo viên, bốn chủ nhiệm và hiệu trưởng cùng phó hiệu trưởng, đã có hơn phân nửa số người có mặt ở trường bị kéo vào trò chơi tử vong này. Đáng sợ hơn là thầy Lý đã chơi qua mà không ai biết.
"Sao thầy biết những việc này?"
"Tôi là tổng phụ trách, tôi có danh sách học sinh từng lớp. Căn cứ số người chết tập trung nhiều nhất ở ba lớp đầu, đại khái có thể đoán ra bao nhiêu người tham gia. Hơn nữa tôi tiếp xúc với các giáo viên và chủ nhiệm khá nhiều, cũng đoán ra được. Ai vừa mới chơi trò chơi tử vong xong, ngày hôm sau tinh thần không yên, chỉ cần cẩn thận quan sát là biết."
"Đã chết nhiều người như vậy, sao không báo cảnh sát? Chẳng lẽ những học sinh khác không thấy kỳ quái sao? Phụ huynh cũng không hỏi tới?"
Thầy Lý trả lời: "Ở trường Kim Thủy, mỗi tháng học sinh lớp 12 được nghỉ một ngày, qua lại hai lượt từ vùng núi đến thành phố căn bản không đủ thời gian, thế nên đa số học sinh hai, ba tháng mới về nhà một lần. Mặc dù bây giờ bọn họ mới là học sinh lớp 11, nhưng sắp lên 12, phụ huynh cũng biết điều đó."
"Nói cách khác, ngay cả con mình đã chết mà họ cũng không biết? Các người không thèm thông báo một tiếng sao?"
"Chính chúng tôi cũng không biết có thể sống sót hay không." Thầy Lý cười nhạo, nụ cười này giống hệt Lý Tuệ. Hắn nói tiếp: "Không nhắn tin được, tất cả mọi người bị nhốt trong trường không thể rời đi. Không có tín hiệu, muốn báo cảnh sát không xong, muốn báo cho phụ huynh học sinh càng không được, chúng tôi không còn cách nào."
Trần Dương cau mày nói: "Không liên lạc được với bên ngoài vậy làm sao liên lạc với chúng tôi? Mấy người đặt đơn hàng trên app như thế nào?"
Thầy Lý sửng sốt: "Tôi không biết. Người đặt là chủ nhiệm Kim... Ông ta có thể liên lạc với bên ngoài? Sao ông ta không báo cảnh sát?"
Sắc mặt thầy Lý và hai nam sinh kia âm u đến cực điểm, hiển nhiên vô cùng phẫn nộ hành vi có thể liên lạc với bên ngoài mà không báo cảnh sát, cũng không nói với bọn họ của chủ nhiệm Kim. Trời biết bọn họ muốn thoát khỏi nơi quái quỷ này đến cỡ nào!
"Hậu Sơn có gì?" Trần Dương nhìn Lăng Hạo hỏi.
Lăng Hạo không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ở đó, nhưng hắn hiểu rõ, hiện tại muốn sống sót thoát khỏi trường Kim Thủy, Trần Dương và Khấu Tuyên Linh là hy vọng duy nhất. Hắn bèn nói: "Bãi đất trống có chôn rất nhiều thi thể, ngay từ đầu em không biết, nhưng bạn cùng phòng bỗng treo cổ khác thường, thi thể không cánh mà bay. Em bèn đi đến bãi đất trống một chuyến, phát hiện có rất nhiều thi thể được chôn ở đó. Có người chết đã lâu chỉ còn xương trắng, cũng có vài chục năm nhưng thi thể chỉ mới thối rữa, còn có thi thể bạn cùng phòng của em."
"Tại sao cậu lại đi đến đó?"
"Vì bạn cùng phòng của em quay về!" Hai mắt Lăng Hạo đầy vẻ sợ hãi: "Cậu ta quay về, ngày thứ ba sau khi tử vong. Không ai biết, chỉ mình em biết. Đêm đó em ngủ thẳng đến nửa đem thì bỗng giật mình thức dậy, nằm thế nào cũng không ngủ tiếp được. Có lẽ bởi vì trong phòng có người chết, tâm thần không yên. Mấy người kia đều ngủ say, em lấy di động xem giờ, lúc đó mới hơn 1 giờ sáng. Sau đó em phát hiện di động hắt sáng qua giường đối diện, chiếu lên một bóng người. Em thấy kỳ quái, vì em ngủ giường trên, người nọ đứng ở giường dưới."
