Ngụy Ninh đi chân trần chạy xuống, thấy Tề Nhân té dưới sàn rên rỉ, cậu bé chạy đến nắm cổ tay cô: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Tề Nhân nghe được giọng nói của Ngụy Ninh, lập tức tỉnh táo hơn một chút, cô nắm ngược lại tay bé: "Ninh Ninh, nhanh đi tìm mấy người Trần thiên sư, không được cách xa bọn họ. Nhanh lên, nhanh đi con."
Cổ tay Ngụy Ninh bị nắm chặt đến phát đau: "Mẹ, con đi tìm họ đến cứu mẹ." Bé nói xong định chạy lên lầu 2 tìm Trần Dương. Tề Nhân cố chịu đựng đau đớn ở chân, khó khăn đứng lên, cô không muốn làm liên lụy đến đứa con trai độc nhất.
Ngụy Ninh vừa đến cầu thang thì đụng phải Ngụy Quang Minh, cậu bé ngẩng đầu nhìn người cha đứng trong bóng tối, không hề nghĩ ngợi xoay người chạy. Nhưng Ngụy Quang Minh nhanh chóng tóm được bé, khập khễnh đi về thư phòng. Vẻ mặt ông ta cực kỳ âm u, ánh mắt hung ác nham hiểm, vô cùng đáng sợ.
Tề Nhân nhìn thấy một màn này, căng thẳng đến nỗi trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trước kia cô không hoài nghi Ngụy Quang Minh làm chuyện gì có hại với Ngụy Ninh, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, nhưng vừa rồi khôi phục ký ức, cô biết Ngụy Quang Minh còn ác độc hơn hổ dữ, ông ta có thể hành hạ con ruột đến chết để thỏa mãn đam mê biến thái của bản thân, còn có chuyện gì mà ông ta không làm được?
Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần đưa Ngụy Ninh vào thư phòng của Ngụy Quang Minh, lúc trở ra gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé luôn tái nhợt mệt mỏi là cô đau lòng không thôi. Trong mắt Ngụy Quang Minh, con cái chia thành hai loại: có ích và vô ích. Ông ta ôn hòa với Ngụy Kiệt vì hai cha con có chung sở thích. Còn Ngụy Hiểu Hiểu, Ngụy Chi Chi, ai mà không bị lợi dụng triệt để?
Tề Nhân sẽ không ngây thơ nghĩ rằng Ngụy Ninh là ngoại lệ.
Lúc Ngụy Quang Minh đi lướt ngang qua Tề Nhân, cô lê cái chân bị gãy, bổ nhào đến ôm lấy chân ông ta: "Quang Minh, Quang Minh, em cầu xin anh, xin anh buông tha cho Ninh Ninh. Có gì thì cứ nhằm vào em có được không? Xin anh đừng làm hại Ninh Ninh, xin anh, anh muốn lấy mạng em cũng được. Anh buông tha cho Ninh Ninh, buông tha cho nó..."
Tề Nhân khóc to lên, Ngụy Quang Minh đẩy tay cô ra: "Mạng của cô thì có ích gì?"
Cô vẫn ôm chặt lấy chân ông ta, Ngụy Quang Minh không thể gỡ tay cô ra, lão tức giận dùng hết sức đạp lên người cô, nhưng dù có cố hết sức lực vẫn không thể đá Tề Nhân văng ra. Ngụy Quang Minh thở hổn hển, vơ lấy cái chén nhỏ bằng đồng bên cạnh đập mạnh xuống đầu Tề Nhân.
Cô không còn sức lực ôm chân ông nữa, từ từ buông lỏng ngã xuống sàn, trong tầm mắt toàn là màu đỏ tươi. Bên tai cô vang vọng tiếng la khóc sợ hãi của Ngụy Ninh, hòa lẫn với tiếng khóc la bén nhọn của Ngụy Chi Chi khi bị hành hạ trước đây. Ký ức lại bắt đầu mơ hồ, những chuyện cô đã quên từ lâu dần dần hiện về rõ ràng.
