Trần Dương nắm tay Ngụy Chi Chi, tiễn cô bé một đoạn. Mẹ của bé đi theo phía sau, dường như bà đã khôi phục chút lý trí, chí ít bà đã nhận ra cô bé, không còn vô tri như trước nữa.
Trước mắt là bóng tối không có điểm cuối, nếu không có lệnh bài đặc xá, Trần Dương sẽ giống như những ác linh ở đây, lảng vảng trong bóng tối vô tận không bao giờ kết thúc. Cậu không nhìn thấy kim quang tỏa ra quanh người nhưng Ngụy Chi Chi thấy được. Đó là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm, phá tan bóng tối nồng đậm, ác linh ẩn trốn trong bóng tối vừa khát vọng vừa sợ sệt ánh sáng rực rỡ này, vì vậy chúng cứ theo dõi suốt đoạn đường.
Trần Dương liếc nhìn đám ác linh xung quanh nhưng không đuổi chúng nó. Ban nãy Ngụy Chi Chi xin cậu tiễn bé đi một đoạn, cậu đồng ý. Cô bé dừng lại, ngẩng đầu nói với Trần Dương: "Anh mau đi đi."
Cậu ngồi xổm xuống: "Anh sẽ tìm hài cốt của em rồi lập bia cúng tế cho em, mong em sẽ sớm đầu thai."
Ngụy Chi Chi lắc đầu, vung tay đá chân, đi đường không đàng hoàng chút nào: "Em không biết đầu thai có gì tốt, nếu gặp phải một người cha như Ngụy Quang Minh lần nữa, không bằng tiếp tục ở lại địa ngục."
"Không đâu. Người như Ngụy Quang Minh chỉ là số ít. Đừng sợ, cũng đừng mất lòng tin, thật ra dương gian rất tốt."
Ngụy Chi Chi từ chối cho ý kiến: "Để xem sao."
Lúc hai người định chia tay, đột nhiên mấy ác linh trong bóng tối chen nhau chạy trốn, giống như phát hiện thứ gì đó rất kinh khủng đang đến gần. Vẻ mặt Ngụy Chi Chi nghiêm trọng: "Em cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, hơi thở rất đáng ghét." Cô bé cảm nhận được hơi thở kia là không kiềm được nóng nảy, dáng vẻ đáng yêu lập tức biến thành thảm trạng thê thảm đáng sợ khi tử vong. Cô bé nghiến răng nghiến lợi: "Ngụy Quang Minh!"
Trần Dương cũng cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, bóng tối từ từ rút đi, lộ ra vách tường màu vàng sậm và các món đồ sưu tầm quái dị hoặc hoa mỹ trong nhà trưng bày. Đây là phòng trưng bày ở tầng 5, vốn trưng bày mấy món như tấm thangka da người, hiện tại tất cả đã biến mất, cảm giác quái dị cũng không còn, chỉ còn lại cảm giác đáng sợ vô hình bao trùm cả phòng trưng bày.
Ngụy Chi Chi lên tiếng: "Phòng trưng bày ở tầng 5 có rất nhiều ác linh, hài cốt của em ở đây, sau khi em nuốt Phú Dã, đi ra ngoài được thì không dám vào đây nữa. Thỉnh thoảng Ngụy Quang Minh không khóa cửa phòng, vì ông ta cũng biết bên trong rất tà môn. Vệ sĩ bị nhét đầy các viên thủy tinh vào bụng là bị ác linh trong phòng đùa giỡn, cuối cùng giết chết."
Trần Dương như có điều suy nghĩ: "Hiện tại ở đây rất sạch sẽ, hầu như không còn con ác linh nào nữa, nhưng cảm giác đáng sợ còn kinh khủng hơn. Trừ phi ác linh tàn sát lẫn nhau, cắn nuốt nhau, cuối cùng con ác linh mạnh mẽ nhất ăn sạch những con khác..."
"Ác linh trong phòng này đã giữ vững thế cân bằng suốt mười lăm năm."
"Vậy là có gì đó ngoài ý muốn đánh vỡ thế cân bằng này." Cậu nhấc chân bước vào phòng: "Chúng ta vào xem."