Giường dưới có người đang ngủ, còn trên chính là chỗ ngủ của nạn nhân vừa chết. Giường Lăng Hạo đối diện với người này, hắn không thích lắm, cho là điềm xấu. Bóng người đứng ở giường dưới quay lưng về phía hắn, vẫn không nhúc nhích. Lăng Hạo càng nghĩ càng thấy kỳ quái, tưởng bạn cùng phòng nửa đêm rời giường, đang muốn gọi thì phát hiện người bạn nằm giường dưới đang ngủ ngon lành trên giường. Lăng Hạo giật mình, lập tức nhìn sang giường mấy người bạn còn lại, ai cũng đang nằm ngay ngắn trên giường.
Vậy người trước mặt hắn là ai? Vì sao đứng nhìn chằm chằm cái giường đó? Rất nhanh bóng dáng đó đã cho Lăng Hạo biết đáp án, hắn chậm rãi xoay người lại. Lăng Hạo vội tắt điện thoại vờ ngủ, hai mắt lại lén mở to, ánh trăng chiếu lên bóng lưng người kia, chính là người bạn cùng phòng đã treo cổ mấy ngày trước. Cần cổ đối phương bị gãy, vặn vẹo trông rất kinh khủng, hắn nhìn chằm chằm Lăng Hạo.
Lăng Hạo sợ đến cực điểm, nhắm chặt hai mắt không dám lên tiếng. Sau đó hắn nghe thấy tiếng giường chiếu va chạm, giống như có thứ gì đó leo lên thang giường. Một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng động nữa, Lăng Hạo lén mở mắt ra, thình lình đối diện với gương mặt vặn vẹo của bạn cùng phòng. Lăng Hạo lập tức bị dọa ngất xỉu, hôm sau hắn phát hiện trên cổ có vết dây hằn, chứng tỏ người bạn kia thật sự quay về.
"Cho nên em mới đất bãi đất trống. Em biết hắn chọc phải thứ gì ở đó nên mới chết, hắn từng nói bị bàn tay từ dưới đất trồi lên nắm lấy cổ chân, em đã nhìn qua, quả thật cổ chân hắn có dấu tay màu đen, còn hằn rất sâu. Nhưng hắn hoàn toàn không đau nhức gì cả, hai ngày sau lại chết. Em tìm bảo vệ canh cửa nói muốn mang giấy tiền nhang đèn đến tế bái, bảo vệ tín Phật."
Nói đến đây, vẻ mặt Lăng Hạo trở nên quái dị: "Thế nhưng sau đó em mới biết hắn chết không phải vì đã đi đến bãi đất trống, mà là do có được cái thẻ, không thể thông qua trò chơi."
Trần Dương gật đầu: "Vấn đề cuối cùng, không được giấu diếm!" Ánh mắt sắc bén của cậu lướt qua ba người một lượt: "Tôi nghe nói trước khi Quan Hinh Ngữ chết có thấy một đôi giày cao gót màu đỏ, đôi giày này có liên quan đến một cô giáo đã tự sát năm ngoái. Chuyện cô giáo tự sát có ẩn tình gì không?"
Lăng Hạo và Trình Đông đều ngớ ra: "Một năm trước có cô giáo tự sát hả?"
Trần Dương cau mày, nhìn sang thầy Lý. Hắn trả lời: "Là cô Bạch Nhan. Nghe nói tham ô bị tố cáo, cảnh sát đến bắt. Nửa đêm cô ta chạy trốn đến dãy nhà trệt ở bãi đất trống treo cổ tự sát."
Lăng Hạo và Trình Đông vừa nghe đến tên Bạch Nam lập tức biến sắc, lộ ra
vẻ sợ hãi. Lăng Hạo kinh ngạc hỏi lại: "Đã chết? Cô ấy treo cổ tự sát? Tại, tại sao trong trường không có lời đồn nào?"
"Hôm đó là chủ nhật, không nhiều người ở lại trường. Huống chi đây không phải là chuyện hay ho gì, trường học ém nhẹm tin này, rào lưới sắt vây sân bóng rổ rồi cấm học sinh đến đó."
Lăng Hạo và Trình Đông như bị đả kích mạnh, lại dường như không dám tin. Khấu Tuyên Linh thắc mắc: "Sao hai cậu phản ứng lớn như vậy?"