Ngụy Chi Chi bỗng xuất hiện trước mặt Tề Nhân, bé ngồi xổm xuống nhìn cô. Tề Nhân giống như trông thấy cọng rơm cứu mạng, nắm lấy góc váy Ngụy Chi Chi, vừa khóc vừa cầu xin cô bé: "Xin lỗi, mẹ sai rồi... Mẹ có lỗi với con. Nhưng mà, Ninh Ninh không hề có lỗi với con, nó thích con nhất..." Cô khàn khàn khóc lên: "Con cứu nó được không? Mạng của mẹ... bồi thường cho con."
Ngụy Chi Chi chớp mắt mấy cái: "Ngụy Quang Minh nói mạng của cô không có giá trị, con lấy có ích gì?"
*Dù sao cũng là mẹ kế và có tình cảm mẹ con mấy năm nên mình để Tề Nhân xưng mẹ con, còn Chi Chi thì lúc này không mê hoặc mọi người nữa, nên không nhận mẹ nữa.Tề Nhân kích động, không để ý đến vết thương trên đầu, giãy dụa ngồi lên: "Chi Chi, cầu xin con được không? Nể tình Ninh Ninh gọi con là chị, con cứu nó với. Lẽ nào con muốn Ninh Ninh bị Ngụy Quang Minh hại chết như con sao?"
Sắc mặt Ngụy Chi Chi thay đổi cực nhanh, trừng mắt nhìn Tề Nhân. Một sức lực cực mạnh nhấc cả người Tề Nhân lên cao, như có bàn tay vô hình khổng lồ bóp cổ cô. Lúc cô sắp không thở nổi nữa thì đột nhiên buông tay hất cả người Tề Nhân văng ta. Ngay lúc cô sắp va vào tường, những
"người" bên trong điên cuồng chuyển động, phía sau đè phía trước nhào lên muốn cướp lấy Tề Nhân.
Đột nhiên Trần Dương từ trên lầu nhảy xuống, đạp xuống mượn lực ổn định cơ thể, đồng thời chụp được Tề Nhân, cũng thuận lợi đâm kiếm đồng tiền vào vách tường trấn áp
"người" bên trong. Mao Tiểu Lỵ đón lấy Tề Nhân trong tay cậu, giơ tay thăm dò hơi thở và kiểm tra vết thương: "Còn sống, nhưng bị thương nặng."
Trần Dương nói: "Đưa Tề Nhân trốn vào phòng đi."
"Vâng." Mao Tiểu Lỵ ôm Tề Nhân đi vào căn phòng gần nhất, đồng thời băng bó vết thương ngoài da cho cô.
Ba người còn lại xuống lầu, trông thấy tình cảnh phía dưới, còn chưa kịp lên tiếng thì Ngụy Chi Chi xoay người chạy đến thư phòng của Ngụy Quang Minh, cô bé đứng trước cửa, quay đầu lại nhìn Trần Dương. Khấu Tuyên Linh hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Dương nhớ đến Tề Nhân, lập tức hiểu ra: "Ngụy Ninh? Mau phá cửa."
Trương Cầu Đạo đứng gần đó, lúc lướt ngang qua Ngụy Chi Chi, hắn không tự chủ liếc nhìn cô bé một cái, dáng vẻ đáng yêu như tạc từ ngọc, không thể tin được bé chỉ là một oan hồn. Cánh cửa bị đá văng, mọi người nhìn thấy Ngụy Quang Minh đang cầm một con dao định đâm vào bụng Ngụy Ninh.
Lục Tu Chi tiện tay ném thứ trong tay qua, trúng ngay con dao Ngụy Quang Minh đang cầm. Trương Cầu Đạo đá bay ông ta đập mạnh vào vách tường.
Ngụy Chi Chi bỗng nhiên nhìn qua, kinh Phạn vàng kim trên vách tường bắt đầu chuyển động, những
"người" trong tường vươn cánh tay gầy như que củi ra nắm lấy Ngụy Quang Minh, móng tay bén nhọn cào rách quần áo, cắt lên da thịt ông ta. Thế nhưng khi chúng vừa chạm vào máu của lão thì đồng loạt gào lên, giống như thủy triều rút lui.