Bọn họ vẫn ở trong nhà trưng bày, mà cả tòa nhà đã biến thành con đường nối giữa dương gian và địa ngục Vô Gián. Nhưng phòng trưng bày ở tầng 5 bỗng xuất hiện, hẳn là vì ác linh bên trong đã bị cắn nuốt không còn. Cửa phòng là ranh giới, bên ngoài vẫn là bóng tối dày đặc, bên trong lại là căn phòng họ từng vào.
Ngay cửa là hòm thủy tinh trưng xác xà phòng, hiện tại trong hòm trống không. Ngụy Chi Chi chỉ vào hòm thủy tinh nói: "Linh hồn của cô ấy vẫn bám vào thi thể, bất cứ lúc nào cũng có thể điều khiển thi thể đi dạo trong phòng. Không nhiều ác linh có dũng khí đối đầu trực diện với cô ấy. Thangka da người cũng như Phú Dã, có linh hồn bám vào. Có điều hắn không quá hung ác, phần lớn thời gian rất dễ nói chuyện."
Ngụy Chi Chi vừa đi vừa chỉ vào các món đồ vốn có ác linh bám vào, Trần Dương phát hiện tất cả ác linh đã biến mất. Hai người quẹo qua một ngã rẽ, trông thấy một mảnh góc váy, theo đó tiến lên thì chợt nghe thấy tiếng nước rơi "tí tách". Sau đó hai người thấy một vũng máu đọng dưới sàn, phía trước là cánh tay cụt của Ngụy Miên Miên, cô đang rúc vào góc tường, gương mặt hoảng sợ tái nhợt, không biết đang lẩm bẩm gì trong miệng, tinh thần không bình thường.
Ngụy Chi Chi cau mày đứng trước mặt Ngụy Miên Miên, ánh mắt đầy chán ghét. Cô trông thấy Ngụy Chi Chi đã chết từ lâu, kinh hoảng đến nỗi không nói được tiếng nào, cả người co quắp lùi ra sau.
"Hẳn là cô ta biết chuyện gì xảy ra trong phòng, đáng tiếc không hỏi được."
"Chưa chắc." Trần Dương ngồi xổm xuống nhìn Ngụy Miên Miên.
Ngụy Miên Miên nhận ra cậu, giơ cánh tay nguyên vẹn còn lại nắm góc áo cậu, há miệng phát ra mấy tiếng lẩm bẩm, dường như đang cầu xin Trần Dương cứu cô.
Cậu bình tĩnh nói: "Cô đã chết rồi."
Vẻ mặt Ngụy Miên Miên giống như một người đang sợ hãi cực độ thấy được hy vọng rồi bỗng đông cứng lại, một giây sau, đầu cô nghiêng qua bên trái, cần cổ bị gãy. Hai mắt cô chuyển động loạn xạ, giống như vì chân tướng bị vạch trần mà trở nên điên cuồng. Một lúc lâu sau, cô khôi phục như thường nhưng trở nên chết lặng, máy móc nói: "Tôi chết rồi? Đúng, tôi chết rồi."
Lúc ác linh trong tường nhào ra, Ngụy Miên Miên bỏ mặc Phùng Bình mở cửa chạy ra ngoài, lại phát hiện bên ngoài tối đen. Cô lần mò đi xuống cầu thang, không cẩn thận té gãy cổ, sau đó cả người bị bóng tối bao trùm. Trong nháy mắt khi bị bóng đêm bao phủ, cô quên mất mình đã chết rồi, cô đứng lên tiếp tục chạy. Ngụy Miên Miên không chú ý xông lầm vào phòng trưng bày ở tầng 5, gặp quái vật trong phòng, bị nó kéo cánh tay ăn tươi nuốt sống, cô sợ hãi cho rằng mình sắp chết.
"Trong phòng trưng bày còn có thứ gì?"
Ngụy Miên Miên nở nụ cười ác độc: "Tại sao tôi phải nói cho các người biết? Ngụy gia thuê các người, kết quả các người không làm cái quái gì hết, để mặc chúng tôi bị ác linh giết chết. Các người phải ở lại chôn cùng chúng tôi."
