Kiều Giang Nguyên cảm thấy bản thân vốn nên tiếp tục tức giận, nhưng không hiểu sao khi ở trước mặt Thân Giác, chẳng những y không thể nổi giận, ngược lại tâm cũng mềm đi. Y ôm người vào lòng, ôn thanh tế ngữ dỗ dành. Có điều dỗ cả nửa ngày, chẳng thấy người trong lồng ngực có chút phản ứng nào, y không khỏi cúi đầu nhìn xuống. Vừa nhìn, mới phát hiện Thân Giác đã hôn mê bất tỉnh.
Thân thể cậu vốn đã không thoải mái, lại bị y đưa đến đây tham gia lễ đính hôn, nhiều nghi thức rườm rà đã khiến cậu sớm chịu không nổi, mới vừa rồi tâm tình còn trở nên trầm trọng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Hai mắt Thân Giác khép chặt, khóe mắt ửng đỏ còn dính chút nước mắt, sắc mặt tái nhợt, cánh môi còn nhiễm lên một tầng huyết sắc.
Kiều Giang Nguyên ôm người vào trong ngực, lúc này mới phát hiện đối phương thực sự rất gầy. Cổ tay mảnh khảnh giống như chỉ cần gập nhẹ lại sẽ gãy làm hai, cái cằm ưu mỹ nhọn hẳn đi. Kiều Giang Nguyên vội vàng ôm người lên, đặt trên giường lớn bên ngoài rồi vội vàng đi ra ngoài gọi người tới.
Bác sĩ rất nhanh đã chạy tới.
Bác sĩ xem bệnh xong, lộ ra ánh mắt không tán đồng với Kiều Giang Nguyên, "Thân thể người bệnh có hơi thiếu máu, sắp tới chỉ sợ nghỉ ngơi cũng không được thoải mái. Tình cảm có dạt dào như thế nào cũng phải chú ý tới thân thể của đối phương mới đúng chứ."
Kiều Giang Nguyên nghe xong lời này, trên mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Y vô cùng xấu hổ, lúng túng đáp bừa một câu, lại hỏi: "Vậy phải làm cái gì bây giờ?"
"Không cần gì nhiều, để người bệnh nghỉ ngơi cho tốt là được, nếu tỉnh dậy thì cho người bệnh ăn nhiều hơn một chút. Có phải ngày thường người bệnh ăn rất ít hay không? Cậu là người nhà, nên để ý khuyên người bệnh vài câu." Bác sĩ nhìn da thịt tái nhợt đã gần như nghiêng về bệnh trạng của Thân Giác.
"Tôi đã biết." Kiều Giang Nguyên tiễn bác sĩ đi rồi lại trở về phòng. Y chăm chú nhìn người đang nằm trên giường, trong lòng không hiểu sao lại có một loại cảm giác vô lực. Rõ ràng là đã đính hôn với nhau, nhưng tại sao y vẫn cảm thấy đối phương cách y quá mức xa xôi.
Y cũng là người, sau khi biết tình cảm nồng cháy của mình chỉ được đền đáp lại bằng sự lạnh lẽo vô hạn, bản thân y cũng sẽ cảm thấy thất vọng. Kiều Giang Nguyên ngồi xuống bên cạnh mép giường, ánh mắt đảo qua gương mặt quá mức gầy gò của Thân Giác, trong lòng đột nhiên bắt đầu nảy sinh ra một loại ý tưởng quái dị.
Nếu Thân Giác cứ luôn ngoan ngoãn ngủ say bên cạnh y giống như lúc này thì thật tốt biết bao. như thế y sẽ không cần phải nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của đối phương, không cần phải nhìn thấy những người khác tiếp cận Thân Giác.
Thân Giác đang nằm bên cạnh y đây mới là Thân Giác thuộc về y, ngoan ngoãn, đáng thương lại đáng yêu. Khóe môi Kiều Giang Nguyên hiện lên ý cười cực kỳ ôn nhu, y vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mày của đối phương, lúc đang sờ đến khóe mắt, y có hơi mạnh tay, thấy người mặc dù đang ngất cũng phải khẽ nhíu mày, y mới đột nhiên giật mình thu tay lại.
