Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chơi đến chết 8


trước sau

Căn phòng trở nên yên tĩnh, một lúc lâu sau, cánh cửa bỗng bật mở. Trần Dương quay đầu nhìn, trông thấy một thiếu nữ đứng ở cửa nắm tay nắm cửa, trên cổ tay có cột sợi dây đỏ. Thiếu nữ mang giày đi thẳng vào phòng hô lớn: "Ba! Mẹ! Con đói rồi!"

Mạnh Khê lạnh lùng nhìn chằm chằm cô gái, cô lại hồn nhiên không phát hiện, đến khi chạm vào tầm mắt của Mạnh Khê, cô tức giận cầm cái ly ném thẳng vào hắn. Vừa khéo cái ly trúng ngay vết thương vừa nãy trên mặt hắn, máu lại chảy xối xả. Cô tức giận mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn?! Tao ghét ánh mắt của mày, ghét cái mặt của mày, không được phép ngẩng đầu."

Cô nói xong mở tủ lạnh lấy sữa bò uống, toàn bộ quá trình đều xem nhẹ Trần Dương và Khấu Tuyên Linh. Uống sữa xong cô lại hô lớn: "Ba! Mẹ! Con về rồi nè!"

Cô cởi giày, cầm điều khiển mở ti vi xem một tiết mục cũ, thỉnh thoảng phá lên cười. Mạnh Khê dời tầm mắt, rút khăn tay lau mặt, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Em gái tôi, Mạnh Dao."

"Ai là em mày?!" Mạnh Dao đột ngột hét lên, cầm điều khiển trong tay ném qua. Mạnh Khê né tránh, hành động này kích thích Mạnh Dao, khiến cô đột nhiên phát cuồng mà la hét chói tai: "Cút ra ngoài! Cút!"

Mạnh Khê rời khỏi phòng khách, Khấu Tuyên Linh và Trần Dương cũng bị đuổi ra. Cánh cửa phía sau đóng rầm một cái, Mạnh Khê nhún nhún vai: "Nó ghét tôi, nhưng chả sao cả." Hắn nở nụ cười sảng khoái: "Tôi cũng ghét nó, tôi vốn có thể vứt nó đi. Thế nhưng bỏ nó đi thì cả nhà không thể đoàn tụ. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể kiềm nén tâm trạng mà mang nó về."

"Cậu không giết cô ta?"

"Tại sao phải giết nó?" Mạnh Khê nở nụ cười quỷ dị: "Giết nó thì ba mẹ sẽ đau lòng. Giết nó rồi, nó làm sao có thể cảm nhận được nỗi khổ khi không có ba mẹ nữa."

Trần Dương không hỏi tình cảnh nhà Mạnh Khê nữa, cả nhà này đều không bình thường. Cậu hỏi sang chuyện khác: "Em gái cậu đang đeo sợi dây đỏ của tôi à? Cậu đưa cho cô ta."

"Dây đỏ không phải là pháp khí của anh, chẳng khác gì vật vô dụng. An Nhạc Thần vứt đi, Mạnh Dao nhặt lấy coi như vòng đeo tay. Từ khi ba mẹ tôi biến thành rối người, không ai mua đồ trang sức cho nó, sa sút đến nỗi một sợi dây bình thường cũng phải nhặt lên đeo." Mạnh Khê khoái chí nói.

"Dưới hồ có thứ gì?"

Mạnh Khê dừng lại, ánh mắt hoảng sợ, hắn biến sắc nói: "Dưới đó đều là quái vật. Hai người nghĩ An Nhạc Thần ở dưới đáy hồ à? Tôi chỉ có thể nói hai người đoán sai rồi, chính nó cũng sợ quái vật dưới hồ nước. Hai người nghĩ An Nhạc Thần lợi hại lắm à? Chẳng qua nó chỉ có cái danh "thần" trên danh nghĩa thôi, vừa dụ dỗ vừa lừa gạt những người tín ngưỡng nó. Họ còn thật sự nghĩ không làm theo lệnh nó thì sẽ bị nó giết chết. Buồn cười, nếu nó dám tự ra tay thì cần gì tốn công tốn sức gài bẫy người khác."

