Thân là thần tử lại dám ngang nhiên đối chất với hoàng đế như thế, quả thực là ngại sống quá lâu. Tuy từ sau khi Thân Giác khôi phục ký ức thì không mấy ham thích trừng phạt cung nhân như trước nữa, nhưng nói gì thì nói cũng không thể để Sư Tễ ăn nói ngông cuồng như vậy. Cậu nắm tay lại thành quyền, lại nhẹ nhàng buông ra.
"Người đâu!" Ánh mắt Thân Giác cụp xuống, cao giọng hô.
Lập tức có cung nhân tiến vào.
"Gọi Ngự lâm quân đến đây, lôi Sư Tễ ra ngoài phạt trượng, đánh đến khi nào y ngất thì thôi."
Thủ lĩnh Ngự lâm quân là bạn luyện võ của Sư Tễ, hai người tính ra cũng có chút giao tình quen biết qua lại, nhưng hoàng đế đã hạ mệnh lệnh, thì cho dù có là cha hắn, hắn cũng phải xuống tay.
"Huynh đệ, đắc tội rồi." Thủ lĩnh Ngự lâm quân đè thấp giọng nói một câu, sau đó vững chắc nắm chặt thanh đại bản trong tay, mạnh mẽ đánh xuống.
Thân Giác nói muốn đánh đến chừng nào y ngất xỉu mới dừng, thì nhất định phải đánh đến khi y ngất đi. Vì phòng ngừa có người giả vờ bất tỉnh, bọn họ sẽ chuẩn bị một chậu nước muối, sau khi thấy người ngất xỉu sẽ hắt bát nước này lên miệng vết thương. Nếu như vậy còn không tỉnh cũng đồng nghĩa với việc người đó đã thật sự ngất đi rồi.
Cho nên dẫu có là Sư Tễ da dày thịt thô, hôm nay cũng phải bị khiêng ra cung.
Lúc Sư Tễ tỉnh lại, chỉ nghe thấy bên tai văng vẳng tiếng khóc, y bực bội mà mở to một con mắt, thấy là mẫu thân của mình, chỉ có thể mềm giọng, "Mẫu thân, con còn chưa có chết đâu."
Sư phu nhân nghe xong lời này, nhịn không được trừng mắt nhìn Sư Tễ một cái, "Con cố ý để nương phải lao tâm khổ tứ phải không? Bảo con ở ngự tiền ngoan ngoãn hầu hạ cho tốt, đừng gây chuyện, con lại đi...... Ai, là ta quản không được con, để cha con tới giáo huấn con một trận."
Vì thế đến đêm Sư Tễ lại ăn thêm một trận đòn nữa. Vì nửa người dưới đều bầm dập, cho nên Sư Hạo Nhiên đành lấy roi quất nửa người trên, cuối cùng là tổ phụ thật sự nhìn không nổi nữa, đi tới ngăn cản cản, "Đủ rồi, đừng đánh nữa, Sư phủ chỉ còn có mỗi độc đinh này, ngươi đánh chết, về sau biết phải làm sao?"
Lúc này Sư Tễ thế mà vẫn còn lá gan nhếch miệng cười, "Lại sinh thêm một đứa nữa là được, dù sao con cũng là đứa ương bướng không nghe lời, sinh thêm đứa nào nghe lời ấy."
Sư Hạo Nhiên vừa nghe xong, tức khắc muốn xông lên đánh con mình thêm một trận nữa, nhưng nhìn xuống nhi tử nhà mình không còn chỗ nào lành lặn để xuống tay, chỉ đành dừng lại.
Sư Tễ nằm ở nhà nửa tháng cũng không xuống nổi giường. Dẫu sao ở trong cung bị đánh một trận đã đủ tàn nhẫn, sau đó còn bị phụ thân thân sinh của mình đánh thêm một trận nữa, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chỗ nào lành lặn.
Đêm nọ, y đang nằm trên giường dưỡng bệnh thì có người lén lút vào Sư phủ. Gã sai vặt chạy đến báo cho Sư Tễ một tiếng, mới dẫn người vào từ cửa sau của Sư phủ.
Người nọ mặc áo choàng đen tuyền, cả khuôn mặt đều ẩn dưới mũ chùm. Một đường vào thẳng trong phòng, hắn mới tháo mũ áo choàng xuống.
Hắn nhẹ nhàng đi đến mép giường, nhìn ghé vào người trên giường, khẽ mím môi, mới mở miệng, "Miệng vết thương còn đau không?"
Sư Tễ nghe vậy, quay mặt vào trong tường, giận dỗi nói: "Huynh tới thăm ta làm cái gì? Sao không đi bồi cái tên ma ốm kia đi?"
"Thận trọng từ lời nói đến việc làm, ngươi vừa mới lãnh hậu quả, sao vẫn còn ăn nói lung tung?" Người nọ trầm giọng bảo.
Sư Tễ đột nhiên xoay mặt qua, nhìn thẳng vào thanh niên đẹp như ngọc cạnh mép giường, "Ngọc Dung ca, huynh nói thật cho ta biết, có phải huynh thích hắn hay không?"