Ngụy Chi Chi tức giận, khí tức của cô bé khiến Ngụy Miên Miên sợ hãi co quắp, nhưng vẫn giữ ý nghĩ muốn kéo nhóm Trần Dương cùng vào địa ngục. Cậu ngăn Ngụy Chi Chi đang muốn dạy dỗ Ngụy Miên Miên: "Cô còn muốn chết một lần nữa?" Cậu vừa nói vừa lấy xâu đồng tiền trên cổ tay xuống, vung lên thành kiếm đồng tiền, vô cùng ôn hòa nói: "Nghĩ thông suốt rồi trả lời."
Thái độ phách lối của Ngụy Miên Miên lập tức tan biến, một lần nữa lạnh run co rúc vào góc tường: "Cậu muốn hỏi cái gì?"
"Thứ gì cắn nuốt ác linh trong phòng này?"
Nhắc đến chuyện này, Ngụy Miên Miên sợ hãi không thôi: "Là... là cha tôi, Ngụy Quang Minh."
Ngụy Quang Minh bị ác linh bên trong bức tường kéo vào cắn xé mà chết ngay trước mặt Trần Dương, không ngờ ông ta có thể trực tiếp chuyển hoán thành ác quỷ, thậm chí lên tầng 5 cắn nuốt các ác linh khác. Ngụy Chi Chi âm trầm nói: "Em sẽ giết ông ta lần nữa."
Trần Dương kéo cô bé lại: "Em đừng tự đi qua làm thức ăn cho lão là tốt rồi." Ngụy Chi Chi không hiểu, cậu bèn giải thích: "Dưới trình độ cắn nuốt ác linh của Ngụy Quang Minh, e là ông ta đã trở thành La Sát Tư."
La Sát Tư là nam La Sát, ngoại hình cực kỳ xấu xí, ăn thịt người và quỷ. Cậu từng gặp nữ La Sát ở Long Đao Cương, nhưng cô ta không gây ra sóng gió gì vì lúc đó có Độ Sóc ở đó, bây giờ chỉ sợ Ngụy Quang Minh sẽ không buông tha cho bọn họ. Nếu ông ta thật sự biến thánh La Sát Tư thì rất khó giải quyết.
Trần Dương đứng dậy: "Phải thừa dịp Ngụy Quang Minh chưa trở thành La Sát Tư giải quyết ông ta."
Ngụy Chi Chi không đồng ý: "Anh đi tìm bạn bè của anh rồi rời khỏi đây đi. Chậm chút nữa, dù có lệnh bài cũng không đi được."
Trần Dương giơ tay xoa đầu cô bé một trận. Ngụy Chi Chi triệt để xù lông, bé hét lên: "Anh thật đáng ghét! Đáng ghét! Không thể vò đầu tóc người ta!" Cô bé tức giận hất tay Trần Dương, chạy qua một bên chải đầu.
"..." Cậu định nói không có lệnh bài cậu cũng đi ra được, ai bảo cậu có ô dù lớn nhất Phong Đô.
Trần Dương không biết nói gì cho phải, vì cậu đột nhiên nhớ ra, dù trước đây có quậy phá thế nào, ở trong tình huống thế nào thì đúng là kiểu tóc của Ngụy Chi Chi chưa bao giờ bị rối. Đối diện với ánh mắt uất ức và lên án của cô bé, cậu hơi chột dạ: "Hay là anh chải tóc cho em?"
Bé hừ hừ hai tiếng: "Không thèm. Con trai mấy anh chải tóc rất xấu."
Nếu như Ngụy Chi Chi không gặp phải tình cảnh thê lương này, cô bé nhất định sẽ trưởng thành thành một thiếu nữ điệu đà. Hiện tại bé đang ngồi xổm dưới đất, nhìn xuống sàn nhà nơi hắt sáng có thể soi gương vừa lầm bầm vừa cẩn thận từng li từng tý vuốt tóc. Trần Dương cười cười, nói với Ngụy Miên Miên: "Rất đáng yêu đúng không?"