"Tôi biết nó chỉ là nghiệt súc, nhưng nó đã lừa được không ít người tín ngưỡng nó." Trần Dương cắt ngang. Đương nhiên cậu biết An Nhạc Thần chỉ là nghiệt súc giả mạo Bồ Tát, dựa vào sự tính ngưỡng của tín đồ mà có pháp lực. Mất đi tín ngưỡng, nó chỉ là một bức tượng, rất dễ thu phục.

An Nhạc Thần am hiểu đùa giỡn lòng người, tốn công tốn sức sắp xếp những cái bẫy liên hoàn chơi chết người ta. Đùa bỡn người khác tìm niềm vui là một nguyên nhân, thực lực không đủ cũng là một trong những nguyên nhân. Nhưng không thể khinh thường pháp lực nó hấp thu được.

"Vậy thứ dưới hồ là gì?"

"Kiền kỷ tử." Mạnh Khê vừa nói xong, đột nhiên tóm lấy một bệnh nhân đẩy về phía Trần Dương và Khấu Tuyên Linh, lắc mình vào phòng bên cạnh khóa cửa lại rồi nói: "Hai người còn một tiếng đồng hồ, nói thật, tôi tiết lộ nhiều như vậy là tốt lắm rồi. Đừng đạp cửa, đạp cửa sẽ làm bệnh nhân ở đây phát điên, đây là lời khuyên của tôi. Ngoài ra, nếu hai người có thể sống sót qua đêm nay thì chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại, đến lúc đó cho hai người đánh tôi thoải mái."

Trần Dương vừa giơ chân định đạp cửa thì khựng lại, cậu quay qua nói với Khấu Tuyên Linh: "Anh lùi ra sau bảy, tám mét đi." Khấu Tuyên Linh làm theo, Trần Dương đột nhiện đạp mạnh lên cửa phòng Mạnh Khê đang trốn, sau đó lắc mình đạp lên lan can xoay người tránh khỏi nơi này. Bệnh nhân xung quanh lập tức bị kích thích, bỗng nhào đến đập cửa, thậm chí vung tay đánh nhau.

Cách đám người, Trần Dương mơ hồ nghe Mạnh Khê tức giận mắng một câu, đồng thời cánh cửa bị bệnh nhân xô đẩy, lung lay sắp bị phá tung. Hai người sóng vai bỏ đi, Khấu Tuyên Linh nói: "Tôi cứ nghĩ cậu nhịn không được sẽ đánh hắn một trận, hoặc là thỏa hiệp bỏ đi."

Cậu xua tay: "Tôi không phải là loại người như vậy."

Khấu Tuyên Linh nói: "Cậu nghĩ có thể tin hắn không?"

"Không thể tin hết. Chẳng qua chuyện về viện điều dưỡng và An Nhạc Thần thì có thể tin, hắn không tín ngưỡng An Nhạc Thần." Con người không cách nào che giấu tín ngưỡng của bản thân, vì họ vô thức đặt tín ngưỡng ở vị trí tôn kính nhất trong lòng, đề cập đến tín ngưỡng sẽ không cách nào che giấu. Trần Dương lại không thấy trong mắt Mạnh Khê có nửa phần tôn kính An Nhạc Thần.

"Chúng ta về phòng trước."

Khi hai người quay lại căn phòng Diệp Du Du dẫn họ đến ban đầu thì phát hiện nhãn dán trên cửa đã biến mất. Khấu Tuyên Linh nói: "Mạnh Khê nói chúng ta còn một tiếng đồng hồ chính là ý này à? Diệp Du Du lấy cái nhãn đi rồi?"

"Chắc vậy." Diệp Du Du lặp đi lặp lại phòng nào không có nhãn thì không an toàn, nhưng cô ta thừa dịp hai người không có ở đây mà trộm lấy nhãn dán. Diệp Du Du lừa hai người, nếu như dùng cách này giết Trần Dương, cô có thể trở thành đệ tử của An Nhạc Thần, càng bảo đảm có thể cứu được Diệp Du Nhã.

Bọn họ đi đến phòng của Diệp Du Du, cửa đóng kín. Khấu Tuyên Linh đẩy cửa: "Khóa rồi, không thể đập cửa." Nếu không bệnh nhân sẽ phát điên.