Kiều Giang Nguyên lắc đầu, cảm thấy ý tưởng vừa rồi của mình thật sự có chút hoang đường. Tay y nắm chặt thành quyền, lại không có cách nào làm ngơ được xúc cảm vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay.
..........
Trời dần dần sáng.
Dục Thanh cũng sắp quỳ được năm tiếng đồng hồ. Hắn vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa, thấp thỏm chờ người mà hắn muốn gặp. Nhưng người mà hắn tâm tâm niệm niệm ấy vẫn chưa thấy trở về.
Tuy rằng quản gia vẫn còn tức giận với Dục Thanh, nhưng thấy người cứ quỳ gối mãi ở chỗ đó thì vẫn có chút không đành lòng, ông thở dài tiến lên, "Cậu đứng lên đi."
"Tôi sẽ không đứng dậy." Màu mắt của Dục Thanh quá đen, như thể vĩnh viễn luôn bị bao phủ bởi hắc ám, "Ngài ấy đã hứa với tôi, tôi phải đợi ngài trở về."
Nhưng hắn cứ chờ mãi, chờ mãi vẫn không thấy người đâu, chờ tới lúc trời cũng sáng rõ, toàn bộ trang viên đều đã ngủ say, Dục Thanh mới đứng lên. Hắn đi về căn phòng trước đây mình từng ở, tắm nước lạnh xong rồi đi ra ngoài.
Hắn đến trang viên của Kiều Giang Nguyên trước, vẫn là dùng cách men theo đường ống nước để trèo vào, nhưng vẫn không tìm thấy Kiều Giang Nguyên và Thân Giác đâu. Hắn tựa như một con mèo đen nhanh nhẹn, du tẩu trong trang viên của Kiều Giang Nguyên.
Sau khi tìm hết tất cả các phòng, hắn mới đi tới khách sạn mà Thân Giác đính hôn với Kiều Giang Nguyên. Khách sạn có bảo an, Dục Thanh phải tốn nhiều thời gian hơn một chút, chẳng qua sau đó hắn vẫn tìm thấy Thân Giác trong phòng ngủ trên tầng hai.
Thân Giác đã ngủ say, bàn tay cậu bị một người đàn ông nằm ghé vào bên mép giường nắm thật chặt.
Dục Thanh mặt vô biểu tình đi qua, bước chân của hắn rất nhẹ, gần như không phát ra tiếng động nào. Hắn đi đến bên cạnh mép giường, lấy tay làm đao chặt một đường xuống cổ Kiều Giang Nguyên. Sau khi đánh ngất y, hắn lại lấy khăn trải giường dự phòng từ trong tủ quần áo của khách sạn ra, trói Kiều Giang Nguyên lại, bị miệng, cuối cùng nhét người vào trong tủ quần áo.
Làm xong tất cả mọi chuyện, hắn mới quay trở lại mép giường.
Dục Thanh cúi đầu nhìn người đang ngủ say trên giường, tự nhiên tầm mắt chạm phải chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của Thân Giác. Ánh mắt hắn có một tia dao động, theo sau, hắn duỗi tay tháo chiếc nhẫn trên ngón tay của Thân Giác ra, ném vào bồn cầu trong nhà vệ sinh.
Hắn nhìn làn nước cuốn theo chiếc nhẫn đi, biểu tình mới hơi dịu đi đôi chút. Dục Thanh quay trở lại bên mép giường rồi nằm xuống bên cạnh Thân Giác, chỉ là hắn không hề chợp mắt, hai mắt vẫn luôn mở to nhìn chằm chằm người nằm bên cạnh không chớp mắt, không biết mệt mỏi, nhìn mãi cũng không chán.
Lúc Thân Giác tỉnh lại đã là buổi chiều. Sắc trời bên ngoài vẫn còn đang sáng, nhưng bởi vì bức màn trong phòng đã kéo chặt nên trong phòng vô cùng tối tăm. Cậu có chút phân không rõ thời gian, ngay cả người nằm ở bên cạnh mình cậu còn tưởng là Kiều Giang Nguyên.
Cậu có chút mệt mỏi mà ngồi dậy, không nhìn người bên cạnh, chỉ thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi ngủ rất lâu phải không."
"Cũng bình thường."
Bên cạnh truyền đến thanh âm khiến thân thể Thân Giác cứng đờ, cậu nhanh chóng xoay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt của Dục Thanh.
Cho dù trong phòng vô cùng tối tăm, đôi mắt của Dục Thanh vẫn rất sáng. Hắn chăm chú nhìn Thân Giác, ánh mắt cực kì nóng, nóng đến đáng sợ.
"Sao ngươi lại ở chỗ này? Kiều Giang Nguyên đâu?" Thân Giác nhíu mi.
Dục Thanh ngồi dậy, "Em giải trừ hôn ước với hắn đi, nếu không ta sẽ giết hắn."
Thân Giác nhìn chằm chằm Dục Thanh, "Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Không, ta đang khẩn cầu ngài, chủ nhân của ta." Dục Thanh chuyên chú nhìn Thân Giác, "Cầu xin ngài hãy giải trừ hôn ước đi, hắn có thể cho ngài lợi ích, ta cũng có thể làm được."
Thân Giác quay mặt đi, thanh âm lạnh nhạt, "Nếu ta nói không thì sao?"
"Thế thì ta chỉ có thể giết Kiều công tước." Dục Thanh rất nhanh đã tiếp lời, "Ngài kết hôn với ai, ta đều sẽ tìm mọi cách giết chết người đó, ta thề."
Thân Giác nghe vậy thì không nói gì nữa. Dục Thanh nhìn chằm chằm đối phương, nửa ngày, hắn mới hòa hoãn lại biểu tình, nhẹ nhàng ôm chặt lấy đối phương từ phía sau, hắn đặt cằm lên vai cậu, "Lúc ở trên chiến trường, ta đã từng vô số lần nhớ đến công tước, ta nghĩ ta nhất định phải sống sót trở về. Người công tước phái tới để bảo hộ ta, đều bị ta phát hiện, công tước rõ ràng là quan tâm ta, không phải sao? Vì sao phải giả vờ như không thèm để ý đến ta?"
Lần hắn cách cái chết gần nhất là vào một năm trước. Khi đó hắn cho rằng mình sẽ chết trên chiến trường. Phần lớn quân đội đều đã rút lui, nhưng chân hắn bị thương, chỉ có thể trốn sau bụi cỏ trên triền núi. Nếu bị nhân loại phát hiện, hắn cũng chỉ có một con đường chết, nhưng sau đó lại có người tới tìm hắn, cứu hắn về.
Cũng bởi vì lần cứu viện không tầm thường này, hắn mới phát hiện thì ra Thân Giác cũng để ý hắn, cho nên khi nghe tin Thân Giác kết hôn, hắn mới có thể không màng tất cả cấp tốc trở về.
"Ta phái người bảo hộ ngươi khi nào?" Thân Giác lạnh giọng nói.
Dục Thanh nghe vậy lại cong môi, hắn quyến luyến nhìn Thân Giác, khẽ cọ cọ mặt lên gương mặt cậu, "Được rồi, không có thì không có, ngài giải trừ hôn ước được không? Cầu xin ngài đó."
Thân Giác trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Ta cần thời gian
suy nghĩ một chút."
Dục Thanh nghe vậy, ý cười trên khóe môi gia tăng, hắn bất động thanh sắc nhìn thoáng về phía tủ quần áo bên kia, sau đó thấp giọng nói: "Công tước thật tốt."
Hắn nghiêng đầu, một nụ hôn dịu dàng mềm nhẹ khẽ rơi xuống vành tai Thân Giác, sau đó là má, cuối cùng là môi. Hắn bức ép đôi môi vốn đã đỏ bừng đến càng đỏ hơn, mới thỏa mãn hầu hạ đối phương mặc áo ngoài vào.
Lúc đi ra cửa phòng, Dục Thanh khẽ dừng chân, "Công tước, vừa nãy ta không vào từ cửa chính, ngài cứ đi ra trước cửa chờ ta đi, ta sẽ đi xuống từ cửa sổ bên này."
Bây giờ trong lòng Thân Giác cũng có chuyện nên tùy ý gật đầu rồi bước ra ngoài. Dục Thanh thấy Thân Giác đã rời đi, mới một lần nữa đóng cửa lại. Hắn đi tới trước tủ quần áo, mở tủ quần áo ra, Kiều Giang Nguyên ở bên trong quả nhiên đã tỉnh lại, trong mắt y tràn ngập lửa giận, y căm ghét trừng mắt nhìn Dục Thanh trước mặt.
Dục Thanh tiến lên lấy vải nhét trong miệng Kiều Giang Nguyên ra, trong mắt mang theo một phân ác ý, "Tốt nhất là ngươi nên chủ động giải trừ hôn ước, nếu không ta không ngại tiếp tục cho ngươi đội nón xanh đâu."
"Tiện nhân!" Trước khi Thân Giác tỉnh lại thì Kiều Giang Nguyên đã tỉnh trước rồi, cũng đã nghe được đối thoại giữa Thân Giác và Dục Thanh. Vốn dĩ y vẫn còn mang lòng thương tiếc Thân Giác, nhưng sau nghe được đối phương nói muốn suy xét giải trừ hôn ước với y, thậm chí còn nghe được thanh âm ám muội tra tấn màng nhĩ người khác của hai người.
Hiện tại y chỉ cảm thấy bản thân thật buồn cười.
"Cái mạng của mày tốt nhất là nên cứng một chút, tao nhất định sẽ giết chết mày." Kiều Giang Nguyên hơi ngừng một chút, "Còn có cái tên kỹ nữ kia nữa."
Rõ ràng là Thân Giác chủ động đưa ra ý muốn kết hôn với y, vậy mà bây giờ lại bày ra dáng vẻ như bị cưỡng bách, ha hả, Kiều Giang Nguyên y chưa từng thấy chuyện nào hoang đường như vậy. Không thích y, vì sao phải kết hôn với y làm gì? Cảm thấy y rất đáng thương sao? Hay là muốn đùa bỡn y? Hoặc là nói y bất quá cũng chỉ là một quân cờ xúc tiến tình cảm cho đôi uyên ương khổ mệnh Thân Giác và Dục Thanh?
Bị y chạm vào một cái thì vừa nôn vừa khóc, ấy vậy mà khi bị cái tên bán huyết tộc trước mắt này chạm vào, lại có thể hóa thành làn nước mềm mại ý thơ nhất trên đời này.
Y độc ác cỡ nào, mới có thể chia rẽ hai người lưỡng tình tương duyệt như vậy.
Dục Thanh nghe thấy lời Kiều Giang Nguyên nói, ánh mắt khẽ biến, "Ngươi không được nói em ấy như vậy."
Kiều Giang Nguyên châm chọc cười, "Vậy tao nên nói như thế nào mới phải? Khen hắn sao? Khen hắn không thích tao, còn miễn cưỡng cùng tao ở bên nhau sao? Hay là khen hắn trong ngày đính hôn với tao lại lên giường với mày đây?" Y nhắm mắt, "Mày cút đi."
Là y không biết nhìn người. Trước đây y coi trọng Dục Thanh, sau này lại di tình sang Thân Giác, nhưng náo loạn cả nửa ngày, người ta mới là trời sinh một đôi, y chẳng qua cũng chỉ là kẻ đảm đương vai hề nực cười trong cái vở tuồng tình yêu này mà thôi.
Nếu có kiếp sau, y nhất định sẽ không yêu Thân Giác nữa, y cũng muốn cho Thân Giác nếm thử xem loại mùi vị này của y, loại tư vị bị người phản bội, loại tư vị khi phải làm một thằng hề.
Dục Thanh suy nghĩ một chút, mới cởi bỏ khăn trải giường trên người Kiều Giang Nguyên ra, sau đó nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài.
Dục Thanh rất nhanh đã đến trước cửa khách sạn.
Thân Giác đứng ở nơi đó, dường như đang ngây người. Lúc Dục Thanh đi qua, cậu vẫn còn đang ngơ ngác nhìn dưới đất, không chú ý tới Dục Thanh đã đến.
"Công tước?" Dục Thanh thấp giọng gọi Thân Giác một tiếng, lúc này mới kéo được người tỉnh lại từ trong suy nghĩ.
