Tang Tinh Hà nhìn hộp gấm được đưa tới trước mặt mình, không rõ nguyên do mà nhíu mày “Đây là cái gì?”
Thân Giác định mở hộp gấm ra, sau lại nghĩ ngợi đó gì mà đem hộp gấm đặt vào trong tay Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà đành phải mở hộp gấm ra, vừa mở ra thì thấy một tờ giấy đặt ở bên trong. Ngón tay thon dài của hắn kẹp tờ giấy kia lên, ánh mắt nhanh chóng lướt qua. Một lát sau, ánh mắt hắn khẽ biến. Hắn nhìn về phía Thân Giác, “Có người muốn ngươi đưa cái này tới đây?”
Thân Giác thành thật gật đầu.
Tang Tinh Hà lại nhìn về phía hộp gấm trong tay, thần sắc có vài phần ngưng trọng. Thứ này hơn phân nửa là gia hỏa Ngộ Từ kia tìm ra.
Đang lúc Tang Tinh Hà nghĩ nên xử trí linh dược này như thế nào, lại vô ý phát hiện ánh mắt Thân Giác vẫn luôn trông mong mà nhìn về phía hộp gấm ở trong tay hắn, hơi sửng sốt, “Ngươi…… muốn ăn sao?”
Thân Giác chớp mắt, thong thả lắc đầu, nhưng ánh mắt thì không hề di chuyển.
Trong lòng Tang Tinh Hà lập tức hiểu rõ. Đối với bất kỳ người luyện võ nào mà nói, linh dược có thể gia tăng nội lực chính là đồ vật tốt nhất. Thân Giác thích cũng là chuyện bình thường. Vừa lúc, hắn cũng không muốn ăn.
“Ngươi ăn đi.” Tang Tinh Hà đưa hộp gấm tới trước mặt Thân Giác, còn khẽ chớp mắt, “Yên tâm, ta sẽ không nói cho ai biết đâu.”
Thân Giác dường như hơi sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lắc đầu, còn lui về phía sau hai bước. Tang Tinh Hà nói chung sẽ không thay đổi quyết định mà mình đưa ra, cho nên nhanh chóng bắt lấy cánh tay Thân Giác, nhét hộp gấm qua, “Ăn đi, nơi này chỉ có hai người chúng ta mà thôi. Đến lúc đó ngươi cứ nói với bọn họ rằng ta đã ăn là được rồi. Dù sao có dùng linh dược hay không, không phải chỉ có người ăn nó mới biết hay sao?”
Ý của Tang Tinh Hà chính là cho dù hắn không ăn, Ngộ Từ cũng sẽ không biết.
Thân Giác nghe thấy Tang Tinh Hà nói như vậy, hơi do dự mà nhìn về phía hộp gấm. Tang Tinh Hà nhìn thấy ánh mắt này của cậu, nơi nào còn không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì nữa. Thân Giác chỉ sợ là cực kỳ muốn ăn, nhưng lại lo lắng nếu phát hiện thì sẽ bị phạt. Mà mấy ngày này hắn cũng hút đi của Thân Giác không ít nội lực, linh dược này đưa cho Thân Giác ăn, cũng không có vấn đề gì.
“Ăn đi, không có việc gì cả.” Tang Tinh Hà ôn hòa nói.
Thân Giác hơi mím môi, mới tiếp nhận hộp gấm trong tay Tang Tinh Hà. Sau khi cầm lấy, cậu mỉm cười một cái thật tươi với hắn. Tuy rằng mặt nạ đã che đi gương mặt của Thân Giác, nhưng Tang Tinh Hà vẫn thấy được cặp mắt lam kia cong lại thành hình trăng non.
Tang Tinh Hà cảm thấy có chút buồn cười. Hắn chợt phát hiện ra ba lần gặp mặt lúc trước, Thân Giác vậy mà chưa từng nở nụ cười với hắn. Không cười cũng không nói làm gì, còn đánh hắn hai trận. Hiện tại có được linh dược, liền nguyện ý cho hắn một gương mặt tươi cười. Không thể không nói, Thân Giác không chỉ có thù tất báo, còn rất thực dụng.
Tuy rằng Tang Tinh Hà không thích thiên la thể, nhưng nhiều ít cũng có hiểu biết về thiên la thể một chút. Tỷ như các thiên la thể nói chung đều sẽ ôn nhu khả ái, đặc biệt là ở lúc trên giường. Mà thiên la thể ở trước mặt hắn đây mỗi lần đều cư xử giống như gà chọi.
Tang Tinh Hà bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu như hắn muốn dưỡng thiên la thể này, về sau không khỏi phải tìm thật nhiều thứ tốt dỗ dành đối phương mới được.
Bên này Tang Tinh Hà đang miên man suy nghĩ, bên kia Thân Giác đã lấy chìa khóa mặt nạ trong người mình ra. Câu đưa chìa khóa cho Tang Tinh Hà, ý bảo đối phương giúp mình mở khóa, sau đó lại làm động tác nhắm mắt.
Tang Tinh Hà lấy chìa khóa qua, nhìn phía sau mặt nạ của Thân Giác, thử thăm dò hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi mở khóa, sau đó lại nhắm mắt lại đúng không?”
Thân Giác gật gật đầu.
Tang Tinh Hà tính tình tốt làm theo. Hắn nhắm hai mắt đợi một hồi, mới cảm giác được tay của mình bị vỗ một cái. Hắn mở mắt ra thì nhìn thấy Thân Giác một tay đỡ mặt nạ đang đứng đưa lưng về phía hắn.
Tang Tinh Hà thấy thế lại giúp Thân Giác khóa mặt nạ lại, chỉ là hắn nhịn không được hỏi: “Vì sao lúc nào ngươi cũng phải mang theo mặt nạ?”
Thân Giác thấy mặt nạ đã được đeo nghiêm chỉnh rồi thì mới xoay người lại. Cậu nghe thấy Tang Tinh Hà hỏi chuyện, suy nghĩ một chút, đành viết chữ lên lòng bàn tay của mình.
“Đảo chủ không cho phép ngươi nhìn thấy mặt của ta.”
Tang Tinh Hà xem xong, không biết nghĩ tới cái gì, biểu tình khẽ biến. “Có phải ngươi cũng không phải là bị câm bẩm sinh đúng không?"
Thân Giác gật đầu.
Trong nháy mắt ấy Tang Tinh Hà có chút tức giận, giận Ngộ Từ người này quả thực quá mức tàn nhẫn. Mà Thân Giác ăn xong linh dược, vội vàng muốn ngồi xuống vận công. Từ sau khi cậu ngủ với Tang Tinh Hà, nội lực trong cơ thể đã bị hút đi hơn phân nửa, tốc độ cậu luyện công còn không nhanh bằng tốc độ nội lực bị hút đi, cái này làm cho cậu rất phiền não. Mà lúc trước cậu luyện 《 dã tâm pháp 》 dường như không có một chút tác dụng nào. Thân Giác cũng có chút hoài nghi có phải bí tịch võ công kia căn bản chính là giả hay không.
Thân Giác không muốn ngồi ở trên giường Tang Tinh Hà, vì thế đành phải tìm một cái ghế tựa dài.
Cậu vận công nửa ngày, ngoại trừ cảm thấy phần dưới bụng có chút nóng lên, cũng không cảm thấy được bất kì hiện tượng nào khác. Thân Giác nhíu mày, muốn thử lại một lần nữa. Nhưng còn chưa kịp thử lại, cánh tay cậu đột nhiên bị người bắt được.
Tang Tinh Hà không biết từ khi nào đã đi đến bên người cậu, giống như là đã nhìn cậu thật lâu. Nhưng Thân Giác luyện công cũng giống như tu đạo, một khi đã tiến vào trạng thái này thì sẽ hoàn toàn làm lơ tất cả mọi thứ chung quanh.
“Đợi lát nữa lại vận công có được không?” Lúc Tang Tinh Hà nói lời này, mặt có chút đỏ lên, hắn nắm lấy tay Thân Giác đặt
xuống bụng mình, “Ta…… Ta này……”
Trong lòng Tang Tinh Hà vô cùng xấu hổ, hắn cũng không muốn làm gián đoạn việc luyện công của Thân Giác, nhưng mà dược tính trong người của hắn lại chờ không được. Dược tính vừa lên đầu, hắn đã nhịn không được nhìn chằm chằm Thân Giác. Càng nhìn, hơi thở của hắn lại càng nóng, đến lúc sau thì hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa, chỉ có thể càn rỡ tiến lên.
Mà Thân Giác vội vàng nghiệm thu hiệu quả của linh dược, nào có tâm tình làm chuyện đó, trở tay đẩy Tang Tinh Hà ra một chút, chuẩn bị đổi một chỗ khác tiếp tục luyện công. Cậu mới vừa leo xuống ghế tựa, đã bị một bàn tay ôm vòng qua eo.
Hơi thở thanh niên phả vào vành tai cậu, “Ngoan, đợi lát nữa lại luyện công.”
……
Ngộ Từ ngồi ở trên nóc viện của chính mình, y đã uống hết năm bầu rượu nhưng vẫn ngủ không được. Ngày xưa không ngủ được cũng chẳng sao, nhưng sau khi được nếm trải tư vị an giấc quá đỗi tốt đẹp đêm qua, tối nay liền trở nên hết sức gian nan.
Y một cước đá bay vò rượu rỗng trước mắt ra khỏi nóc nhà, người cũng mờ mịt từ trên cao bay xuống dưới.
Đêm qua tiểu quỷ lùn đáng chết kia chỉ là giúp y mát xa đầu, y đã ngủ thiếp đi rồi. Thế thì tối nay y cũng tìm một người khác giúp y mát xa vậy.
Ngộ Từ đi đến tiểu viện của hai thiên la thể mà mình dưỡng. Hai thiên la thể kia nhìn thấy Ngộ Từ tới đều vô cùng vui vẻ, mà Ngộ Từ nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, đã nằm thẳng lên trên giường, vô cùng đại gia nói: “Một người lại đây mát xa giúp ta.”
Thiên la thể cao hơn khẽ nở một nụ cười quyến rũ, vội vàng tiến lại gần ngồi xuống chân đạp bên mép giường. Bàn tay nhỏ trắng nõn lập tức hướng tới phía dưới Ngộ Từ sờ soạng.
Còn chưa kịp sờ lên đã bị Ngộ Từ túm tay.
“Ngươi ấn ở chỗ nào vậy?” Ngộ Từ nheo mắt, “Không cần tay nữa rồi phải không?”
Thiên la thể đó sợ tới mức phát run, lập tức quỳ trên mặt đất, liên thanh nói: “Đảo chủ tha mạng, đảo chủ tha mạng, tiểu nhân không dám nữa.”
Ngộ Từ chán ghét liếc cậu ta một cái, “Cút đi.” Lại nhìn về phía một thiên la thể khác cũng đang run thành cái sàng, “Ngươi lại đây ấn cho ta.”
Thiên la thể này cứng mặt tiến lại, do do dự dự mà nhìn Ngộ Từ, “Đảo…… Đảo chủ, không biết tiểu nhân nên ấn ở chỗ nào?”
Ngộ Từ nhắm mắt lại, lạnh nhạt nói: “Đầu.”
Thiên la thể nghe vậy, thật cẩn thận mà giúp Ngộ Từ ấn đầu. Nhưng chưa kịp ấn đến cái thứ hai, Ngộ Từ đã nhắm mắt nhíu mày nói: “Quá nhẹ, ngươi chưa ăn cơm sao?”
