Tiếng thở dài vang lên bên tai Khuông Ngữ Điềm. Sau đó cả người cô được bao bọc trong vòng tay ấm áp, mùi tinh dầu quen thuộc của người già xen lẫn với hơi ấm thân thương, bàn tay nhăn nheo của bà lão nhẹ nhàng vỗ lưng cô như vỗ về đứa bé đang khóc.
“Không phải, không phải, là chúng ta sai… chúng ta sai rồi…”
Bà lão lặp đi lặp lại lời nói của Khuông Ngữ Điềm, có thể bà không hiểu những gì mà bà đang nghe thấy, bởi từ lâu tinh thần bà đã không còn minh mẫn, không phân biệt được ai với ai. Lúc này bà lão chỉ an ủi cô bé trong lòng theo bản năng, giống như người lớn an ủi con cháu trong nhà.
Nước mắt Khuông Ngữ Điềm tuôn rơi, cảm xúc hỗn loạn dâng trào và vỡ oà, khiến bản thân cô chẳng thể nào kìm nén.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Mọi thứ như một giấc mộng đẹp, nhưng cô sợ mình phán đoán sai, cô sợ khi tỉnh giấc sẽ có người nói với cô rằng Ninh Lẫm không trở về nữa, anh đã chết từ lâu, tro cốt của anh do đích thân cô nhận từ nhà tang lễ.
“Bà ơi.” Cánh môi Khuông Ngữ Điềm run run, hai mắt cô đẫm lệ, cô vừa khóc vừa nói, “Ninh Lẫm chưa chết, anh ấy đã trở lại rồi, anh ấy còn sống…”
Bà lão nói theo Khuông Ngữ Điềm, “Đúng rồi, Đại Ninh chưa chết, thằng bé đã trở lại, thằng bé vẫn còn sống.”
“Anh ấy chưa chết.”
“Ừ, thằng bé chưa chết.”
“Anh ấy còn sống, anh ấy đã quay trở lại.”
“Ừ, Đại Ninh còn sống, thằng bé đã quay trở lại….”
Khuông Ngữ Điềm giống như phát điên, cô ôm chặt bà lão và khóc đến nỗi không thở nổi. Trong đêm đen thanh vắng, chỉ có bà lão lẩn thẩn là chỗ dựa duy nhất của cô.
Bà lão dịu dàng lau nước mắt cho Khuông Ngữ Điềm, vết chai trong lòng bàn tay bà lão khiến gò má cô đỏ ửng, bà lão cười ngây ngô nhìn cô, sau đó kéo tay cô chỉ về phía trước.
“Điềm Điềm đừng khóc, mau đi tìm Đại Ninh đi. Nếu Đại Ninh bắt nạt cháu, bà sẽ đánh thằng bé. Điềm Điềm ngoan, không khóc nữa nhé, mau đi tìm Đại Ninh nào…”
Vành mắt Khuông Ngữ Điềm đỏ hoe, cô lảo đảo bước vài bước về phía trước. Đôi mắt kia của cô chứa đựng sự buồn bã và đau thương khó diễn tả thành lời. Cô bối rối nhìn bà lão rồi lại nhìn về phía ô cửa sổ đang sáng đèn.
“Đi tìm anh ấy hả bà?”
Bà lão gật đầu, bà vỗ lưng cô để cho cô thêm động lực, “Mau đi đi Điềm Điềm, Đại Ninh vẫn luôn ở đó.”
Khuông Ngữ Điềm lặng lẽ ngẩng đầu.
Ô cửa sổ ở phía tây của con phố cổ, nơi có người cô chờ đợi suốt tám năm cuối cùng cũng quay trở lại.
Tám năm.
Đời người có nổi mấy lần tám năm.
“Điềm Điềm, đi tìm Đại Ninh đi.”
“Vâng.” Khuông Ngữ Điềm trả lời bà lão.
Cô muốn đi tìm Ninh Lẫm, cô muốn đi tìm anh.
Ngay giây phút này, cô chỉ có một mong muốn mãnh liệt là đi tìm anh, nhất định phải đi tìm anh.
Bà lão ôm cô và cổ vũ, “Mau đi đi.”
Khuông Ngữ Điềm đi từ từ về phía hành lang, cô bước chậm rãi nhưng lại rất kiên định.
Mới đầu cô còn bước từng bước nhỏ, nhưng sau đó cô bắt đầu tăng tốc độ, cuối cùng biến thành chạy vội vã về phía hành lang.
Không gian và thời gian như đang dịch chuyển để đưa cô về với tuổi mười bảy, về với khoảnh khắc bên người cô yêu.
