Mọi người đồng loạt nhìn Triệu Dao, cô do dự vuốt mũi, nghi hoặc nhìn Đại Béo: "Nhận lầm người rồi."
Đại Béo xù lông, cổ họng gầm gừ liên tục, nó đi qua đi lại cho đến khi bình tĩnh một chút mới nói: "Cô chính là Từ A Ni, dù có hóa thành tro thì gia cũng nhận ra được. Huống hồ trông cô giống Từ A Ni như vậy."
"Nhưng tôi là Triệu Dao mà." Triệu Dao chỉ giáo sư và Triệu Cương: "Bọn họ đều biết tôi, Triệu Cương sống cùng thôn, cùng họ với tôi, còn cùng ra thành phố học đại học với tôi mà. Từ lúc tôi học đại học đều đi theo giáo sư, không gọi là Từ A Ni. Mày nhận nhầm rồi phải không?... Không đúng, khoan đã, sao con mèo này lại biết nói?" Triệu Dao chợt nhận ra, cô nàng khiếp sợ không thôi: "Mày là mèo yêu phải không? Chỉ có một cái đuôi, không đúng."
Đại Béo bị chọc giận: "Con bà nó chứ yêu!" Nếu không có Trần Dương ngăn cản, phỏng chừng nó đã dùng móng vuốt cào chết Triệu Dao rồi. Nhưng dù không cào chết Triệu Dao thì nó cũng dùng cân nặng đè bẹp cô nàng.
Lúc Triệu Dao té ngồi xuống đất, mèo mập lập tức nhảy lên đùi cô. Cô nàng hoảng hồn: "Chân, chân tao sắp gãy rồi, gãy xương rồi á á á á!" Đại Béo tức giận nhảy lên, mặt mày Triệu Dao xanh mét. 50 cân đó, ai mà chịu cho nổi.
Đại Béo lạnh lùng nói: "Gia là mèo quỷ."
Triệu Dao sửng sốt: "Mèo quỷ? Chính là mèo cổ, Mao Quỷ Thần trong truyền thuyết sao? Tao nghiên cứu văn hóa phong tục tập quán dân tộc nhưng không luyện cổ, càng không phải là Từ A Ni, thật đó."
Giáo sư và Triệu Cương cũng chứng minh Triệu Dao không phải là Từ A Ni, hồ sơ từ nhỏ đến lớn của cô có lưu trong hệ thống của trường, lúc nào cũng có thể kiểm tra. Đại Béo nghi ngờ nhìn Triệu Dao, vẫn không tin như cũ. Trần Dương ngồi xổm xuống nói: "Hay là chuyển thế đầu thai?"
Mèo mập cãi lại: "Không có khả năng. Từ A Ni đã uống máu cương thi, bây giờ sắp tu luyện thành mao cương phi cương rồi." Đôi mắt uyên ương của nó lóe lên vài cái: "Có kiếm gỗ đào không? Nếu cô không phải là Từ A Ni thì sẽ không sợ kiếm gỗ đào, đâm vào tim cô..."
"Khoan đã, kiếm gỗ đào được mài rất sắc bén, có thể giết người đó, đâm vào tim thì đừng nói là mao cương, người thường cũng chết." Triệu Dao vội vã phản bác ý tưởng điên rồ trong đầu Đại Béo, cô hoài nghi nó chỉ là đang trả thù riêng. "Mày không thể vì tao giống Từ A Ni mà giận chó đánh mèo lên người tao, nhỡ không phải thì tao chết oan rồi."
Trần Dương ôm Đại Béo lên, ước lượng cân nặng rồi quả quyết khẳng định nó đã vượt qua 49 cân.
"Đại Béo, mày thật sự cần giảm cân, nếu không không ai ôm mày nổi đâu."
Chàng mèo tức giận vung đuôi, nói cứ như nó thích được ôm lắm vậy. Trần Dương nói với Triệu Dao: "Không cần đâm vào ngực, kiếm gỗ đào không làm người thường bị thương."
Dịch Vu trưởng nói Liễu Quyền Ninh: "Cho mượn kiếm dùng một lát." Ông ném kiếm cho Dịch Vu trưởng, cô trở tay bắt lấy, đâm thẳng về phía ngực Triệu Dao, người sau giật mình né tránh. Kiếm gỗ nào gác lên vai cô, không có bất kỳ phản ứng gì.
Dịch Vu trưởng thu hồi thanh kiếm: "Không phải cương thi."