Tối nay Ôn Ngọc Dung thật vất vả mới có thể xuất cung tìm cơ hội tới Sư phủ, đến đây lại phải nghe chất vấn như vậy, hắn rũ mắt xuống, nửa ngày, mới nói: "Không thích."
Sư Tễ hồ nghi nhìn Ôn Ngọc Dung, một lúc lâu sau, vẻ mặt y cực kỳ nghiêm túc nói: "Tốt nhất là huynh không thích, bọn chúng hại chết ca ca của ta, ta nhất định sẽ tra ra chứng cứ. Nếu huynh thích hắn, đến lúc đó người khổ sở chỉ có huynh."
......
Thân Giác ngồi trên giường mỹ nhân trước cửa sổ, an tĩnh cắt tỉa hoa. Một lát sau, có người từ bên ngoài vội vàng đi đến.
"Bệ hạ." Người nọ quỳ gối trên mặt đất, "Nô tài nhìn thấy xe ngựa của Ôn đại nhân ngừng ở cửa sau Sư phủ. Ước chừng khoảng sau một nén nhang, Ôn đại nhân mới đi ra, trở về phủ Thừa tướng."
Thân Giác nghe xong, biểu tình không hề thay đổi. "Răng rắc" một tiếng cắt đứt cuống đóa hoa xinh đẹp nhất, ném lên trên bàn nhỏ, "Đã biết, lui xuống đi."
Xuất phát từ sự lừa dối mấy đời trước của Ôn Ngọc Dung, một đời này Thân Giác chưa từng tin tưởng Ôn Ngọc Dung lấy một lần, cho nên hôm nay Ôn Ngọc Dung đột nhiên nói phải về phủ lấy mấy quyển sách, cậu liền sai Ngự lâm quân lén đi theo Ôn Ngọc Dung.
Quả nhiên vẫn tra ra chút mập mờ, chỉ là thủ vệ của Sư phủ đều là người biết võ, cho dù có là Ngự lâm quân cũng không dám tùy ý tới gần, do đó cũng không biết Ôn Ngọc Dung vào trong đó để gặp ai, làm chuyện gì, nói những gì.
Thân Giác vẫn luôn cảm thấy bầu không khí giữa Sư Tễ và Ôn Ngọc Dung rất kì lạ, ví như cái lần Sư Tễ hùng hùng hổ hổ đến trước mặt cậu chất vấn.
Tuy rằng Sư Tễ không hề nhìn Ôn Ngọc Dung lấy một lần, nhưng Thân Giác phát hiện Ôn Ngọc Dung vẫn luôn lo lắng nhìn Sư Tễ, thậm chí cả tấu chương bên cạnh cũng bị tay hắn niết nhăn.
Ôn Ngọc Dung là người thông minh, nếu không phải quá mức để ý đến đối phương thì sẽ không có khả năng lộ ra dấu vết rõ ràng như vậy. Hơn nữa Thân Giác còn nhớ rõ có một lần trên người mình xuất hiện mấy vết bầm xanh tím, với tính cách của Ôn Ngọc Dung, hắn không phải là loại người sẽ làm ra mấy chuyện này, chuyện này càng giống như là bút tích của Sư Tễ hơn, nhưng Ôn Ngọc Dung lại nhận tội trước mặt Đồng Mộng Nhi, cho dù có lãnh 30 đại bản cũng chưa từng sửa miệng.
Đủ loại dấu vết để lại, đủ để chứng minh quan hệ giữa Ôn Ngọc Dung và Sư Tễ không bình thường.
Ôn Ngọc Dung còn nguyện ý chịu phạt thay Sư Tễ, đối với chuyện Sư Chu chết lại tỏ vẻ đạm nhiên như không, nghĩ như thế nào đều rất kỳ quái.
Thân Giác buông kéo, cầm lấy nhành hoa trên bàn, ngưng thần ngắm nhìn một lúc lâu, mới nắm đóa hoa vào trong lòng bàn tay, chậm rãi vò nát.
Chẳng lẽ người chết không phải Sư Chu, mà là Sư Tễ sao?
Tuy rằng hai huynh đệ này tướng mạo chỉ có vài phần tương tự, nhưng thân hình gần như là giống nhau như đúc, nếu chỉ đơn thuần nhìn bóng dáng sẽ không nhận ra nổi hai người ai là ai. Thân Giác biết trên đời có thuật dịch dung, có thể hóa trang một người thành một người khác, nếu hai người vốn dĩ đã lớn lên trông hơi giống nhau thì sẽ càng dễ dàng hơn.
Biện pháp đơn giản nhất là cũng gϊếŧ luôn Sư Tễ, mặc kệ đối phương có phải là Sư Chu hay không. Nhưng đã hạ độc một lần rồi, lần thứ hai không thể cũng lại hạ độc được. Sư phủ chỉ có hai nhi tử là Sư Tễ và Sư Chu, nếu ngay cả Sư Tễ cũng chết, chưa biết chừng Sư gia sẽ làm ra loại chuyện gì, hơn nữa Ôn