Lăng Hạo thì thào nói: "Bạn cùng phòng kia... Chính là học sinh bị truyền yêu đương với cô Bạch Nhan. Mọi người nói xem, có phải cô ấy giết hắn để trả thù không?"
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh liếc nhìn nhau, không thể kết luận. Những gì nên hỏi đã hỏi xong, mấy câu không hỏi được thì bọn họ đã biết. Hai người rời đi, lưu lại thầy Lý và hai học sinh. Trình Đông suy sụp nói: "Chắc chắn là cô Bạch Nhan quay về báo thù chúng ta!"
"Cái rắm!" Lăng Hạo tức giận mắng: "Cô ta dựa vào cái gì mà trả thù chúng ta? Cũng không phải chúng ta bức tử cô ta, là tự cô ta tự sát! Thầy Lý, trường học giấu diếm giỏi thật đó, học sinh không hề biết cô Bạch đã tự sát!"
"Nhóm Quan Hinh Ngữ biết." Thầy Lý lạnh lùng nói: "Đừng làm như mấy cậu sạch sẽ lắm, có thẻ tham gia trò chơi tử vong, mấy cậu cho là Bạch Nhan sẽ bỏ qua cho mấy cậu à? Ngây thơ."
Trình Đông suy sụp: "Chuyện này không liên quan đến chúng em! Không liên quan! Rõ ràng là Quan Hinh Ngữ và Lý Tuệ làm, hai đứa nó chết không hết tội! Nhưng chuyện này không liên quan gì đến em, em không làm gì cả!"
Lăng Hạo tóm cổ áo Trình Đông, hung hăng nói: "Thế thì mày vô tội sao!? Cô Bạch đối xử với mày rất tốt, đừng quên, đồ vô ơn!"
Trình Đông suy sụp trượt ngồi xuống đất, thanh nhiên cao to mà ôm đầu khóc rống lên. Lăng Hạo thì ghét bỏ và phiền chán, tức giận mắng tiếp vài câu. Thầy Lý im lặng ngồi một bên, châm chọc nhìn bọn họ.
Trần Dương và Khấu Tuyên Linh chưa đi mà đứng cách cửa không xa, lúc này hai người mới rời đi. Khấu Tuyên Linh nói: "Quả nhiên giấu chúng ta không nói hết, xem ra cô Bạch Nhan chính là đầu mối then chốt nhỉ?"
"Rõ ràng là làm việc trái lương tâm. Tiếp xúc với bọn họ hai ngày nay, tôi không ngạc nhiên khi biết bọn họ đã làm chuyện khốn nạn, dù tệ đến cỡ nào đi nữa." Trần Dương ghét đám người này, nhưng cậu cũng biết đa số người trong trường vô tội, thế mà cũng bị nhốt chung trong trường Kim Thủy. Thậm chí họ còn không biết việc không thể rời khỏi trường Kim Thủy.
"Anh còn nhớ nam sinh nói chuyện với chúng ta tối qua không?"
"Ừ, sao cơ?"
"Hắn nói dối!" Trần Dương đi lên lầu, về phòng trong ký túc xá. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng học sinh đang chạy thể dục, làm ngôi trường âm u thêm một tia sức sống. "Rõ ràng hai nam sinh vừa rồi có liên quan trực tiếp đến cô giáo đã tự sát, thế mà họ không hề hay biết cô ấy đã chết, sao hắn lại biết?"
"Cậu nói làm tôi cũng cảm thấy không đúng. Trường học che giấu rất nhiều chuyện, nhất là chuyện cô giáo tự sát, vốn không hề có lấy một lời đồn. Thế mà nam sinh hôm qua biết, nạn nhân chết ở sân bóng rổ, chuyện kỳ quái trong trường, hắn không tận mắt chứng kiến bất kỳ chuyện nào. Không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng lý do hắn nói dối là gì? Hắn không giấu diếm điểm mấu chốt mà lại giống như đang dẫn đường cho chúng ta phát hiện chân tướng."
Trần Dương lấy một lá bùa trong hộp ra, bên trong có rất nhiều bùa Ngũ Lôi nhưng chỉ còn một lá bùa quý nhân chúc phúc ba ngày. Mao Tiểu Lỵ không vẽ nhiều cho cậu, cậu cầm lá bùa cùng di động, gõ tin nhắn rồi cầm lá bùa ấn vào nút gửi, tin nhắn thuận lợi gửi đi.
Khấu Tuyên Linh kinh ngạc: "Bùa này còn có tác dụng như vậy à?"