Đại Béo nghi ngờ nhìn chằm chằm Triệu Dao: "Cô giống Từ A Ni như đúc, nếu không phải là cương thi thì có lẽ là cô ta chuyển thế đầu thai."
Triệu Dao tận tình khuyên bảo: "Mày không thể vì tao giống Từ A Ni mà cứ nhắm vào tao nha Đại Béo. Rõ ràng Từ A Ni là cương thi, tao là người thường. Mày cứ một hai nói tao là Từ A Ni chuyển thế, không phải vô lý sao?"
Độ Sóc xách Đại Béo trong lòng Trần Dương ném ra xa, anh chàng mập mạp tao nhã rơi xuống đất. Độ Sóc lên tiếng: "Người có ba hồn bảy phách, chủ hồn rời khỏi thân thể chuyển thế đầu thai, còn lại hai hồn bảy phách thuộc về trời đất. Trong yết hầu cương thi có oán khí, bất sinh bất tử, khóa hai hồn bảy phách còn lại trong thân thể. Sau khi tu luyện thành mao cương, tình cảm và thần trí hai hồn bảy phách khôi phục từ hỗn loạn, trở thành một cá thể độc lập."
Từ A Ni đã từng chết, sau đó cô ả dùng phương pháp bí mật và máu cương thi tự luyện chế bản thân thành cương thi, tu luyện nghìn năm thành mao cương du đãng ở dương gian. Cô ả từng gây họa mèo cổ ở hai triều Tùy - Đường, tạo vô số sát nghiệt. Từ A Ni vốn phải bị bắt đến Phong Đô thẩm vấn, đánh xuống 18 tầng địa ngục. Nhưng ả am hiểu cách che giấu hành tung, bất sinh bất tử không sợ ánh sáng mặt trời, trông như người sống.
Bởi vậy rất khó bắt được Từ A Ni.
Triệu Dao nói: "Tôi là Từ A Ni chuyển thể? Từ A Ni? Họa mèo cổ? Là tỳ nữ của em trai Độc Cô hoàng hậu triều Tùy, dùng mèo cổ hại người, trong lịch sử có ghi chép tên họ đầy đủ." Cô cảm thấy hứng thú mà không chán ghét: "Dựa vào cách nói của Đạo gia, chủ hồn đầu thai, có thất tình lục dục, thần thức và trí tuệ. Hai hồn bảy phách của Từ A Ni vẫn là Từ A Ni, còn tôi là Triệu Dao, không phải là Từ A Ni. Dù tôi có là cô ta chuyển thể cũng là hai người hoàn toàn khác nhau."
Giáo sư tán đồng gật đầu: "Hai nhân cách độc lập chính là hai người khác nhau. Cương thi giết người hại người là Từ A Ni, không phải học trò Triệu Dao của tôi."
Triệu Dao vui vẻ vỗ tay hoan nghênh: "Đúng vậy."
Trần Dương cũng nghĩ Triệu Dao và Từ A Ni là hai người khác nhau, duy chỉ có Đại Béo là vẫn nhận định Từ A Ni bụng dạ khó lường. Nó vừa mới ngậm cái thẻ ra, Trần Dương lập tức nói: "Có thể nói chuyện thì nói đi, còn bày đặt viết chữ che che giấu giấu, không mệt hả?"
Mèo mập cứng ngắt một lúc lâu mới nằm sấp trên bệ cửa sổ, nhìn ánh trăng nói: "Mấy người không biết Từ A Ni gian xảo đến cỡ nào đâu, cô ta có năng khiếu lừa đảo bẩm sinh! Cô ta tuyệt đối không nói thật, luôn gạt người, tình cảm chân thật gì đó đều là giả dối, lừa người khác xoay vòng vòng."
Vì tức giận mà thịt mỡ cả người nó chấn động lượn sóng. Bóng lưng như núi thịt trông rất hài hước, nếu không phải cửa sổ cách mặt đất đến hai mét, phỏng chừng ai cũng thò một tay vuốt nó. Mọi người đều đang nghĩ làm cách nào vuốt lông mèo, chỉ có anh chàng là đang đắm chìm trong quá khứ, từng bị lừa dối mà tức giận: "Từ A Ni nuôi rất nhiều mèo, từ khi sinh ra đã được nuôi bên cạnh cô ta. Đến lúc già gần chết thì bị giết một cách tàn nhẫn, sau đó luyện chế thành mèo quỷ thay cô ta giết người cướp của. Cô ta lừa gạt mọi người và mấy con mèo già, mèo bị giết oán hận khó tan, thế mà bị cô ta dối gạt vài câu là lại bán mạng cho cô ta."