Khuông Ngữ Điềm chạy băng qua phố xá tấp nập, chạy băng qua hàng cây xanh mướt trên con đường lát đá.
Cô chạy xuyên qua không gian, cô chạy vượt thời gian.
Cô chạy ngang qua hiểu lầm và sợ hãi, cô bỏ lại hoảng loạn và rối bời.
Để rồi tất cả tâm tư chỉ gói gọn vào một câu: Ninh Lẫm còn sống!
…
Từ Cẩn Sơ nói không sai, Khuông Ngữ Điềm cô sống quá mệt mỏi.
Suốt đoạn đường, cô đã nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Khởi đầu của biến cố có lẽ là ngày Trương Phương Phi xuất hiện.
Bà là mẹ đẻ của Ninh Lẫm và Ninh Liệt. Nhiều năm trước, bà đã bỏ chồng bỏ con đi biệt xứ, sau đó kết hôn với một tay anh chị. Cuộc sống của bà ta cũng coi như khá giả, ít nhất là sung sướng hơn cái thời còn ở cùng bố Ninh.
Đáng lẽ bà ta nên sống yên ổn với cái tiếng người phụ nữ tàn nhẫn, nhưng không biết vì sao bà ta lại đột nhiên thay đổi và xuất hiện trước mặt anh em nhà họ Ninh.
Trong ấn tượng của Khuông Ngữ Điềm thì Trương Phương Phi là một người phụ nữ “già cỗi” với làn da sạm màu, dáng người gầy guộc, gương mặt luống tuổi cùng đôi mắt thâm quầng.
Trương Phương Phi từng sống ở khu phố cổ một thời gian, mỗi ngày bà ta sẽ dẫn Ninh Liệt đi khoe khoang khắp nơi, bà ta có mái tóc vàng hoe như con gà mái tơ, trên người lúc nào nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, dù đứng cách xa mười mét vẫn có thể ngửi thấy.
Nhưng đó lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất của Ninh Liệt, anh nói với mọi người rằng anh trai mình có bạn gái nên không cần anh nữa, may mắn anh còn có mẹ, mẹ muốn đưa anh sang Mỹ, hộ chiếu đã làm xong hết rồi, lần này đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Lúc ấy Khuông Ngữ Điềm đang bực bội chuyện Ninh Lẫm nhận quà của người con gái khác, cô ép bản thân phải nén lại sự tò mò, không được đi hỏi hay suy nghĩ gì về điều đó.
Bẵng đi ba bốn ngày, cô không hề liên lạc với Ninh Lẫm.
Vài ngày sau, trường học thông báo rằng Khuông Ngữ Điềm là một trong hai nữ sinh xuất sắc nhận được suất học bổng trao đổi sinh viên quốc tế. Thời gian trao đổi diễn ra trong vòng một tháng, suất học bổng này dựa vào thành tích học tập của bọn họ, kết quả Khuông Ngữ Điềm và một nữ sinh khác tên là Tôn Úc đã nhận được cơ hội quý giá này.
Nhà trường không những bao ăn, bao ở, miễn phí đi lại, mà ngay cả thẻ điện thoại quốc tế cũng chuẩn bị cho bọn họ.
Còn bọn họ chỉ việc đóng gói đồ đạc để nhanh chóng lên đường.
…
Buổi sáng, tại sân bay.
Khuông Ngữ Điềm mím môi nhìn điện thoại và tấm vé máy bay vừa nhận được, điện thoại trong tay không có động tĩnh gì khiến cô có chút tủi thân.
Giáo viên và hướng dẫn viên phải thúc dục cô tới ba lần, cô mới chịu đứng dậy. Trước khi tắt nguồn diện thoại, cô gửi tin nhắn cho Ninh Lẫm, nói mình một tháng sau sẽ về.
Sau khi nghĩ ngợi, cô còn bổ sung thêm câu:
[ Xin lỗi, em không nên cãi nhau với anh. ]
Tiếng ù ù của động cơ máy bay vang lên giữa khoảng trời, Khuông Ngữ Điềm ngồi ở khoang phổ thông, cô gái bên cạnh cô mỉm cười chào hỏi.
“Hi, mình là Tôn Úc, rất vui được làm quen với cậu.”
“Xin chào, mình là Khuông Ngữ Điềm.”
Tôn Úc cười rạng rỡ, cô để kiểu tóc tém, trông cực kỳ năng động.
“Thật ra tớ không muốn ra nước ngoài, nơi ấy trời xa đất lạ, nghĩ thôi đã thấy sợ. May mà còn có cậu đi cùng, với lại thời gian cũng không dài lắm, một tháng sau là được về rồi.”