"Tôi ghét tiếng hét của nó, thật nhức đầu." Cô dừng một chút rồi nói: "Nhưng hình như rất hoạt bát, không quá đáng ghét." Cô đổi đề tài: "Có phải cậu nghĩ tôi rất ích kỷ, xấu xa và đáng ghét?"
Trần Dương dứt khoát gật đầu. Ngụy Miên Miên cứng lại, trừng mắt liếc cậu: "Cậu thật không uyển chuyển." Cô im lặng một lúc rồi nhún nhún vai: "Đúng, tôi rất ích kỷ, xấu xa, đáng ghét, không thể phủ nhận. Dù bây giờ cho tôi làm lại lần nữa, tôi vẫn sẽ thờ ơ lạnh nhạt, vẫn ích kỷ, có điều không thể quay lại được." Cô bỗng cười nhạt: "Không độc ác thì kết cục sẽ giống như Ngụy Chi Chi và Ngụy Hiểu Hiểu. Cậu cho là năm đó Ngụy Quang Minh không tính kế lên người tôi sao? Nếu không phải năng lực kinh doanh của tôi quá giỏi, có thể giúp ông ta mua mấy món đồ sưu tầm đắt đỏ, có thể giật dây bán những món sưu tầm không cần thiết, thì hiện tại tôi cũng phát điên rồi."
"À." Trần Dương không hề thông cảm với Ngụy Miên Miên, cô vì sinh tồn mà ích kỷ, nhưng đó không phải là lý do hùa theo làm hại Ngụy Chi Chi.
Ngụy Miên Miên bĩu môi, chậm rãi đứng lên: "Các người không đi, tôi phải đi. Xác xà phòng chạy rồi, Ngụy Quang Minh đang đuổi theo, có lẽ bây giờ lão ăn xong rồi. Lão già đó không hề có tính người, cánh tay của tôi là lão kéo đứt, nếu không phải xác xà phòng bỏ chạy, phỏng chừng cả người tôi đã bị ăn sạch rồi..."
Cô bò ra khỏi góc tường, đi về phía cửa. Ngưng ngay giây sau, thình lình một con quái vật xuất hiện, nó há to miệng cắn đứt cổ Ngụy Miên Miên làm hai, sau đó là hàng loạt tiếng nhai nuốt vang lên.
Trước mắt là một ác quỷ cực kỳ xấu xí, da đen thui dính vào nhau, ngũ quan không rõ. Trên đầu nó dính vô số đầu người vặn vẹo, đó là những ác linh bị nó cắn nuốt đang cố thoát ra. Ác quỷ cao 2m, vóc người thon gầy khô quắt, lại có thể thấy được da thịt bao trùm.
Đây chính là Ngụy Quang Minh bị vạn quỷ cắn xé mà chết, da thịt xương cốt đã bị ác linh cắn nuốt, nhưng sau đó lão nuốt lại các ác linh khác mà mọc lại da thịt lần nữa. Nhưng cơ thịt trước ngực vẫn chưa
mọc đủ nên có thể thấy được nội tạng dính dính màu đen bên trong.
Cả người Ngụy Chi Chi bùng nổ, đối mặt với Ngụy Quang Minh, cô bé sợ hãi nhưng cũng căm thù. Bé nhảy vọt lên trước mặt Trần Dương, bày thế tấn công, cực kỳ cảnh giác và tức giận nhìn Ngụy Quang Minh.
Lão thong thả nhai nuốt Ngụy Miên Miên, ánh mắt thèm thuồng nhìn Trần Dương. Ngụy Quang Minh vốn định ăn Ngụy Chi Chi, nhưng khi thấy Trần Dương có kim quang quanh người, lão lại bắt đầu mơ mộng sau khi ăn cậu có thể biến thành La Sát Tư, nếu có cơ duyên là có thể xưng là La Sát Thiên.
Trần Dương nắm tóc đuôi ngựa của Ngụy Chi Chi, cô bé không kiên nhẫn hất ra: "Không được đụng vào tóc của em."
Cậu không thể không buông tay, ho nhẹ nói: "Con nít đứng qua một bên đi, vẫn chưa đến lúc em ra mặt bảo vệ anh đâu."