Nói đến đây, núi thịt lại tức giận chấn động lượn sóng: "Luyện chế mèo quỷ, mèo càng già càng có linh tính, bị chết càng thảm, oán khí càng nặng thì càng tà tính. Luyện chế thành công thì pháp lực của mèo quỷ rất mạnh. Năm đó Từ A Ni hại chết nhiều người như vậy, cuối cùng biến thành người vô tội. Cũng may đại âm pháp tào công bình, ghi chép tội nghiệt của mỗi người khi còn sống, dù có nói dối hoàn mỹ đến đâu thì cũng không qua khỏi ánh mắt của Thiên Đạo. Từ A Ni có nghiệp chướng nặng nề, dù xuống địa ngục vẫn không hết tội."
Trần Dương hỏi: "Vậy làm sao mà cô ta biến thành cương thi, còn ở dương gian nghìn năm."
"..."
Một lúc lâu sau, núi thịt mới suy sụp nói: "Bởi vì gia gánh hết tội nghiệt cho cô ta, cuối cùng cô ta vô tội mà gia thì nghiệp chướng nặng nề. Gia chết già tự nhiên, sau đó Từ A Ni hỏi gia có đồng ý bị luyện chế thành mèo quỷ, tiếp tục ở bên cạnh cô ta hay không. Từ A Ni nuôi rất nhiều mèo, chỉ có gia là sống thọ mà chết, gia đương nhiên cho là bản thân rất đặc biệt. Con mèo khác bị luyện thành mèo quỷ, cô ta không hề hỏi ý chúng nó, thế mà lại hỏi gia có đồng ý hay không. Sau đó Từ A Ni nói một câu, đầu óc gia nóng lên, xúc động mà gánh hết tội nghiệt cho cô ta."
Trần Dương hiếu kỳ: "Từ A Ni nói gì?"
Đại Béo phiền muộn: "Ả nói gia là bảo bối trong lòng cô ta."
Phụt.
Nhóm người Trần Dương vì nén cười mà gương mặt vặn vẹo, búp bê Vu cổ cười lớn: "Há há há há, bảo bối trong lòng đến 50 cân, lục phủ ngũ tạng cũng bị đè bẹp."
Đại Béo cực kỳ tức giận, quay đầu tóm búp bê Vu cổ. Thế là một mèo một búp bê điên cuồng đánh nhau, cuối cùng vẫn là Dịch Vu trưởng và Trần Dương kéo chúng nó ra. Búp bê Vu cổ bị đứt một chân và một tay, trong miệng toàn lông mèo, vô cùng đắc ý. Đại Béo thì ngậm tay chân búp bê, đỉnh đầu như Địa Trung Hải tiến hóa thành đầu trọc.
Mèo hói phun tay chân búp bê ra, hất mũi cười nhạo búp bê trong tư thế chiến thắng. Đột nhiên Triệu Dao giơ tay sờ cái đầu trụi lủi của anh chàng, cười nói: "Từ A Ni lừa mày, tao không lừa mày. Hay là mày làm bảo bối của tao đi?"
Đại Béo sửng sốt, sau đó hung hăng đập đuôi lên tay Triệu Dao. Nó nổi giận đùng đùng ném cái bìa rồi bỏ chạy, Triệu Dao nhặt lên đọc: "Mơ đi cưng!" Cô cười nói: "Có khi nào Đại Béo xấu hổ không?"
Trần Dương trả lời: "Có khả năng." Cậu cười cười dựa vào Độ Sóc. Hắn rũ mắt nhìn Trần Dương đang dựa vào lòng, ánh mắt đầy ý cười. Độ Sóc lên tiếng: "Dịch Vu trưởng, cho tôi mượn kiếm gỗ đào."
Dịch Vu trưởng đưa kiếm gỗ cho Độ Sóc, hắn vừa nhận lập tức đảo tay, không thèm quay đầu mà ném ra sau. Nhưng có một người sau lưng hắn phản ứng thật nhanh, bóng dáng lóe lên đã chạy ra đến cửa. Thế nhưng Độ Sóc như có con mắt sau lưng, nhìn như tiện tay nhưng thanh kiếm mạnh mẽ đâm vào vai kẻ chạy trốn.