Ngụy Quang Minh vốn không thèm để ý, càng không quan tâm đến vết thương trên người, ông nhìn Ngụy Ninh được Khấu Tuyên Linh ôm trong lòng, ánh mắt độc ác đầy thèm muốn: "Xá lợi, mấy người cũng muốn xá lợi? Chúng ta chia đều, thế nào? Không có xá lợi, không ai có thể rời khỏi đây."
Ngụy Chi Chi đứng ở cửa, bình tĩnh và lạnh lùng nhìn một màn này, sau đó bé xoay người đi ra cửa chính. Cô bé mở cửa ra, nhìn người phụ nữ mặc áo trắng trong mưa. Oan hồn áo trắng vì giết chóc mà sớm mất đi lý trí, bà lảng vãng xung quanh suốt cả ngày đêm, ý đồ tìm cách phá cửa vào nhà. Thế nhưng không được mời thì quỷ hồn không cách nào vào nhà trưng bày.
"Mẹ, vào đi." Ngụy Chi Chi nhỏ giọng nói.
Oan hồn áo trắng xông vào, không chú ý đến Ngụy Chi Chi mà chạy lên lầu, đến gần đồng hồ tìm kiếm thi thể con gái. Nhưng trong đồng hồ rỗng tuếch, vì vậy bà đi lòng vòng khắp lầu 2, từng bước từng phòng tìm kiếm con gái, không ngừng khóc than.
Ngụy Chi Chi ôm chú hề đi theo bên cạnh oan hồn áo trắng không rời, cùng tìm kiếm từng căn phòng. Cô bé hơi tò mò, lại tham lam nhìn gương mặt người phụ nữ áo trắng. Bà đã biến thành lệ quỷ, không còn chút lý trí, trông rất xấu, vẻ mặt chết lặng đáng thương, hoàn toàn không còn dịu dàng xinh đẹp như trong trí nhớ của bé. Thế nhưng, đây chính là mẹ bé.
Ngụy Chi Chi ôm chân bà, dán mặt vào thân mật nói: "Không sao, con vẫn rất yêu mẹ."
Dưới lầu, Ngụy Quang Minh như phát điên, lão vỗ bàn tru lên: "Không có xá lợi trấn áp, ác quỷ kia sẽ giết chết mọi người trong nhà, gồm cả các người. Đừng nghĩ mấy người là thiên sư thì thoát được, bây giờ chỉ có mổ bụng Ngụy Ninh lấy xá lợi thì mới thoát được. Nó là một đứa con nít, không thể tiêu hóa xá lợi, nhân lúc còn kịp mau lấy ra, nhanh lên!"
Khấu Tuyên Linh chán ghét, chưa bao giờ hắn gặp một tên súc sinh mất hết tính người như Ngụy Quang Minh. Dù là người độc ác, lệ quỷ hung dữ đến cỡ nào cũng sẽ không làm hại cốt nhục của mình. Còn Ngụy Quang Minh, trong mắt lão thì con cái là đối tượng có thể tùy ý chém giết. Khấu Tuyên Linh lên tiếng: "Ngụy Ninh bị đánh thuốc mê, trên cánh tay đầy lỗ kim, hẳn là từ trước đến giờ ông ta xem cậu bé là kho máu di động, tùy tiện lấy dùng. Tôi ôm Ngụy Ninh đến chỗ Tề Nhân cho hai mẹ con đoàn tụ."
Trần Dương gật đầu: "Ừ, đi đi."
Khấu Tuyên Linh ôm cậu bé ra khỏi phòng, Lục Tu Chi như u linh đi theo phía sau. Trần Dương liếc mắt một cái: "Lục Tu Chi, ở lại đây."
Lục Tu Chi khựng lại, lạnh lùng nhìn Trần Dương và Trương Cầu Đạo, lại nhìn Khấu Tuyên Linh không thèm quay đầu đi ra khỏi phòng. Hắn yên lặng thở dài, không biết việc hắn gia nhập phân cục có tính là đi lầm đường không. Rõ ràng mục tiêu là theo đuổi vợ mà, sao trước đây hắn lại đi sai một bước?