"Vận may rất quan trọng." Trần Dương sắp xếp tin tức rồi gửi cho Độ Sóc, kể cho hắn tất cả những chuyện kỳ quái ở trường Kim Thủy, cũng nói chuyện ban ngày không có quỷ nhưng âm khí ngất trời, còn hỏi nguyên nhân.
Không lâu sau, Trần Dương trở lời: "Nghiệt nhân ác quả.", "Trận pháp.", và một câu cuối cùng là: "Chờ anh."
Bùa quý nhân chúc phúc ba ngày lập tức thiêu cháy mất tác dụng, Trần Dương không nhận được tin nhắn nào nữa. Cậu quét tro tàn vào thùng rác: "Dựa vào vận may có thể gửi tin nhắn, chứng tỏ vẫn có tín hiệu, chỉ là đa số thời gian không có. Chủ nhiệm Kim có thể đặt hàng trên app cũng chứng tỏ ông ta có cách liên lạc với bên ngoài. Có thể liên lạc mà việc đầu tiên lại là tìm thiên sư, gặp chúng ta một lần lại biến mất không thấy đâu."
"Thầy Lý nói chủ nhiệm giáo vụ cũng có tham gia trò chơi tử vong, không phải chủ nhiệm hành chính tổng hợp. Nhưng cũng có thể là thầy Lý không biết."
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng. Khấu Tuyên Linh ra mở cửa, là hai chị em họ Khâu. Hai người vào phòng liền nói: "Chúng tôi không thể rời khỏi trường Kim Thủy."
Khâu Thịnh Mẫn nói: "Sáng nay lúc hừng đông, trường vừa mở cổng là chúng tôi lập tức lái xe rời đi. Lúc vừa thấy chân núi, đột nhiên sương mù dày đặc. Chúng tôi không nghĩ nhiều, cứ tiếp tục lái. Vì con đường không có cua quẹo cũng không có ngã ba, chỉ cần đi tiếp về phía trước là sẽ đến chân núi. Nhưng chúng tôi lái xe một lúc lâu, lại phát hiện cổng trường Kim Thủy xuất hiện trước mặt. Chúng tôi thử vài lần, vẫn là cổng trưởng Kim Thủy."
Trần Dương bèn kể lại mọi chuyện, Khâu Thịnh Minh nghe xong suy sụp ngồi trên ghế: "Tại sao lại như vậy?" Hắn buồn bã xin lỗi Khâu Thịnh Mẫn: "Nếu như hôm qua em nghe lời chị đi ngay lập tức là được rồi."
Bọn họ căn cứ theo mọi chuyện đã biết mà suy đoán, nếu hôm qua không ở lại qua đêm trong trường là có thể rời đi được, sẽ không bị nhốt ở chỗ này. Vì có mắt Âm Dương nên Khâu Thịnh Mẫn thường gặp quỷ, gặp tình huống này, tuy trong lòng cô cũng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo. Khâu Thịnh Mẫn hỏi: "Hai anh lấy cái thẻ có con số, có thể sẽ phải chơi tiếp đó."
Trần Dương nói: "Tôi biết."
Cô lại nói tiếp: "Tôi đoán chuyện của cô giáo Bạch Nhan còn có ẩn tình khác. Ngay từ đầu người có tấm thể có con số đều là những người trực tiếp hại chết Bạch Nhan. Cô ấy bày trò này với mục đích trả thù, khiến những người hại chết cô ấy từ từ chết trong sự sợ hãi tột cùng. Sau đó là những người bàng quan hoặc bỏ đá xuống giếng, số người tiếp tục gia tăng, cho đến lúc này, người không rõ chân tướng cũng bị liên lụy."
"Chúng tôi cũng suy đoán như vậy."
Độ Sóc có nhắn mấy chữ "Nghiệt nhân ác quả".
Trần Dương nói tiếp: "Nhưng điều tôi không hiểu là làm cách nào Bạch Nhan có năng lực bao vây cả ngọn núi? Tại sao ban ngày không có quỷ hồn trong trường nhưng ban đêm lại có? Cô hồn dã quỷ còn dám cải trang thành âm binh qua đường... Quan Hinh Ngữ nói "vô tri không sợ" là ý gì?"
Khấu Tuyên Linh nói: "Phải chăng cô hồn dã quỷ trong trường không biết đến sự tồn tại của âm binh? Hoặc chúng nghĩ lầm chúng chính là âm binh?"