Trần Dương rút một dây kẽm nhỏ từ ống nước cũ nát ngoài hành lang, nửa ngồi nửa quỳ mở khóa cửa. Không lâu sau, cánh cửa mở ra, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Khấu Tuyên Linh: "Còn nhớ chị em họ Khâu không?"

Khấu Tuyên Linh gật đầu, kỹ năng mở khóa trâu bò của chị em họ Khâu. Hắn hơi ngạc nhiên: "Cậu học được rồi à?"

"Về phân cục chưa đến hai ngày thì Khâu Thịnh Mẫn gửi một video, giải thích rõ ràng tỉ mỉ, anh muốn xem không?" Khấu Tuyên Linh đồng ý, bảo cậu gửi qua cho hắn.

Khấu Tuyên Linh tỏ vẻ kỹ năng này rất có ích, ban nãy nên phá khóa phòng Mạnh Khê rồi đánh hắn một trận. Trần Dương nói: "Tôi thử xem hắn có nói dối không. Liên quan
đến bản thân, hắn có thể nói dối, nhưng những chuyện khác thì không, hỏi thêm nữa cũng không được gì, nhiều lắm thì đánh hắn một trận nhưng sau này vẫn còn cơ hội mà."

Bọn họ đi vào phòng, phát hiện Diệp Du Du không có ở đây. Trần Dương lên tiếng: "Hoặc là cô ta lừa chúng ta, vào viện điều dưỡng có thể rời đi cùng ngày, không nhất định phải đợi hôm sau mới đi được. Hoặc là đây không phải là phòng của cô ta, cô ta trốn ở phòng khác. Anh biết số phòng của cô ta không?"

"Không biết. Diệp Du Du không để lộ nhãn dán của cô ta trước mặt chúng ta."

Cậu ngẩng đầu nhìn trời: "Mặt trời lặn rồi." Bầu trời từ từ tối đen, toàn bộ viện điều dưỡng bị sự tĩnh mịch bao phủ.

"Không thấy bác sĩ và bệnh nhân đâu cả."

Lúc hai người mở khóa phòng của Diệp Du Du, bác sĩ và bệnh nhân dần dần biến mất, cả viện điều dưỡng yên lặng như tờ. Vừa nãy trên hành lang còn có vài bệnh nhân đi lại, bây giờ không một bóng người. Khấu Tuyên Linh nói: "Tôi đoán Diệp Du Du vẫn còn ở đây."

"Sau khi trời tối, trong viện điều dưỡng vừa có oan hồn vừa có bệnh nhân. Mạnh Khê nói ngoài hồ nước có kiền kỷ tử. Bên ngoài có kiền kỷ tử, bên trong có oan hồn. Viện điều dưỡng lại là nơi Phật - Đạo kết hợp trấn áp oan hồn, trước đó ba vị thiên sư còn giết phi cương ở đây, mặc dù lấy thân tuẫn đạo nhưng dư uy vẫn còn." Trần Dương thắc mắc nói: "Người - quỷ - tà ma lẫn lộn, nơi này không cách nào cân bằng, tại sao suốt năm năm không bị ai phát hiện?"

Khấu Tuyên Linh nói: "Tôi tương đối hiếu kỳ tại sao hồ nước lại có kiền kỳ tử?"

Kiền kỳ tử là một loại cương thi, vốn là thợ mỏ ở Vân Nam bị chết trong quặng mỏ, bị đè dưới các lớp đất, trải qua hơn trăm năm bảo tồn trong đất có chứa quặng kim loại, thi thể không mục nát mà thành thây khô. Khi gặp người, nó sẽ khẩn cầu người đó dẫn nó ra khỏi quặng mỏ, nhưng khi thấy ánh sáng lập tức hóa thành nước đen, vô cùng tanh hôi, dễ sinh dịch bệnh. Nếu như vô tình gặp cả đoàn kiền kỳ tử, chúng sẽ tấn công người.

Viện điều dưỡng đã từng xuất hiện phi cương, nên dù có cương thi bọn họ cũng không lấy làm lạ. Cương thi có rất nhiều tên gọi và chủng loại khác nhau, nhưng tại sao Mạnh Khê lại chọn cái tên "kiền kỳ tử" này?