Ngụy Chi Chi hoài nghi: "Anh đánh được hả?" Bởi vì từ khi đến nhà trưng bày, cô bé chưa từng thấy Trần Dương ra tay. Hơn nữa thoạt nhìn cậu rất ôn hòa mà thiếu mạnh mẽ, thế nên bé nghi ngờ thực lực của Trần Dương.
"Đừng cậy mạnh, để một đứa bé bảo vệ cũng không phải là chuyện mất mặt..."
Trần Dương bế Ngụy Chi Chi lên đặt ra sau lưng: "Đừng nói nữa."
Ngay trước mặt Ngụy Quang Minh, cậu vung kiếm đồng tiền dài ra: "Thật ra anh quen dùng sợi dây đỏ, mềm mại dễ biến chuyển, có thể quất như roi, có thể dùng để trói, so với pháp tiên của Đạo gia còn tốt hơn nhiều. Cũng may..."
"Vút" một tiếng, mỗi đồng tiền được cột bằng dây đỏ rơi xuống cách thân kiếm 2cm, bây giờ kiếm đồng tiền có thể quất như roi cũng có thể trói, dễ dùng hơn.
"Xâu đồng tiền có cả ngàn cách biến hóa, cảm ơn sư tổ Quỷ đạo."
Trần Dương cầm hai đầu cây roi, Ngụy Quang Minh nhảy bắn lên, há to cái miệng rộng, cậu dùng sức quất tới, đồng tiền chạm vào lão lập tức khiến lão bốc cháy, vết thương rất kinh khủng, thậm chí có thể thấy được tia lửa. Ngụy Quang Minh bị quất mạnh văng lên tường rồi té xuống sàn, lão sợ hãi nhìn chằm chằm cây roi trong tay cậu. Mà lúc này, ác linh trên đầu lão bắt đầu tru lên, hận không thể lập tức giết chết Ngụy Quang Minh.
Trần Dương vọt lên, Ngụy Quang Minh nhảy qua, vung tay đấm nát vách tường. Cậu tránh né đòn tấn công của lão, nhảy ra sau lưng lão đạp lên bàn mượn lực, roi đồng tiền trong tay vòng qua cổ Ngụy Quang Minh nhanh chóng siết chặt mấy vòng.
Lão đứng không vững, lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống. Trên cổ xuất hiện đầy đóm lửa, da thịt bị dương khí trên đồng tiền thiêu cháy, gần như lộ ra cổ họng. Ác linh trên đầu Ngụy Quang Minh líu ríu phát ra mấy âm thanh vui mừng rất cổ quái, cực kỳ chói tai. Lão đứng vững lại, giơ bàn tay to nắm lấy roi đồng tiền, hét lớn một tiếng rồi dùng hết sức lực kéo ra, Trần Dương đang bám ngay trên lưng lão.
Ngụy Quang Minh quay đầu 180 độ, đối mặt với Trần Dương. Lão há to cái miệng rộng muốn cắn đầu cậu, Trần Dương thấy thế định buông tay, lại phát hiện không biết từ lúc nào, roi đồng tiền quấn vài vòng quanh lòng bàn tay cậu, không thể buông ra ngay lập tức. Cậu cúi người xuống, cũng kéo theo Ngụy Quang Minh, lão cắn hụt, hai cánh tay vặn vẹo muốn tóm lấy Trần Dương.
Ngụy Chi Chi thấy thế nhào lên ôm lấy đầu Ngụy Quang Minh, há miệng cắn mạnh. Lão gào một tiếng đầy giận dữ, buông một tay tóm lấy cô bé hất mạnh ra xa, Trần Dương nhân cơ hội cắn đầu ngón tay giữa, nơi có nhiều dương khí nhất, máu và âm khí đồng thời chảy ra.
Ngụy Quang Minh gỡ được roi đồng tiền quấn quanh cổ, ngửi thấy âm khí càng điên cuồng hơn. Nhân lúc lão phát điên, Trần Dương nhanh chóng vẽ bùa giết quỷ: "Tiên sát ác quỷ, hậu trảm La Sát. Vạn quỷ nằm xuống, sấm sét giúp ta, giết chết tà ma. Lập tức tuân lệnh!"