Lục Tu Chi quay đầu lại, chán ghét nhìn Ngụy Quang Minh: "Ngụy Quang Minh, cố ý vi phạm pháp luật, luân thường đạo lý, không hề có ý làm người tốt, giết hại con ruột, thủ đoạn tàn độc, đục xương đảo tủy, làm ác không hối cải, đúng là mặt người dạ thú, phải giết chết, đánh vào địa ngục A Tì trả giá tội nghiệt khi còn sống."
Trương Cầu Đạo lặng lẽ đến gần Trần Dương, nhỏ giọng nói: "Vì không cho anh ta đi theo lão Khấu mà
anh ta tức giận?"
"Không phải." Cậu nhỏ giọng trả lời: "Hắn muốn giải quyết thật nhanh để đi gặp lão Khấu. Anh biết mà, anh có kinh nghiệm."
Trương Cầu Đạo bừng tỉnh, quả nhiên loại chuyện này, người này người có kinh nghiệm rành rẽ hơn. Nghĩ như vậy, hắn thật mong mau có kinh nghiệm như thế, có điều không sao, bây giờ từ từ học trước cũng được.
Trần Dương vỗ vỗ vai Trương Cầu Đạo, sau đó đi đến trước mặt Ngụy Quang Minh: "Ông nói xá lợi ở trong bụng Ngụy Ninh? Cậu bé ăn xá lợi mà chịu được?" Xá lợi là vật phi phàm, một đứa bé sao chịu được?
"Không phải nó không chết sao?" Lão cười lạnh nói.
Trần Dương im lặng nhìn ông ta, đột nhiên vung một đấm trong lúc ông không phòng bị. Cậu quơ quơ tay: "Ngụy tiên sinh, nói chuyện đàng hoàng, đừng nói mấy lời quái gở."
Ngụy Quang Minh phun một ngụm máu, xác thực sợ bị đánh lần nữa, huống hồ lão còn muốn xá lợi bảo vệ nhà trưng bày. Vì thế Ngụy Quang Minh nuốt cục tức xuống: "Năm Ngụy Ninh ba tuổi rưỡi, thừa dịp tôi không chú ý, nó nuốt mất xá lợi, nhưng nó không chết."
"Vốn là chính ông muốn nuốt xá lợi?" Cậu cười nhạt: "Xá lợi có thể diệt trừ tất cả tà ma quỷ quái, đối với loại người làm ác không biết hối cải như ông, nuốt xá lợi giống như uống thuốc độc."
Ngụy Quang Minh phản bác: "Không có khả năng! Ngụy Ninh đã nuốt mà không sao hết, lẽ nào thể chất một người trưởng thành lại không bằng nó?"
Lục Tu Chi lên tiếng: "Bởi vì Ngụy Ninh chỉ là trẻ con, không biết thiện ác, ngây thơ trong sáng. Xá lợi do cao tăng viên tịch biến thành, lòng dạ từ bi, bảo vệ trẻ nhỏ, đồng thời dẫn đường, khiến đứa bé thông minh. Vậy nên Ngụy Ninh mới năm tuổi đã rất thông minh bình thản, cặp mắt có thể nhìn thấu bản chất."
Hai mắt Ngụy Quang Minh vô cùng nham hiểm hung ác: "Có ý gì?"
Lục Tu Chi nói: "Trong số những người ở nhà trưng bày, chỉ có Ngụy Ninh biết Ngụy Chi Chi đã chết từ lâu. Cô bé là oan hồn, lảng vảng trong nhà, dằn vặt đe dọa các người. Ngụy Ninh nhìn ra Ngụy Chi Chi là oan hồn vì cậu bé đã nuốt xá lợi, khiến cậu bé bảo trì thanh tỉnh, nhìn thấu ảo giác. Còn ông, Ngụy Chi Chi không có ý định mê hoặc ông, cô bé muốn ông sống trong sợ hãi và lo lắng."