Triệu Dao kinh hô: "Triệu Cương?"
Người định chạy trốn chính là Triệu Cương, thanh kiếm gỗ xuyên qua xương quai xanh của hắn, ghim chặt hắn vào tường. Miệng vết thương Triệu Cương chảy máu đen không giống người thường, mà lúc này hắn không thể động đậy. Bị đâm trúng làm hắn lộ nguyên hình, gương mặt trắng bệch, môi xanh tím, hai răng nanh bén nhọn dài ra xuyên thấu môi dưới.
Triệu Cương cố gắng rút kiếm gỗ ra nhưng bàn tay vừa chạm vào thanh kiếm lập tức bị ăn mòn. Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào, trên thanh kiếm có thêm tâm ấn của Phong Đô đại đế. Hắn lên tiếng hỏi: "Mày phát hiện ra tao lúc nào?"
Giáo sư và Triệu Dao nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn Độ Sóc. Hai người căn bản không biết Triệu Cương có vấn đề, trước đó hắn rất bình thường, không sợ ánh mặt trời cũng không hút máu, đúng là một người bình thường.
Độ Sóc liếc nhìn Triệu Cương: "Tôi đã thấy cô, Từ A Ni." Ngàn năm trước, Từ A Ni gây họa mèo cổ đến hai lần, làm Phong Đô âm phủ công việc ngập đầu. Khi đó Độ Sóc đã gặp Từ A Ni ở địa phủ một lần, sau đó Đại Béo gánh tội khiến trong khoảng thời gian ngắn, âm phủ không thể phán xét Từ A Ni. Cô ả nhân cơ hội trốn khỏi Phong Đô, khiến vụ án này đến nay vẫn chưa giải quyết xong.
Trước khi gặp Trần Dương, Độ Sóc trạch ở địa phủ. Dù Từ A Ni và Đại Béo trốn lên dương gian khiến hắn chán ghét, hắn vẫn không thèm lên dương gian bắt bọn họ. Hôm nay vừa lúc tính sổ một lần luôn.
Mọi người nghe vậy kinh ngạc, Trần Dương quan sát "Từ A Ni", sau đó quay đầu hỏi Độ Sóc: "Không phải Từ A Ni là tỳ nữ à?"
Giáo sư quan sát Triệu Cương một lúc, sau đó ông đi qua vạch cổ áo hắn, không thấy hầu kết: "Là phụ nữ." Ông nhìn thẳng vào mắt Từ A Ni: "Triệu Cương ở đâu?" Triệu Cương và Triệu Dao đều là sinh viên của ông đã hai năm. Ông biết rất rõ, Triệu Cương không phải là người bụng dạ khó lường, chỉ có khả năng duy nhất là Từ A Ni giả trang thành Triệu Cương, đi theo bọn họ trà trộn vào Thôn Không Người.
Từ A Ni cười cười: "Chết rồi, tôi lột da hắn rồi cải trang thành hắn."
Độ Sóc nói: "Không có mùi máu."
Giáo sư gật đầu, nói với Từ A Ni: "Nghe thấy không? Dù là tinh quái cũng có con giỏi con không, không phải tinh quái nào lột da người khác là có thể ngụy trang thành người đó. Đầu tiên cô không phải là người khéo tay, được rồi, trở lại chuyện chính, cô theo chúng tôi tiến vào Thôn Không Người có mục đích gì?"
_____________
Muốn có tý máu chó trái tim bên lề đồ mà chị Mộc chỉ thích vung bánh chó thôi.Từ A Ni lướt nhìn giáo sư, lại nhìn Độ Sóc phía sau, nhỏ giọng nói: "Ông hỏi hắn đi, cái gì hắn cũng biết." Cô ả quét mắt nhìn tất cả mọi người, ánh mắt cực kỳ hung ác. Đột nhiên ả cười lớn: "Hắn có thể cứu tất cả mọi người ra ngoài nhưng lại không thèm ra tay, cứ nhìn các người rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Quỷ đói, quỷ nhộng, thây khô, chỉ cần hắn muốn là có thể dễ dàng giải quyết tất cả, nhưng hắn lại thích đứng một bên nhìn các người rơi vào tuyệt vọng. Không tin à? Không phải hắn nhận ra tôi mà vẫn dẫn vào đây sao? Tôi là cương thi đó."