Khuông Ngữ Điềm chớp mắt, cô vân vê điện thoại và cái bịt mắt trong tay.
“Ừm, cũng may chỉ có một tháng.”
Hết một tháng là cô được về gặp anh.
Khuông Ngữ Điềm nhắm mắt lại rồi đeo bịt mắt lên, trong đầu nhớ tới dáng vẻ chơi đàn guitar của Ninh Lẫm. Cô rất nhớ anh, lần này trở về cô sẽ xin lỗi, cô hứa không bao giờ gây sự vô cớ nữa, cô muốn anh ở bên cô, sau này bọn họ chỉ vui vẻ bên nhau mà thôi.
Nhưng ai ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi, mọi thứ đều tan biến thành mây khói.
Cả đời này Khuông Ngữ Điềm cũng không quên được cảm giác khi ấy…
Cô được nhân viên nghiệp vụ dẫn đến nhà tang lễ, bọn họ đưa cho cô một hũ tro cốt nặng trĩu, trên hũ ghi hai chữ “Ninh Lẫm”.
Ninh Lẫm đã chết, anh bị cảnh sát hạ gục tại chỗ do cướp và giết người thi hành công vụ.
Chuyện này thật nực cười, Ninh Lẫm của cô sao có thể làm vậy được.
Anh là sinh viên xuất sắc của học viện cảnh sát, làm sao anh có thể cướp tiền và giết người?!
Anh thiếu tiền hay là không muốn sống nữa mà lại làm như vậy?
Nhưng rất nhiều người nói với cô rằng bọn họ được chứng
kiến tận mắt vụ việc xảy ra ở phố Vân Đồng ngày hôm ấy. Chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ ngắn ngủi vài phút, người đàn ông từng nói với cô sẽ trở thành người tốt, người đàn ông từng nói muốn cưới cô và sinh vài đứa bé… giờ đây đã biến thành cỗ thi thể lạnh lẽo khiến cả khu phố cổ phải hổ thẹn.
Bọn họ nhìn Khuông Ngữ Điềm như nhìn một kẻ điên.
Bất lực có, sợ hãi có, thương cảm cũng có… đủ mọi cái nhìn sắc bén hơn dao, đâm thủng trái tim Khuông Ngữ Điềm.
“Trời ơi, tôi không nhìn ra luôn đó. Lúc đầu tôi còn tưởng Tiểu Ninh mới có thể làm vậy, không ngờ Đại Ninh cũng thế.”
“Thôi thôi, cảnh sát đã điều tra và nói đó là Đại Ninh. Cảnh sát sao nhầm lẫn được, bà đừng có mù quáng nữa.”
“Tôi thấy Đại Ninh chẳng khác gì Tiểu Ninh, từ nhỏ đã quậy phá không nghe lời.”
“Mấy bà có thể nói nhỏ một chút được không, sao mà lắm chuyện vậy, để cô bé nhà họ Khuông nghe thấy thì không hay lắm đâu…”
Ninh Lẫm chết rồi, những người kia đều nói anh đã chết. Tại sao? Tại sao bọn họ lại nói vậy, rốt cuộc mấy lời kia là thế nào?!
Khuông Ngữ Điềm nhìn chằm chằm hai chữ “Ninh Lẫm” trên hũ tro cốt, cô nhìn đến khi đôi mắt đỏ hoe, từng giọt rồi lại từng giọt nước mắt rơi tí tách xuống hũ tro.
“Các người nói dối! Ninh Lẫm không chết!”
Nhân viên nghiệp vụ đã quá quen với cảnh này, bọn họ trao đổi với nhau rồi bận rộn hoàn tất các thủ tục. Ninh Lẫm không có bố, còn Ninh Liệt thì nghe nói đã được mẹ bảo lãnh sang nước ngoài, không có cách nào liên lạc được, vì không còn người thân nào khác nên người đến nhận tro cốt của Ninh Lẫm chỉ có mình Khuông Ngữ Điềm.
Khuông Ngữ Điềm đột nhiên hét lên, “Tại sao các người lại hoả táng Ninh Lẫm?! Tại sao không cho tôi nhìn thấy thi thể của anh ấy! Các người nói dối tôi đúng không? Ninh Lẫm chưa chết, anh ấy chưa có chết, các người giấu anh ấy ở chỗ nào?!”
Nhân viên nghiệp vụ luống cuống tay chân, họ bất lực nói:
“Cô gái, chúng tôi chỉ làm việc theo đúng trình tự, hơn nữa thông báo đã được gửi đi một tháng, thi thể cũng được giữ trong phòng lạnh suốt thời gian này. Hôm qua chúng tôi mới tiến hành hoả thiêu, cô đã tới muộn mất một ngày, với lại chúng tôi không hề nói dối cô, làm vậy đâu có ích lợi gì.”