Lục Tu Chi vừa nói xong, Trần Dương liền nhận ra: "Sau khi Ngụy Ninh vừa nuốt xá lợi, ông đã muốn mổ bụng cậu bé lấy xá lợi. Nhưng bên cạnh bé luôn có Chi Chi bảo vệ, ông không có cách nào hành động. Thế nên ông chỉ dám lấy máu của cậu bé, đề phòng Chi Chi đột ngột giết ông." Cậu ngồi xổm xuống, nắm cổ áo Ngụy Quang Minh: "Nói, ông đã làm gì Chi Chi?"
"Không cẩn thận, lỡ tay giết nó?"
"Tôi đã thế thi thể trong đồng hồ và cả dáng vẻ của Chi Chi trước khi chết, hai tay hai chân đều bị trói chặt, xương phát triển cong vẹo, cả người gầy teo đầy vết thương. Khi còn sống Chi Chi bị ngược đãi đến đáng sợ, cô bé là con gái của ông, dù sao cũng nên có lý do."
Ngụy Quang Minh im lặng không lên tiếng, Trần Dương gật đầu nói: "Ông không nói cũng không sao, máu trong người ông không chống đỡ được bao lâu nữa. Có rất nhiều thứ ẩn trong bức tường sau lưng ông. "Kinh Lăng Nghiêm" tiếng Phạn do ông mời cao tăng viết lên đã mười lăm năm, hiệu lực giam cầm chúng đã giảm bớt, có tin tôi thả chúng ra gặm sạch ông không? Tôi không dọa suông đâu, Ngụy tiên sinh."
Như nghe theo lời nói của Trần Dương, vách tường sau lưng Ngụy Quang Minh bắt đầu vặn vẹo, vô số cánh tay xương khô vươn ra, điên cuồng muốn tóm lấy lão. Ông ta sợ hãi, không thể làm gì hơn đành nói: "Oán đồng, nhà trưng bày còn thiếu một con búp bê oán đồng."
"Cái gì?"
Dù Ngụy Quang Minh đang rất sợ hãi nhưng khi đề cập đến đồ sưu tầm, ông lập tức hưng phấn: "Trong tất cả các bộ sưu tập, nếu thiếu một con búp bê oán đồng thì sẽ không hoàn chỉnh. Dù sưu tầm nhiều thi thể, da người nhiều hơn nữa mà không có oán đồng thì không hoàn hảo. Tôi từng gặp một bậc thầy sưu tầm, ông ta có một con búp bê oán đồng hoàn mỹ, thật sự rất đẹp. Tôi cầu xin ông ta bán cho tôi, nhưng ông ta từ chối. Tôi thử đi ăn trộm, nhưng lão đánh gãy chân tôi, rồi lại nói cho tôi biết cách chế tạo búp bê oán đồng."
Oán đồng, tên như nghĩa, là con nít chết oan có oán khí cực lớn, chết không nhắm mắt, linh hồn lảng vảng một thời gian dài. Nếu như dùng phương pháp bí mật giam linh hồn vào cơ thể sẽ luyện thành búp bê oán đồng.
Ngụy Quang Minh vừa cười vừa nói: "Các nơi trên thế giới có lưu truyền truyền thuyết về oán linh trẻ con, chấp niệm của chúng rất nặng, oán khí cũng nhiều. Lúc còn sống chúng bị ngược đãi, bị giết chết một cách dã man, sau khi chết oán khí không tan, sống trong búp bê hoặc thể xác cũ, trở thành vật sưu tầm hoàn mỹ."
"Vậy ra ông hành hạ Chi Chi đến chết, chế tác cô bé thành búp bê oán đồng chỉ vì ông muốn có thêm một món đồ sưu tầm?"
"Mày thì biết cái gì? Không có tao, Ngụy Chi Chi có thể được sinh ra sao? Tao sinh ra nó chính là vì muốn có một con búp bê oán đồng! Nếu không ngay cả cơ hội sinh ra nó cũng không có. Máu thịt của nó, mạng của nó đều là tao cho, tao lấy lại thứ thuộc về tao, có gì không đúng? Nếu không phải tại tao quá đắc ý, lơ là đặt nó chung với một con ác linh, khiến nó có cơ hội nuốt luôn ác linh, thoát khỏi giam cầm, thì mấy người làm gì còn có chuyện mà nói?!"