Đương nhiên các thiên sư sẽ không bị mấy câu nói khích làm dao động, nhưng người thường thì chưa chắc. Đã có vài người đề phòng nhìn Độ Sóc, Trần Dương thấy thế kéo Độ Sóc cao hơn cậu cả một cái đầu ra sau lưng: "Từ A Ni? Cô đi theo giáo sư thứ nhất là để bảo vệ ông ấy, thứ hai là vì muốn phơi bày bầy quỷ đói và quỷ nhộng ra ánh sáng. Chiếc xe bus bị sương mù bao phủ khiến nó chạy lạc vào Thôn Không Người cũng do cô gây ra. Mục đích là cung cấp thức ăn cho bầy quỷ đói no bụng, về phần mấy thanh niên xông vào thôn thám hiểm..." Cậu chỉ vào ba thanh niên trẻ: "Bọn họ vốn là thôn dân của Thôn Không Người."
Ba người bị chỉ mặt lộ ra vẻ giật mình hoảng sợ, đồng loạt lùi ra sau vài bước. Sáu người trên xe bus nghe vậy thì lộ vẻ tức giận nhìn Từ A Ni, chẳng qua khi nhìn thấy gương mặt đáng sợ của cô ả lại sợ hãi không thôi.
Từ A Ni
nghẹo đầu: "Đoán đúng phân nửa rồi đó, nhưng cũng muộn rồi. Mấy chuyện ma quái trong Thôn Không Người sẽ được phơi bày ra ánh sáng, người tin có quỷ còn nhiều hơn tin vào thần, chỉ cần họ thấy quỷ..." Cô ả dừng trong chốc lát, bỗng quay đầu nghiêm trọng hỏi: "Trần Dương, hắn có quan hệ gì với mày?"
Từ A Ni chỉ vào Độ Sóc, người sau đi đến trước mặt cô ả rút kiếm gỗ đào ra, bỗng nhiên đâm mạnh vào ngực ả. Từ A Ni nghe Độ Sóc nói nhỏ: "Quan hệ vợ chồng."
Cô ta đột nhiên cười phá lên: "Trần Dương, mày có biết người bên gối luôn lừa mày không?"
"Tôi vừa mới biết thân phận của anh Độ, cô châm ngòi chậm một bước rồi." Trần Dương cũng nhỏ giọng nói bên tai Từ A Ni, sau đó thừa dịp cô ả ngây ra, cậu đốt lá bùa ném lên người ả. Lửa lớn bốc lên nhanh chóng thiêu cháy Từ A Ni thành tro tàn.
Triệu Dao đột nhiên xông lên: "Còn chưa hỏi được tung tích của Triệu Cương mà."
"Chừng nào cô rời khỏi Thôn Không Người có thể gọi điện thoại cho Triệu Cương, có lẽ sẽ nghe được giọng nói của hắn." Trần Dương ngăn cản Triệu Dao.
Cô nàng nghe vậy mới yên tâm hơn, nhưng vẫn còn rất kinh ngạc: "Hắn thật là Từ A Ni? Hèn chi em cứ có cảm giác hắn nữ tính hơn, hắn trà trộn vào lúc nào nhỉ?" Cô quay qua hỏi Độ Sóc: "Sao anh biết Triệu Cương có vấn đề? Hiện tại giải quyết xong rồi sao?"
Độ Sóc luôn hờ hững lạnh nhạt, hắn kiềm hãm khí thế quanh thân làm bán kính hai mét quanh hắn thành trạng thái chân không, nghe hỏi cũng không muốn trả lời nhưng Trần Dương lại mong ngóng chờ hắn giải thích.
"Anh Độ?"
Hắn hoàn toàn không có sức chống cự ánh mắt tò mò và sùng bái của Trần Tiểu Dương.
Độ Sóc giơ tay xoa xoa mấy cọng tóc chỉa lên trên đầu Trần Dương, lại xoa cổ cậu vài cái rồi mới ôn tồn nói: "Anh đã thấy cô ta nên nhận ra. Hơn nữa trong Thôn Không Người nhất định có người của Vưu Linh Thứu trà trộn vào. Đối phương sẽ giả làm người bình thường, không phải Triệu Cương cũng có thể là người khác."
Dịch Vu trưởng nói: "Vậy Từ A Ni là kẻ chủ mưu sau màn à, hiện tại giải quyết cô ta rồi?"