Khâu Thịnh Mẫn nói: "Không có khả năng. Dù xa xôi hẻo lánh cũng không thể không biết đến sự tồn tại của âm binh."
"Nếu như không chỉ có học sinh trong trường bị nhốt mà bao gồm cả cô hồn dã quỷ... Thậm chí có khả năng chúng đã bị nhốt ở đây rất lâu rồi, lâu đến nỗi chúng quên đi sự tồn tại của âm binh, hoặc là ngay từ đầu chúng cho rằng trường Kim Thủy chính là địa phủ. Nếu đúng như vậy thì có thể hiểu câu "vô tri không sợ" của Quan Hinh Ngữ." Trần Dương đứng dậy đi tới đi lui vài bước: "Tôi phải ngẫm lại, có trận pháp gì có thể nhốt cô hồn dã quỷ giữa núi rừng mà không bị địa phủ phát hiện không?"
Khâu Thịnh Mẫn do dự một lúc rồi nói: "Hai anh muốn đi đến bãi đất trống?"
Sau khi nhìn Khấu Tuyên Linh, cô nói tiếp: "Tôi đi với hai anh. Trường học đầy âm khí nhưng lại không có quỷ khí. Chí ít tôi có thể nhìn thấy quỷ, ít nhiều gì cũng giúp được một tay."
Khâu Thịnh Minh nóng nảy ngăn cản cô: "Chị, chị vốn không có năng lực tự vệ, hay là thôi đi. Nếu như cần người, để em. Em chạy trốn nhanh lắm."
"Nhanh hơn quỷ được sao?" Khấu Tuyên Linh hỏi ngược một câu, Khâu Thịnh Minh phản bác không được, lúc này hắn vô cùng ảo não, bản thân không nên tham tiền như vậy. Khấu Tuyên Linh lại nói tiếp: "Ban ngày đến bãi đất trống sẽ không có việc đâu."
Khâu Thịnh Minh lầm bầm: "Nhưng sẽ trêu chọc mấy thứ kia."
Khâu Thịnh Mẫn lườm em trai, bảo hắn nói ít lại, cũng dặn hắn đi điều tra chủ nhiệm Kim và nam sinh nói dối tối qua. Cô cảm kích Trần Dương tiết lộ mọi chuyện, không để hai chị em cô sợ hãi trong mơ hồ, để báo đáp, hai người đương nhiên nên nỗ lực giúp đỡ điều tra chân tướng. Sau khi điều tra rõ mọi chuyện, bọn họ mới có thể sống sót rời khỏi trường Kim Thủy.
Khấu Tuyên Linh quay đầu hỏi: "Cục trưởng Trần?"
"Đi thôi."
Thế là bốn người chia nhau hành động. Khâu Thịnh Minh đi tìm chủ nhiệm Kim, ba người còn lại thì đi đến bãi đất trống. Vừa mới nhảy xuống khỏi hàng rào, Trần Dương bỗng sởn tóc gáy. Không phải cậu sợ hãi mà là do cơ thể cảnh báo có nguy hiểm.
Bãi đất trống yên lặng như tờ, còn hơi rét lạnh. Xa xa có một dãy nhà trệt, cửa sổ đen ngòm như che giấu vô số thứ gì đó đang quan sát ba người xông vào bãi đất trống.
Khấu Tuyên Linh nói: "Hai người nhìn bùn đất kìa."
Hai người nghe vậy nhìn xuống, kinh ngạc phát hiện bùn đất ẩm ướt dính dính, toàn bộ đất sét vẫn còn bốc mùi hôi thối. Bọn họ đã xem xét nền đất cả trường học và ngọn núi, tuyệt đối không phải là đất sét, phần lớn là đất mùn có thể trồng trọt. Bằng không khu rừng sẽ không xanh um tươi tốt như vậy, nhưng họ cũng có thể hiểu vì sao Hậu Sơn lại là một bãi đất trống rộng lớn, không có lấy một ngọn cỏ.
Trần Dương nói: "Lăng Hạo nói ở đây có chôn thi thể."
Khâu Thịnh Mẫn nghe vậy theo phản xạ lùi ra sau, cô dẫm phải vật gì đó vang lên tiếng "răng rắc". Cô cúi đầu nhìn, là một bộ xương trắng. Khâu Thịnh Mẫn lập tức biến sắc: "Đúng là có chôn thi thể."