"Có lẽ trước kia hồ nước là một mỏ quặng chăng? Xung quanh thủ đô có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, nếu như xuất hiện khoáng sản, lại có thợ mỏ bị sập hầm mà bỏ mạng ở đây, sau đó biến thành kiền kỳ tử thì cũng hợp lý."

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, viện điều dưỡng vốn đang yên tĩnh bỗng vang lên tiếng cười đùa và tiếng rên rỉ hỗn loạn, còn có cả tiếng đập cửa. Trần Dương đi đến cửa nhìn xem, trông thấy đối diện có một nhóm oan hồn như bộ xương khô, mặc quần áo bệnh nhân đang thăm dò gõ từng cánh cửa, phát hiện có người, chúng dùng đủ cách đập cửa, sau đó phá tung cửa kéo bác sĩ mặc áo blouse trắng ra ngoài, tranh nhau mà xé tứ chi.

Sau khi xé xác bác sĩ, chúng vứt từng mảnh thi thể khắp nơi, cười hì hì quỷ dị rồi lại tiếp tục vây quanh cánh cửa kế bên, lặp lại hành động y hệt vừa rồi. Trần Dương lùi ra sau một bước, đang định đóng cửa thì chạm vào tầm mắt của oan hồn phía đối diện. Oan hồn kia nhìn chằm chằm qua bên này khiến cả đám oan hồn chú ý. Bọn chúng đồng loạt yên lặng, tất cả đều nhìn về phía Trần Dương. Ngay một giây sau, chúng đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.

Trần Dương đóng sập cửa lại, tiếng đập cửa ầm ầm lập tức vang lên. Đám oan hồn bên ngoài điên cuồng phá cửa, coi hai người thành bác sĩ. Khấu Tuyên Linh lấy một lá bùa Ngũ Lôi dán lên cửa, phía ngoài nổ mạnh một tiếng, một phút sau, bùa Ngũ Lôi không lửa tự cháy, oan hồn bên ngoài lại đập cửa lần nữa. Cánh cửa ầm ầm chấn động, e là không chống đỡ được bao lâu

Khấu Tuyên Linh kinh ngạc: "Ngay cả bùa Ngũ Lôi cũng không hiệu nghiệm."

"Nơi này không phân biệt được chính tà, người quỷ cùng ngụ, Phật - Đạo kết hợp, sợ là pháp khí bình thường của Đạo gia khó mà đối phó được." Trần Dương nhìn khắp phòng: "Phòng nào không có nhãn dán sẽ bị chúng xông vào, chúng ta cần rời khỏi nơi này. Oan hồn quá đông, sau khi dính máu oán khí càng nặng. Ban ngày lặp đi lặp lại một màn đau đớn trước khi chết, buổi tối biến thành lệ quỷ tàn sát bác sĩ. Cứ tuần hoàn liên tục như vậy, dù là địa phược linh bình thường cũng sẽ biến thành ác quỷ."

Trần Dương đi đến cửa sổ kéo rèm nhìn ra ngoài: "Kiền kỳ tử."

Phòng của Diệp Du Du hướng ra hồ nước, mở cửa sổ là thấy được cảnh vật ngoài đó. Lúc này, dưới ánh trăng mờ mờ ảm đạm, hồ nước đen bỗng cuồn cuộn sóng, từ trong hồ xuất hiện từng cái đầu khô đét đen thùi. Chúng bò lên bờ, cả người khô quắt như chỉ còn da được sấy khô, hai mắt là hai hốc trống rỗng đen ngòm nhìn thẳng vào Trần Dương.

Cậu cau mày nhìn kỹ, phát hiện kiền kỷ tử không phải nhìn cậu mà là nhìn cả viện điều dưỡng. Tầng tầng lớp lớp kiền kỷ tử bò lên bờ, dày đặc đi về phía viện điều dưỡng. Nhưng khi chúng chạm đến cửa thì bỗng kim quang xuất hiện, chúng lập tức hóa thành nước thải, mùi thối gay mũi lan tỏa khắp nơi.

Khấu Tuyên Linh nói: "Kim quang dần dần yếu đi, không chống đỡ được lâu."

"Tôi thỉnh Chu Khất đến, để hắn báo tình hình cho Phong Đô."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện