Ngoài cửa truyền đến giọng nói ôn nhuận của Hạ Tước Anh.
“Đảo chủ, ngài đã ngủ rồi sao?”
Ngộ Từ lập tức nhìn về phía cửa, biểu tình có chút hoảng loạn, giống như bị người ta bắt gặp đang chuyện gì đó vô cùng xấu xa. Y vội vàng mở miệng, “Ta đã ngủ rồi, ngươi có chuyện gì sao?”
Y nói xong lại cúi đầu nhìn về phía người trong lồng ngực, giọng nói ép xuống vô cùng thấp, “Ngươi……đi ra khỏi lồng ngực ta.”
Y rõ ràng có thể đẩy người ra vô cùng dễ dàng, nhưng chỉ nắm hờ bả vai của đối phương, giống như bản thân đã bị điểm huyệt đạo, không thể nhúc nhích.
Nói ra cũng kỳ quái, Ngộ Từ không phải là chưa từng bị người nhào vào trong lồng ngực bao giờ. Hai thiên la thể mà y dưỡng kia cũng đã từng nhào vào trong lồng ngực y rồi. Nhưng có lẽ là do y liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu nỗi sợ hãi trong đáy mắt của hai thiên la thể kia, cho nên vô cùng chán ghét sự đụng chạm đầy gượng ép đó.
Y chưa từng gặp qua người nào thích y nhiều như thế, đã vậy còn vô cùng lớn mật.
Tại sao tiểu quỷ lùn đáng chết này lại không sợ y?
Ngộ Từ nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng tìm đại một lý do.
Nhất định là do tiểu quỷ lùn đáng chết này quá thích y, giống như y thích Tang Tinh Hà vậy. Cho nên không sợ bất cứ điều gì, cũng chẳng ngại y đối xử tệ với cậu, cậu cũng muốn liều mạng tiếp cận y.
Hạ Tước Anh đứng ngoài cửa trầm mặc một lúc, mới nói: “Thì ra là đảo chủ đã ngủ rồi, ta còn chuẩn bị một vò rượu ngon, không ngờ tới không thể uống cùng đảo chủ.” Hắn nặng nề thở dài một hơi, “Xem ra ta chỉ có thể uống một mình.”
Ngộ Từ nghe thấy Hạ Tước Anh nói vậy, hơi do dự một chút, đành nói: “Ngươi đi về trước đi, ta mặc xong quần áo sẽ tới tìm ngươi.”
Hạ Tước Anh ứng thanh, quay người rời đi. Ngộ Từ chờ ngoài cửa một lần nữa quay về yên tĩnh, giống như che dấu mà khụ hai tiếng, “Ngươi ôm đủ chưa, buông tay!”
Thân Giác đã xác nhận chiếc nhẫn kia được Ngộ Từ đeo ở trên cổ xong, nghe thấy Ngộ Từ nói như vậy lập tức thuận thế buông lỏng đối phương ra. Cậu buông tay rồi xuống giường, không ngờ tới Ngộ Từ lại nắm lấy tay cậu.
“Ngươi ngủ ở đây đi, dù sao ta cũng sắp đi ra ngoài uống rượu.” Sắc mặt Ngộ Từ cổ quái mà nói, y thấy Thân Giác cúi đầu nhìn tay mình, lại vội vàng buông ra, vèo một cái rời khỏi giường, vừa đi vừa mặc quần áo. Mới bước đến cửa, Ngộ Từ lại chạy trở về, y không dám nhìn Thân Giác trên giường, vừa cầm lấy giày đã lập tức chạy đi.
Thì ra là do y quá hoảng loạn, đi chân trần ra tới cửa mới phát hiện chính mình không mang giày.
Thân Giác thấy Ngộ Từ rời đi, vỗ vỗ phần da thịt mới vừa rồi bị Ngộ Từ nắm lấy, giữa mày nhíu lại.
Vì sao cậu cứ cảm thấy phản ứng của Ngộ Từ rất kỳ quái, đặc biệt là khi y mới rời đi lúc nãy, quả thực cực kỳ giống như đang chạy trối chết.
Ngộ Từ xách giày chạy trốn một quãng xa mới dám khom lưng xuống xỏ giày. Y mới vừa mang giày xong, lập tức xoay đầu nhìn về phía thân cây mọc nghiêng đằng sau, “Ai?”
Hạ Tước Anh mặc một thân bạch y đi ra từ phía sau thân cây, khóe môi hắn ẩn ẩn ý cười mà đánh giá dáng vẻ chật vật lúc này của Ngộ Từ, chậm rì rì nói: “Có phải là ta đã làm gián đoạn chuyện tốt của Đảo chủ không?”
Ngộ Từ thấy là Hạ Tước Anh, sắc mặt lập tức khôi phục lại bình thường. Y trừng mắt nhìn Hạ Tước Anh một cái, tức giận nói: “Ít nói lung tung đi, ngươi kêu đi uống rượu mà, rượu đâu?”
“Ở trong viện của ta. Chúng ta còn không đi, sợ là Nguyên Hạo sẽ uống hết mất.”
Nguyên Hạo là tên của hữu hộ pháp
Ngộ Từ vừa nghe rượu bị uống hết, vội vàng thúc giục Hạ Tước Anh đi nhanh.
Hạ Tước Anh tuân theo, chỉ là trước khi đi thoáng quay đầu lại nhìn về phía sân viện của Ngộ Từ.
Ngộ Từ chú ý tới tầm mắt của Hạ Tước Anh, ánh mắt lập tức trở nên cổ quái.
Đúng rồi, y làm sao lại quên chuyện gia hỏa Hạ Tước Anh này thích tiểu quỷ lùn đáng chết kia chứ. Nếu như Hạ Tước Anh biết tiểu quỷ lùn kia thích y, chẳng phải là sẽ vô cùng thương tâm hay sao?
Hạ Tước Anh thu hồi ánh mắt thì nhìn thấy Ngộ Từ đang cổ quái nhìn mình, không khỏi sửng sốt, “Đảo chủ, có chuyện gì sao?”
Ngộ Từ khụ một tiếng, bước lên sóng vai với Hạ Tước Anh. Đi được vài bước, vẫn là nhịn không được mở miệng, “Ngươi cảm thấy tiểu quỷ lùn kia thế nào?”
Hạ Tước Anh a một tiếng, “Đảo chủ nói Thân Giác sao? Hắn khá tốt, vô cùng ngoan ngoãn, chỉ là ngẫu nhiên có chút khó ở mà thôi.” Hắn dừng một chút, “Nhưng mà lúc trước không phải Đảo chủ gọi hắn là tiểu quỷ lùn đáng chết sao? Hiện tại lại thay đổi xưng hô rồi.”
Ngộ Từ nghe Hạ Tước Anh khen Thân Giác, ánh mắt hơi đổi. Nhưng khi nghe được nửa câu sau của Hạ Tước Anh, ánh mắt lại có chút hoảng loạn, “Lúc trước ta có gọi hắn là tiểu quỷ lùn đáng chết à? Dù sao cũng đều là quỷ lùn, tên kia lớn lên sao lại lùn như vậy, mệt ngươi còn cảm thấy hắn tốt.”
Hạ Tước Anh nói: “Kỳ thật Thân Giác không có lùn, chỉ là tuổi còn nhỏ mà thôi. Huống hồ người tương đối nhỏ xinh mà nói, bế lên hẳn sẽ rất thoải mái đi.”
“Cái gì?!” Ngộ Từ quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Tước Anh, “Ngươi đã từng ôm hắn sao?”
Hạ Tước Anh dường như có chút không rõ nguyên do, “Hả? Không có, ta chỉ suy đoán mà thôi.”
Ngộ Từ a một tiếng, lại quay mặt về phía trước, “Ta còn tưởng rằng ngươi đã ôm qua tiểu quỷ lùn…khụ… đáng chết kia rồi, nhìn cả người hắn không có chút thịt nào, bế lên chắc chỉ thấy cộm tay thôi.”
Hạ Tước Anh quay đầu lại nhìn Ngộ Từ, thần sắc có chút khó lường, “Sao Đảo chủ cứ nói xấu Thân Giác hoài vậy? Hắn có chỗ nào đắc tội đảo chủ sao?”
Ngộ Từ mím môi, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp, “Sự tồn tại của hắn chính là đã đắc tội ta.”
Hạ Tước Anh trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Bằng không đừng cho hắn tới Dịch Thủy Các nữa, đổi một người mà đảo chủ thích đi.” Hắn nhìn Ngộ Từ, khóe mắt cong cong, “Kỳ thật ta có một chuyện, vẫn luôn muốn nói cho đảo chủ biết, nhưng lại sợ đảo chủ tức giận. Thế nhưng hôm nay thật sự là nhịn không được nữa.”
Ngộ Từ nhìn biểu tình của Hạ Tước Anh, tự dưng có linh cảm chuyện xấu sắp xảy ra. Quả nhiên nháy mắt tiếp theo, y liền nghe được Hạ Tước Anh nói.
“Ta rất thích đứa trẻ Thân Giác kia, không bằng đảo chủ thưởng hắn cho ta đi.”
Biểu tình Ngộ Từ cứng đờ, rất lâu mới nói: “Hắn đã bị phá thân rồi, nếu như ngươi muốn thiên la thể, trên đảo không phải còn có rất nhiều người chưa phá thân hay sao? Ngươi cứ tùy tiện chọn đi.”
“Đảo chủ, ta không phải là lấy thiên la thể để luyện công, mà là ta thật sự thích Thân Giác.” Lúc Hạ Tước Anh nói lời này, mặt còn có chút đỏ lên, “Kỳ thật ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng hắn, nhưng đảo chủ
muốn đưa hắn tới Dịch Thủy Các, ta cũng không dám nhiều lời với đảo chủ. Hiện tại ta thấy nếu đảo chủ đã chán ghét hắn như vậy rồi, thế thì không bằng để Thân Giác về sau đi theo ta đi. Nếu như đảo chủ không muốn nhìn thấy hắn, ta còn có một thôn trang ở bên ngoài đảo, hắn có thể ở nơi đó.”
Khuôn mặt âm nhu xinh đẹp của Ngộ Từ trầm xuống, “Hạ Tước Anh, ngươi đây là định chuẩn bị rời khỏi Thập Tuyệt đảo sao?”
Hạ Tước Anh trầm mặc một lát, “Nếu đảo chủ muốn ta rời đi, ta có thể mang Thân Giác rời đi.”
“Ngươi đừng có mơ!” Ngộ Từ tức giận nói, “Hạ Tước Anh, ta sẽ coi như ngươi bị váng đầu, những lời nói đêm nay của ngươi ta sẽ xem như chưa từng nghe thấy, về sau ngươi cũng không cần nhắc tới nữa.”
Hạ Tước Anh nhẹ nhàng nhíu mi, đang định mở miệng nói cái gì đó.
Nhưng Ngộ Từ đã cắt đứt lời nói của hắn trước, “Ngươi đừng nói nữa, tiểu quỷ lùn kia ngươi cũng đừng hòng nghĩ tới. Ngươi còn dám nói bất cứ chuyện gì đêm nay nữa, ta sẽ lập tức giết chết hắn.”
Ngộ Từ nói xong, phất tay áo trở về.
Y không còn tâm tình uống rượu nữa, ai thích uống thì uống đi.
Lúc này Ngộ Từ giống như một con sư tử to lớn bị người sờ mông, lửa giận trực tiếp xông thẳng lên đỉnh đầu. Tiểu quỷ lùn đáng chết kia là cái đồ họa thủy, bây giờ mới có bao lâu mà đã câu sạch hồn vía tả hộ pháp của y rồi. Thậm chí ngay cả vị trí tả hộ pháp này hắn cũng có thể từ bỏ.
Họa thủy! Không biết xấu hổ họa thủy! Y nhất định phải giáo huấn tiểu quỷ lùn đáng chết này một trận.
Ngộ Từ trở về phòng của chính mình, kết quả lại phát hiện trên giường không có ai, chăn mền được gấp vô cùng chỉnh tề, đặt ở cuối giường.
Ngộ Từ: “……”
Y hít sâu một hơi, cắn chặt hàm, ánh mắt có chút dọa người, “Tốt lắm, cư nhiên còn dám không nghe lời ta.”
Ngộ Từ tức tốc đi đến tiểu viện của Thân Giác.
Gã sai vặt trong tiểu viện của Thân Giác thấy Ngộ Từ đến thì vô cùng hoảng sợ, đang định nói cái gì đó đã thấy Ngộ Từ vội vàng vọt vào chính phòng.
Một lát sau, Ngộ Từ vẻ mặt tối tăm lại vọt ra, mặt không biểu tình nhìn gã sai vặt, “Người đâu?"
Gã sai vặt bị Ngộ Từ dọa sợ tới mức ngay cả nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể chỉ tay về phía một gian nhà ở bên trái.
Ngộ Từ cũng không ngơi nghỉ, lập tức đi về phía gian nhà mà gã sai vặt đã chỉ.
Gã sai vặt thấy người sắp vọt vào, thở hổn hển một hơi, cố gắng mở miệng.: “Đảo…… Đảo chủ, Thân công tử vẫn còn đang……đang tắm.”
Đáng tiếc gã nói quá trễ, Ngộ Từ đã vọt tới trước mặt Thân Giác rồi.
Y nhìn Thân Giác đang ngồi trong bồn tắm, đồng tử đột ngột dãn ra.
Thân Giác thấy Ngộ Từ đột nhiên xuất hiện, hơi sửng sốt. Lúc này tức giận trên mặt Ngộ Từ vẫn chưa thu, Thân Giác cho rằng Ngộ Từ đến đây là để phạt mình, nghĩ nghĩ, đành đứng lên đi lấy quần áo treo ở phía sau bình phong.
Cho dù có bị phạt, tổng cũng phải mặc xong quần áo trước đã.
Dưới ánh nến ửng màu quất chín, thân thể thiếu niên tản ra ánh sáng ôn nhuận ấm áp, như ngọc như châu. Mái tóc ướt đen tuyền như mực giống huyền xà uốn lượn ở trên bình nguyên trắng nõn, hai quả anh đào hồng hồng như ẩn như hiện dưới lớp tóc đen.
Ngộ Từ nhìn làn da trắng đến gần như lóa mắt trước mắt, nghẹn họng nhìn trân trối, thậm chí còn có chút miệng đắng lưỡi khô.
Đặc biệt là lúc xiêm y khoác hờ lên thân thể cậu bị nước ở trên da thịt nhanh chóng thấm ướt.
Ngộ Từ nhắm mắt, dùng sức lắc đầu.
Không đúng, y thích Tang Tinh Hà cơ mà.
Nhưng khi đối mặt với hết thảy trước mắt này, y đột nhiên làm cách nào cũng không nhớ nổi mặt của Tang Tinh Hà.
Sau khi Thân Giác mặc quần áo xong, mới ngẩng đầu lên nhìn Ngộ Từ. Thấy đối phương nhắm mắt lắc đầu, không khỏi có chút khó hiểu.
Ngộ Từ thầm niệm tên Tang Tinh Hà dưới đáy lòng hơn mười lần, mới phun ra một hơi, mở to mắt. Vừa mở mắt ra, y đã đối diện với cặp mắt lam xinh đẹp diễm lệ của Thân Giác.
Vốn dĩ y không hề cảm thấy thiên la thể lớn lên đẹp ở chỗ nào. Trong lòng y, cái bình tồn trữ nội lực hình người thì có gì xấu đẹp đáng để nói đâu. Nhưng hiện tại, y đột nhiên nhận ra cái vốn dĩ của y hình như sai rồi.
Thiên la thể thật sự là trời sinh mỹ lệ, giống như là báu vật mà trời cao đã ban cho phàm nhân bọn họ.
Hóa ra là y bị che mắt, chưa bao giờ phát hiện bảo vật đáng quý.
Thân Giác thấy ánh mắt Ngộ Từ sững sờ nhìn mình, giữa mày khẽ nhíu lại. Mi mắt vừa chớp xuống một cái, đã nhìn thấy Ngộ Từ đi về phía mình.
Ngộ Từ đi đến trước bồn tắm, cánh mũi khẽ mấp máy, ánh mắt dần dần tối lại.
Thân Giác cảm thấy không ổn, mới vừa lui một bước về phía sau, Ngộ Từ đã bước vào bồn tắm.
Nước bắn tung tóe, Thân Giác duỗi tay lau đi bọt nước bắn lên mặt mình, sắc mặt không khỏi có vài phần khó coi. Nhưng mà tốt xấu gì cậu vẫn còn nhớ rõ một đời này cậu phải che dấu bản tính thật của mình, cho nên lúc bị Ngộ Từ áp sát vào, cậu cũng chỉ có thể lui về phía sau né tránh.
Chỉ là bồn tắm có lớn cũng chỉ lớn được như vậy, muốn trốn thì có thể trốn đi đâu được.
Thân Giác suy nghĩ một chút, lập tức vận dụng khinh công, chuẩn bị bay ra khỏi bồn tắm. Chỉ là cậu mới vừa nhấc người ra khỏi bồn tắm đã bị người bất ngờ nắm lấy mắt cá chân tinh xảo, một lần nữa bị kéo trở về.
Thân Giác ngã ngồi ở trên người Ngộ Từ, quần áo cũng bị nước thấm ướt đẫm. Cậu có chút kinh ngạc nhìn Ngộ Từ, sắc mặt trắng nõn hơi ửng đỏ lên. Mà Ngộ Từ cũng vô cùng bất ngờ bản thân sẽ làm ra loại hành động như vậy. Y ôm người vào trong ngực, chỉ cảm thấy những lời mà vừa nãy mình chính khí lẫm liệt nói với Hạ Tước Anh hiện tại đều biến thành một bàn tay, đánh vào mặt y một cái.
Thật đau.
Thoạt nhìn không có bao nhiêu lạng thịt, thế nhưng bế lên một chút cũng không cộm tay!
Làm sao bây giờ? Y có chút không nỡ buông tay.