Thân Giác liếc mắt nhìn Dục Thanh một cái, sau đó khẽ nghiêng mặt đi, phân phó nói: "Đến chỗ khách sạn mượn một chiếc xe."
"Vâng." Dục Thanh nghe lời làm theo, kỳ thật Thân Giác không nói, hắn cũng sẽ làm như vậy, hắn có thể đi bộ trở về, nhưng Thân Giác thì không thể.
Bọn họ về tới trang viên.
Diệp Nghiệp đã dậy từ rất sớm, vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài trang viên. Lúc nhìn thấy Thân Giác trở về cùng với Dục Thanh, biểu tình có chút kinh ngạc, nhưng không hề hé môi một lời nào. Cho dù Dục Thanh đoạt đi toàn bộ công việc của cậu ta, cậu ta vẫn có thể duy trì biểu tình ôn hòa vô hại như cũ.
Ngày thứ hai, Kiều gia bên kia đăng báo giải trừ hôn ước với Thân Giác, việc này kinh động toàn bộ đế đô. Từ xưa đến nay chưa bao giờ có một đôi tình lữ nào ngày hôm trước mới vừa đính hôn xong mà ngày hôm sau đã lập tức giải trừ hôn ước. Vô số phóng viên muốn phỏng vấn trực tiếp đương sự, chỉ là cả hai vị đương sự này đều cự tuyệt phỏng vấn.
..........
Dục Thanh ước chừng ở bên cạnh Thân Giác được bảy ngày, mới lên đường trở về quân đội. Hắn phát hiện không nhìn thấy Hướng Văn đâu, ngầm hỏi quản gia. Lúc biết được Hướng Văn từ chức, trong mắt Dục Thanh nháy mắt hiện lên một tia quái dị.
Quản gia nhắc tới Hướng Văn, có chút thổn thức, "Đứa trẻ đó không biết đã đi đâu rồi, có tìm kiểu gì cũng không thấy, sợ là đã rời khỏi đế đô."
"Lúc hắn đi có nói cái gì không?" Dục Thanh hỏi.
Quản gia suy nghĩ một chút, "Hình như có nói là muốn đi buôn bán gì đó, tôi còn hỏi cậu ta có đủ tiền hay không, cậu ta nói đủ rồi, sau đó thì rời đi mất dạng. Ðã lâu như vậy cũng không có tin tức gì."
Dục Thanh nghe xong thì trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Ngài nhớ chú ý Diệp Nghiệp một chút."
Quản gia hơi sửng sốt, "Sao cậu lại nói như vậy?"
Diệp Nghiệp ở trang viên này cũng đã ba năm, làm việc cũng vô cùng cẩn thận.
"Bởi vì tôi rất hiểu bán huyết tộc, bán huyết tộc là người sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào." Dục Thanh nói.
Hắn đã từng làm việc với Hướng Văn, cũng từng nảy ra tranh chấp với Hướng Văn, lại càng biết rõ tâm tư của Hướng Văn đối với Thân Giác. Ở trong mắt hắn, Hướng Văn chủ động từ chức sự quả thực là thiên phương dạ đàm*. Chỉ là cái tên Hướng Văn này cũng thực sự quá ngu ngốc, có khi đã bị người ta lừa rồi cũng nên. Vốn dĩ lúc đầu hắn cũng không cần tốn mấy sức đã có thể trị được Hướng Văn.
(*:Thiên phương dạ đàm – Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, viển vông, không thực) Còn Diệp Nghiệp thì khác. Dục Thanh tiếp xúc với cậu ta không nhiều, nhưng bản năn của hắn lại vô cùng bài xích Diệp Nghiệp. Hắn cảm thấy tâm tư của Diệp Nghiệp so với Hướng Văn càng thâm trầm hơn nhiều. Đặc biệt là khi hắn biết Diệp Nghiệp chỉ tự dựa vào sức mình mà đã có thể học được nhiều thứ như vậy, phần tâm tư này ít người có thể bằng được.
Quản gia nghe thấy Dục Thanh nói vậy, biểu tình có chút phức tạp, nhưng cũng không nói gì. Dục Thanh thấy thế, cũng không tiện nói thêm gì nữa, hắn chỉ có thể khởi hành trở về quân đội.