"Vẫn chưa, cô ta chạy rồi." Độ Sóc thản nhiên nói: "Từ A Ni sắp đạt đến cấp bậc phi cương, có nhiều thủ đoạn chạy trốn."
Trần Dương vội nói: "Để em đuổi theo."
Độ Sóc kéo cậu lại: "Không cần em đi."
Không cần cậu đuổi theo? Vậy là có người đuổi theo Từ A Ni rồi? Trần Dương lướt mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, không thấy Đại Béo đâu, nó đã chạy ra ngoài từ lâu. Từ A Ni là cương thi nghìn năm, Đại Béo là mèo quỷ nghìn năm. Mèo béo gánh hết tội nghiệt, còn có công đức trên người, chưa chắc không đánh thắng cương thi nghìn năm.
"Từ A Ni cứ giao cho con mèo quỷ kia. Còn quỷ đói, thây khô, giếng cá nguyền rủa, em giải quyết đi. Vưu Linh Thứu vốn không ở trong thôn." Độ Sóc vỗ vỗ vai Trần Dương, đẩy cậu về phía trước một bước, nhân cơ hội cúi xuống hôn lên má cậu. Trần Dương giật mình, vội nhìn những người trong phòng.
Nhóm người Dịch Vu trưởng rất bình tĩnh, biểu thị trước khi tiến vào Thôn Không Người, bọn họ đã nghe được bát quái về quan hệ của hai người, hiện tại thấy cũng không ngạc nhiên. Trần Dương nói nhỏ: "Anh chú ý một chút, không tốt đâu." Ở đây còn có trẻ nhỏ.
Độ Sóc vẫn bình tĩnh thong dong, hắn ôm lấy Trần Dương hôn thêm mấy cái nữa. Trần Tiểu Dương đỏ cả mặt, lúng túng nói: "Vưu Linh Thứu không ở trong đây thì tạm bỏ qua cho hắn. Quỷ đói đuổi về địa ngục là được, thây khô vốn nên mồ yên mả đẹp, còn bài vị vô danh và giếng cá ở từ đường..." Trần Dương nói đến đây bỗng lạnh lùng quát lớn: "Thì phải hỏi rõ mấy người."
Ba người trẻ tuổi giật mình, thấy Trần Dương chỉ vào bọn họ bèn vội vàng nói: "Liên quan gì đến chúng tôi chứ? Chúng tôi không phải là thôn dân ở đây, không có bằng chứng đừng nói bậy. Thôn dân đã rời đi từ lâu, không biết phân tán nơi nào, đừng có ở đó mà nói nhảm."
Dịch Vu trưởng và Liễu Quyền Ninh vội cản đường trốn của ba người. Một người thấy thế giật lấy đứa bé sơ sinh mà người phụ nữ đang ôm làm con tin: "Thả chúng tôi đi! Mấy người muốn giết chúng tôi từ lâu rồi đúng không? Vì chúng tôi rót canh cá vào bình nước của mấy người, mấy người ghi hận trong lòng! Chúng tôi có lỗi gì chứ? Chúng tôi chỉ không muốn chết mà thôi. Mấy người hỏi bọn họ xem, có phải bọn họ cũng muốn mấy người bị nhốt ở đây không? Con người đều ích kỷ, chúng tôi không làm gì sai."
Người phụ nữ bị cướp mất con khóc lóc chỉ trời đập đất. Nếu không phải người bên cạnh ngăn cản, có lẽ cô đã xông lên tự biến mình thành con tin luôn rồi. Trần Dương vòng tay ra sau lưng cởi sợi dây đỏ, đồng tiền cổ trượt ra khỏi sợi dây, cậu dùng hai ngón tay kẹp lấy nó.
Trần Dương lên tiếng: "Tôi không muốn hại chết ba người, chỉ muốn ba người nói rõ bí mật thủy táng ở Thôn Không Người thôi. Nếu mấy người không làm việc trái với lương tâm thì hà tất gì sợ hãi như vậy?"
Thanh niên hoảng loạn hét to: "Đã nói chúng tôi không liên quan gì đến Thôn Không Người mà, chúng tôi chỉ ham chơi mà thôi."
"Hôm nay tôi thấy một quỷ nhộng trong rừng cây gần thôn, thi thể trong quỷ nhộng còn rất mới, chết chưa đến hai ba ngày. Trong rừng còn có rất nhiều quỷ nhộng, một tháng, nửa năm, một năm. Thôn Không Người bị bỏ hoang từ lâu không có ai ở, sao lại có quỷ nhộng mới? Quỷ nhộng là nghi thức thụ táng của thôn dân. Thế nên thi thể trong quỷ nhộng đều là dân làng ở đây, mà trên người vài thi thể thối rữa còn có một dấu vết đặc thù."