Ngụy Quang Minh thình lình vũng vẫy, thoát được khống chế của Trần Dương, nhưng lại không cẩn thận đụng trúng cánh tay quỷ trong bức tường, lão lập tức bị nó tóm chặt kéo vào trong tường. Không lâu sau, bên trong vang lên tiếng nhai nuốt như sắp chết đói.
Ba người đứng nguyên tại chỗ, không có ý cứu Ngụy Quang Minh.
"Đi thôi, đi tìm mấy người kia."
Ba người rời đi không lâu, cửa phòng bỗng tự đóng sầm lại. Bức tường yên tĩnh đột nhiên bị xé ra, một thứ gì đó bị gặm cắn máu me be bét, lộ cả xương cánh tay trắng hếu đi ra khỏi vách tường, nó cử động ngón tay, vịn lên vách tường.
Ngụy Hiểu Hiểu ôm bức tranh đứng ở lầu 2, nhìn người phụ nữ mặc áo trắng, chính là mẹ của cô. Cô lẳng lặng nhìn mẹ chăm chú đi tìm đứa con gái chết đã lâu, Ngụy Hiểu Hiểu nở nụ cười, ánh mắt thoáng bi thương. Lúc còn sống, Ngụy Chi Chi rất đáng thương, nhưng ít ra mẹ cô đến chết vẫn còn nhớ đến con bé. Còn cô, cha lợi dụng, mẹ bỏ lơ, kẻ đáng thương như Ngụy Chi Chi vẫn còn may mắn hơn cô.
Lúc mẹ cô bị gã bác sĩ cưỡng hiếp rồi giết chết, Ngụy Quang Minh đứng ở xa quan sát, bỏ lơ ánh mắt cầu cứu của bà. Nhưng ông không biết, người mà bà cầu cứu không phải là ông mà chính là Ngụy Hiểu Hiểu núp từ xa. Ngụy Quang Minh vốn là cầm thú, mẹ cô biết rõ ông ta là loại người gì, dưới tình huống đó sao còn cầu cứu lão?
Lúc đó Ngụy Hiểu Hiểu có mặt, nhưng cô không nói. Chứng kiến một màn đó, cô thậm chí sảng khoái. Ai bảo trong mắt của bà chỉ có Ngụy Chi Chi chịu ngược đãi mà không để ý đến đứa con đang sống trong địa ngục là cô?
Ngụy Chi Chi cúi xuống bức tranh, nhỏ giọng nỉ non: "Mày muốn nếm thử mùi vị của lệ quỷ không? Có lẽ không kém thịt người đâu."
Lúc đó, vì sao không cứu cô? Dù phát hiện tình cảnh của cô cũng tốt, ít nhất cô sẽ cảm thấy có người thương cô.
Bức tranh hơi run run, dường như ác quỷ trong tranh từ từ mở to cái miệng dính máu, mục tiêu là lệ quỷ không còn lý trí. Ngụy Chi Chi bất ngờ xuất hiện phía sau Ngụy Hiểu Hiểu, thình lình hét lên chói tai. Lỗ tai Ngụy Hiểu Hiểu đau nhức, bức tranh trong tay rơi xuống sàn nhà.
Nhóm Trần Dương dưới lầu nghe thấy tiếng hét bèn chạy lên lầu. Ngay lúc này, bống tối bỗng từng bước từng bước bao trùm cả tòa nhà, không còn chút ánh sáng, tất cả mọi người bị bóng tối bao trùm. "Kinh Lăng Nghiêm" tiếng Phạn trên tường cũng bị bóng tối bao phủ, không thể áp trấn áp thứ trong tường được nữa, chúng sôi nổi bò ra khỏi tường, uống máu cuồng hoan.
Trần Dương lên tiếng: "Lệnh bài đặc xá Phong Đô?"
Có lệnh bài, không cần kiêng kị.
________________
Chi Chi cũng giống Phú Dã, bị cha ngược đãi đến chết, cô bé đáng thương