Dùng máu người vẽ bùa giết quỷ, nếu đạo hạnh cao thâm là có thể dưới giết ác quỷ, trên trảm La Sát. Bùa vẽ xong rơi xuống người Ngụy Quang Minh, kim quang hiện ra, dường như có sấm sét đánh xuống đầu lão, mà ác linh trên đầu lão cũng gào lên, cùng bị sét đánh tan biến.
Ngụy Quang Minh hình tiêu hồn tán, phòng trưng bày nhanh chóng bị bóng tối bao trùm không còn thấy gì nữa. Ác linh trong thông đạo nghe mùi máu ùa đến, Ngụy Chi Chi xé xác ác linh bảo vệ Trần Dương, thấy lệnh bài đặc xá trong ngực cậu phát ra tia sáng yếu hơn, bé lập tức nhắc nhở: "Thời gian dùng lệnh bài sắp kết thúc, anh đi nhanh đi."
Trần Dương nhặt roi đồng tiền lên, tháo một đồng xu đặt trong lòng bàn tay, đồng tiền yên lặng ba giây rồi nghiêng 30 độ về hướng bắc. Cậu lập tức đi về phía đó: "Anh phải đi tìm mấy người bạn."
Ngụy Chi Chi đi theo phía sau, hỗ trợ đuổi ác linh. Dù lệnh bài có thể khiến ác linh sợ hãi, nhưng chúng cũng thèm muốn. Vì có lệnh bài là có thể quay lại dương gian, đây là cơ hội duy nhất có thể rời khỏi địa ngục Vô Gián.
Cậu nắm tay Ngụy Chi Chi, theo hướng dẫn của đồng tiền tìm được nhóm Khấu Tuyên Linh. Trong tay họ là đồng tiền Trần Dương đưa trước đó, hai bên gặp nhau cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản nói sẽ dùng lệnh bài của Phong Đô chỉ đường.
Mao Tiểu Lỵ kéo Trần Dương: "Anh Trần, Trương Cầu Đạo không có ở đây. Chúng ta đi tìm ảnh trước."
Lúc này cậu mới phát hiện không thấy Trương Cầu Đạo, cậu hỏi Lục Tu Chi: "Hắn tách ra à?"
"Không phải." Mao Tiểu Lỵ giành nói: "Vì cứu em mà ảnh dẫn ác linh chạy đi, thế nên bọn em mới tách ra."
"Em bị thương?" Trần Dương ngửi được mùi máu tươi trên người cô nàng.
Mao Tiểu Lỵ lắc đầu: "Em không sao, đi tìm Trương Cầu Đạo trước đi."
Ngụy Chi Chi nói: "Không kịp rồi."
"Mọi người đi trước đi." Trần Dương ném lệnh bài đặc xá cho Khấu Tuyên Linh: "Lão Khấu, đưa mọi người ra ngoài an toàn."
Khấu Tuyên Linh đón lấy lệnh bài, cau mày vừa định từ chối thì Lục Tu Chi cõng Tề Nhân sau lưng nắm lấy cổ tay hắn: "Chúng ta đi trước."
Mao Tiểu Lỵ: "Anh Trần, em đi tìm Trương Cầu Đạo với anh."
Khấu Tuyên Linh đang bế Ngụy Ninh nói với cô: "Tiểu Lỵ, đi theo chỉ làm liên lụy. Trần Dương có cục trưởng Độ, hắn có thể đưa Trương Cầu Đạo an toàn từ đầu đến chân ra ngoài."
Mao Tiểu Lỵ trầm mặc, cuối cùng nói: "Em biết rồi."
Ngụy Chi Chi bay bay sau lưng Trần Dương: "Anh điên rồi! Bây giờ anh đi tìm ai? Thông đạo sắp đóng, anh sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở địa ngục Vô Gián không thể ra ngoài! Bây giờ anh đi nhanh còn kịp, nhanh lên, quay đầu đi đừng do dự."
Trần Dương không vội, Ngụy Chi Chi lại sốt ruột lo lắng không thôi. Cô bé dứt khoát ôm chân cậu kéo đi: "Em không thể để anh làm chuyện điên rồ, anh phải nhanh chóng rời khỏi đây."