Thanh niên ôm đứa bé hoảng hốt: "Dấu, dấu vết gì?"
"Hoa văn ốc biển."
Thanh niên kia sửng sốt, Trần Dương nhận cơ hội ném đồng tiền vào giữa trán đối phương. Hắn bị đau buông tay, đứa bé rơi xuống. Dịch Vu trưởng nhanh chóng ôm lấy đứa bé trả lại cho người phụ nữ. Trần Dương nhanh chóng vọt lên đạp văng thanh niên kia, hai người còn lại thấy thế muốn chạy trốn, bị Liễu Quyền Ninh và Chung thiên sư khống chế.
Ba người bị trói cứng, hoảng sợ liên tục phủ nhận và xin tha. Trần Dương cởi quần áo của một người, những người còn lại vừa thấy đều trợn mắt há hốc mồm, toàn thân nổi da gà. Trước ngực và sau lưng người này nổi đầy hoa văn ốc biển, chằng chịt dày đặc, mấy hoa văn ốc biển như tạo thành một hình ác quỷ, vừa nhìn đã thấy đáng sợ, giống như vô số con ốc to bằng móng tay bao phủ lấy cả người.
Trên người hai người kia cũng có dày đặc ốc biển. Ốc biển xuất hiện trên người họ từ lâu, trước đây họ dụ dỗ người khác uống canh cá là cố ý. Ba người khóc lóc kể lể: "Chúng tôi quá đau đớn khổ sở nên nhất thời hồ đồ. Thật đó, từ năm chúng tôi mười lăm tuổi đã có thứ này trên người. Mấy con ốc này còn sống, chúng sẽ ăn thịt uống máu chúng tôi, gặm cắn cho đến khi lộ xương trắng. Chúng tôi phải cho nó ăn cá quả trong giếng ở từ đường, nhưng càng ăn thì ốc biển càng nhiều. Chúng nó đói bụng sẽ ăn thịt chúng tôi. Loại đau đớn khi bị gặm cắn da thịt này rất đáng sợ. Chúng tôi cũng không muốn đâu."
Trần Dương nói: "Không phải là do chính các người tạo nghiệt sao?"
Một người kích động phản bác: "Không phải là chúng tôi! Là bậc cha ông! Là bọn họ độc ác đi nhầm đường, liên quan gì đến chúng tôi? Tại sao bọn họ làm ác mà chúng tôi phải trả quả? Bậc cha ông là cha ông, chúng tôi là chúng tôi. Nếu thứ đó muốn trả thù thì cứ trả thù họ, sao lại tính lên đầu chúng tôi?"
Trần Dương trả lời: "Nếu đã phân chia rạch ròi với bậc cha ông như vậy, sao còn dụ dỗ người ngoài vào thôn làm vật hy sinh để tiến hành thủy táng? Tại sao còn dụ dỗ người khác uống canh cá?"
"Cái, cái gì dụ dỗ người ngoài? Cho họ uống canh cá là chúng tôi không đúng. Nhưng chúng tôi không biết những chuyện khác."
"Hôm qua, phía sau bàn thờ đặt bài vị trong từ đường có một thi thể trong quan tài, thi thể kia chính là bạn của ba người cùng đi vào thôn. Hắn bị quỷ đói tấn công, bị giết chết. Sáng nay tôi phát hiện hắn đã bị thủy táng, cắt chi ném xuống giếng. Tôi nhớ trên người hắn không có hoa văn ốc biển, hắn không phải là người thôn này." Trần Dương nói xong quay qua Chung thiên sư xác nhận.
Chung thiên sư gật đầu khẳng định: "Đúng là không có hoa văn ốc biển, mà lúc đó chính ba người này đề nghị đặt thi thể bạn họ vào quan tài ở từ đường. Phải rồi, là bọn họ nhắc đến quan tài, nói là vô ý phát hiện, xem ra là đã biết từ trước."
Tám người lén xông vào thám hiểm, đến giờ chỉ còn ba người sống sót, ngoài trừ hai người chết ở từ đường, còn bốn người không rõ sống chết. Nhưng có thể khẳng định bốn người kia không có hoa văn ốc biển trên người, họ không phải là người thôn này. Họ bị dụ dỗ đi vào thôn thám hiểm, trên thực tế là bị coi thành tế phẩm nuôi cá quả trong giếng.