Tay thiên la thể hơi run lên, vội vàng tăng thêm sức lực. Lúc này Ngộ Từ trực tiếp nổi giận, trợn mắt một chân đá văng ra thiên la thể kia ra, “Ngươi ấn mạnh như vậy làm cái gì? Giết heo à? Phế vật, ta nuôi hai tên phế vật như các ngươi thật là lãng phí lương thực. Ngày mai hai người các ngươi mau cút đến……”
Y hơi khựng, hai thiên la thể này vai không thể gánh, tay không thể nhấc, thật sự là phế vật.
“Đằng sau viện này không phải là có khối đất hoang sao? Hai người các ngươi đi trồng rau ở đó đi.”
Ngộ Từ nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Đầu tiên y trở lại viện của chính mình, ném hết toàn bộ đồ vật mình không vừa mắt một lần, lại luyện kiếm pháp ước chừng nửa canh giờ, vẫn như cũ không hề buồn ngủ. Lúc này đã là nửa đêm về sáng rồi.
Ngộ Từ nhìn sao trên bầu trời, nội tâm bực bội đến không chịu được. Cuối cùng cũng nhịn không được mà đi đến chỗ ở của Thân Giác.
Y dùng khinh công đi đến đó, mới nhớ tới Thân Giác hẳn là vẫn còn đang ở chỗ của Tang Tinh Hà.
Đã nửa đêm về sáng rồi, vì sao cậu vẫn còn ở chỗ của Tang Tinh Hà kia chứ.
Ngộ Từ hừ lạnh một tiếng, lập tức nộ khí đằng đằng mà đi tới Dịch Thủy Các.
Y vừa tiến vào, Tang Tinh Hà đã nghe thấy động tĩnh mà lập tức kéo chăn qua che lại người dưới thân, quay đầu nhìn lại người mới đến đang đứng bên ngoài giường. Sau khi nhận ra đó là Ngộ Từ, mặt hắn lạnh như nước, “Ngộ đảo chủ, ngươi lại phát điên cái gì nữa?”
Ngộ Từ nhìn thoáng qua Tang Tinh Hà, liền dịch ánh mắt tới người bị chăn che đến kín mít, lại nhìn về phía Tang Tinh Hà. Đối mặt với người trong lòng, y cố gắng đè áp tính tình của chính mình, ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Ngươi ngủ xong rồi sao? Nếu ngươi ngủ xong rồi, hắn nên bồi ta ngủ.”
Tang Tinh Hà: “……”
“Ngộ Từ, ngươi đi ra ngoài.” Thanh âm Tang Tinh Hà gần như là rít ra từ khớp hàm. Hắn biết Ngộ Từ không phải là người bình thường, nhưng lại không ngờ tới y không bình thường đến mức này.
Ngộ Từ nghe vậy nhưng vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích. Y một chút cũng không ý thức được vấn đề của chính mình. Y cảm thấy Thân Giác có thể bồi Tang Tinh Hà ngủ, vì sao lại không thể bồi mình ngủ? Y mới chính là đảo chủ của Thập Tuyệt đảo kia.
Ở cái đảo này, y mới là người quyền cao chức trọng nhất. Lúc này mọi chuyện nên lấy y làm đầu mới phải. Y đã nguyện ý nhường cho Tang Tinh Hà trước, để hắn ngủ xong mới mang Thân Giác đi, đã là vô cùng sủng ái Tang Tinh Hà rồi. Y hy vọng Tang Tinh Hà sẽ không cậy sủng mà kiêu.
“Ta không đi ra, ngươi ngủ nhanh lên một chút. Ngủ xong rồi thì ta muốn mang hắn đi.” Ngộ Từ kiên định nói.
**********
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Tinh Hà: Tâm thực mệt.