Trần Dương bị kéo mà lảo đảo: "Chi Chi, đừng loạn. Anh phải đi tìm đồng nghiệp, đưa hắn cùng trở về."
"Thông đạo lớn như vậy, sao anh tìm được? Không chừng bạn anh đã sớm bị ác linh kéo đến địa ngục Vô Gián! Anh có biết đó là nơi nào không? Đến rồi không về được, anh đừng làm chuyện dại dột, nhanh đi đi." Ngụy Chi Chi kéo thế nào thì Trần Dương cũng không nhúc nhích, ngược lại càng khiến cậu đi xa cửa. Cho đến lúc lệnh bài hết tác dụng, Trần Dương vẫn còn ở trong thông đạo.
Ngụy Chi Chi sốt ruột đến phát khóc: "Đồ ngốc, không ra được nữa rồi. Làm sao bây giờ?"
Cậu sờ mũi, thầm nghĩ hình như cậu không được phúc hậu lắm: "Được rồi được rồi, đừng khóc. Anh không có nói là anh không ra được mà."
"Bây giờ thông đạo đã đóng lại, lệnh bài hết tác dụng, anh làm cách nào đi ra ngoài?"
"Có thể, vẫn được mà. Tìm ô dù là có thể đi ra, anh có ô dù ở Phong Đô mà."
"Ồ dù gì?" Ngụy Chi Chi hít hít mũi hỏi: "Địa ngục Vô Gián giam giữ trọng tội, quỷ sai bình thường không có quyền quản lý."
"Không sao, ô dù của anh rất to. Đi thôi, đi tìm Trương Cầu Đạo trước." Trần Dương vừa đi vừa nói, Ngụy Chi Chi bán tín bán nghi nhưng cũng không còn cách nào. Bây giờ thông đạo đã đóng, vò đã mẻ lại sứt, không còn tình huống nào xấu hơn nữa.
Cuối cùng Trần Dương tìm được Trương Cầu Đạo ở ranh giới địa ngục, hắn gần như hôn mê, bị ác linh tấn công vết thương chồng chất. Cậu mà chậm một bước, e là hắn thật sự bị ác linh kéo vào địa ngục, dù ra được sợ là khó sống nổi.
Trần Dương cõng Trương Cầu Đạo, định nắm tay Ngụy Chi Chi đi ra nhưng lại quơ vào khoảng không. Cậu quay đầu nhìn lại, trông thấy Ngụy Chi Chi an tĩnh đứng ở ranh giới với địa ngục Vô Gián, cậu lập tức hiểu ra. Tiếc nuối, bất đắc dĩ, không cách nào giúp bé được. Cậu không thể lay động luật pháp cõi âm.
Ngụy Chi Chi hỏi lần nữa: "Trần Tiểu Dương, anh thật sự có ô dù to sao?"
Cậu gật đầu: "Ừ."
"Em tin anh. Tạm biệt."
Lúc này cô bé không khóc, còn vẫy tay tươi cười tạm biệt. Mẹ bé đi đến bên cạnh, bà đã khôi phục lý trí, nắm tay cô bé đầy cảm kích nói lời cám ơn Trần Dương.
Hai mẹ con, một lớn một nhỏ đi vào địa ngục Vô Gián, dần dần khuất bóng. Trần Dương cực kỳ đau lòng khó chịu, hiện tại điều duy nhất cậu có thể làm là tích lũy công đức cho cô bé. Trần Dương cõng Trương Cầu Đạo lên đi ra cửa thông đạo, vừa đi vừa bấm đường dây điện thoại đặc biệt, sau vài tiếng reo, giọng nói trầm thấp của Độ Sóc truyền đến.
Nghe thấy giọng nói này, cậu chợt nhận ra cậu nhớ hắn đến nhường nào, vừa mở miệng đã đầy tủi thân: "Lão Độ, nhanh đến đón em. Em nhớ anh, anh không có ở đây, bọn họ ra sức show ân ái. Em một mình cô đơn, thân cô thế cô...."