Giáo sư mở quyển vở ghi chép về quỷ nhộng hôm nay ra xem: "Hầu như tất cả những thi thể chưa thối rữa đều có hoa văn ốc biển trên người, những thi thể này tử vong trong vòng nửa năm nay. Thôn Không Người bỏ hoang đã lâu, theo lý thì sẽ không xuất hiện nhiều thi thể thụ táng như vậy. Trừ phi mấy cậu bắt buộc phải trở về thôn, sau đó phải thụ táng theo quy định. Ngoài ra, đa số thi thể trong quỷ nhộng đều còn trẻ, không có ai hơn bốn mươi."
Triệu Dao nói tiếp: "Nếu như là nguyền rủa thì thôn dân đã đi xa không thể không trở về tiếp tục luân hồi. Mà tất cả đều có liên quan đến miệng giếng và bài vị vô danh trong từ đường."
Trần Dương tiếp lời: "Theo suy đoán của tôi, năm đó Thôn Không Người liên tiếp bị mất mùa, Ách Quế Lĩnh chồng chất thi thể. Không biết từ nơi nào mà tổ tiên ba người này biết được tà pháp, bề ngoài là thủy táng, thực tế là hiến tế thịt người cho thần sông, cầu mưa thuận gió hòa. Người bị thủy táng đều là người ngoài thôn chết ngoài ý muốn "do con người gây ra", bị giải chi, táng thân trong bụng cá. Tổ tiên họ đề phòng những oan hồn này xuống địa phủ cáo trạng bèn xây dựng một từ đường, lập bài vị vô danh, giam giữ oan hồn trong từ đường. Oan hồn không thể báo thù không thể đầu thai, ngày qua ngày, nhập vào cá quả thành quỷ oán."
Miệng giếng trong từ đường có mạch nước ngầm thông ra con sông trong thôn. Thôn dân dùng nước từ sông, bất tri bất giác uống nước quỷ oán nguyền rủa. Đời con cháu cũng bị nguyền rủa bị bệnh lạ, ăn cá quỷ oán trong giếng sẽ bị đột tử, không ăn cũng bị bệnh lạ hành hạ đến chết.
Cha mẹ ba người này cũng vì vậy mà chết, bọn họ không muốn bị bệnh lạ hành hạ đến chết, cũng không muốn bị đột tử khi còn trẻ, thế nên về lại thôn tìm cách giải trừ lời nguyền. Dụ dỗ người ngoài vào thôn, khiến tội ác cứ thế tiếp diễn. Cá quả trong thôn còn ít, sớm muộn gì cũng bị ăn sạch, vậy nên phải tiếp tục dụ dỗ người ngoài vào để nuôi cá.
Triệu Dao run rẩy chà tay, líu cả lưỡi nói: "Họ còn là người sao? Còn đáng sợ hơn bầy quỷ đói ngoài kia. Ít ra bầy quỷ đói quang minh chính đại muốn ăn thịt người, cùng lắm thì đánh một trận, thua thì đi đầu thai. Mấy người thì ngược lại, dụ dỗ người ta đến, giết họ rồi cắt ra ném xuống giếng cho cá ăn, sau đó còn nhốt hồn phách họ trong từ đường, ép họ thành quỷ oán. Các người thật khốn nạn, đáng bị nguyền rủa đến chết. Các người sẽ bị nguyền rủa đời đời kiếp kiếp, mười đời cũng không được giải thoát."
Gương mặt ba người kia xám trắng: "Chúng tôi không muốn thế đâu, nếu như được lựa chọn, chúng tôi cũng không muốn giết người."
"Mấy người có thể, chẳng qua ích kỷ mà thôi." Trần Dương lạnh nhạt nói. Độ Sóc đã nhắc nhở cậu
"Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng", đúng là như vậy. Nhưng bọn họ cần giải quyết quỷ oán trong từ đường, nếu không sẽ còn có người bị giết. Cậu đứng dậy nói với mấy vị thiên sư: "Trong từ đường lại có thêm một thi thể mới, đêm nay lại có thủy táng."
Dịch Vu trưởng hỏi: "Ai cử hành thủy táng."
"Quỷ nhộng trong rừng, cũng chính là thôn dân."
"Chị biết rồi."
_________________