Khuông Ngữ Điềm không nói gì, cô ôm hũ tro cốt trên tay, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không phía trước. Cô không dám nhìn vào hũ tro trong tay mình, cô càng không dám nhìn dòng chữ ghi trên đó.
Nhân viên nghiệp vụ thở dài, “Mong cô nén đau thương.”
Cuộc đời con người gói gọn trong hai chữ “sinh tử”. Một đời thăng trầm, xong một kiếp người rồi cuối cùng cũng hoá thành tàn tro và trở về với cát bụi, chẳng ai có thể thoát khỏi quy luật của tự nhiên.
Thật đáng tiếc vì người thanh niên này còn quá trẻ, nhưng chết là chết, đâu thể sống lại được. Ít nhất anh ta vẫn còn có người đến nhận tro cốt và rơi những giọt nước mắt tiếc thương, cuộc đời ngắn ngủi này cũng coi như không uổng phí vì vẫn có người nhớ tới anh ta.
Người chết thì cũng đã chết, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống, không phải sao?
Khuông Ngữ Điềm không biết phải làm thế nào để nén đau thương.
Cô vừa hoang mang, vừa sợ hãi, thậm chí là căm hận.
Lúc này đây nỗi đau tràn ra khỏi lồng ngực khiến đầu óc cô quay cuồng, hai mắt cũng mờ mịt, không còn cảm giác được gì nữa.
Hũ tro cốt lạnh lẽo trong lòng làm cánh tay cô tê dại, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác đây không phải là Ninh Lẫm.
Cô cảm thấy anh chưa chết, chắc chắn cảnh sát đã nhầm lẫn, anh chẳng qua chỉ mất tích mà thôi.
Rõ ràng tháng trước bọn họ vừa cãi nhau, cô còn bảo anh bao giờ nhận ra lỗi sai thì nói chuyện. Vụ việc chưa giải quyết xong, bọn họ còn rất nhiều điều chưa nói, làm sao anh có thể đột ngột chết như thế?!
Không thể nào có chuyện đó xảy ra.
…
Hành lang vẫn quạnh quẽ như mọi ngày, Khuông Ngữ Điềm bước lên bậc thang và đi đến trước cửa nhà Ninh Lẫm.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa cũ kỹ, giọng nói nghẹn ngào vang lên: “Ninh Lẫm, mở cửa.”
Không có ai trả lời cô.
Gió và tuyết hoà lẫn vào nhau, những cơn gió mùa đông luồn qua khe cửa sổ, lướt nhẹ trên má cô đủ để khiến cô thấy đau rát.
Khuông Ngữ Điềm cụp mắt nhìn xuống dưới, giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ cho đến khi biến thành tiếng thì thào, “Em biết anh ở bên trong.”
Cô chạm tay lên những đường nét thô ráp trên cánh cửa, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của người bên trong.
Năm nay cô hai mươi tám tuổi, cái tuổi chẳng còn son rỗi. Suốt những năm qua cô chỉ biết chờ đợi và hy vọng, suy sụp rồi từ bỏ trong bất lực. Ngày nào cô cũng quay cuồng với cuộc sống hỗn độn, chẳng biết từ lúc nào cô đã biến thành một con quay, quay không dừng lại, vì cô biết chỉ cần dừng lại là bản thân cô sẽ gục ngã.
Bao năm trôi qua, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự tồn tại của bản thân mình. Cô không phải là con quay, cô là cánh diều, còn sợi dây diều vẫn luôn nằm trong tay Ninh Lẫm. Chỉ khi ở bên anh, cô mới có sức mạnh để bay lên trong gió, vút xa ngàn dặm.
Anh không ngã, cô sẽ không rơi.
“Ninh Lẫm, mở cửa cho em.” Khuông Ngữ Điềm nức nở nói.
Không gian xung quanh tĩnh lặng. Tuyết bên ngoài dần dần ngừng rơi, gió nhẹ thổi làm mái tóc cô rối bời.
Mùa đông năm nay lạnh quá, nhưng không sao cả vì mùa hè rồi cũng sẽ đến. Hương đồng gió nội hay tiếng ve kêu râm ran, đến một lúc nào đó sẽ ngâm nga mừng người từ cõi chết trở về.
Khuông Ngữ Điềm vén tóc ra sau tai, ánh mắt dừng lại ở chiếc ghế gấp dưới cửa sổ.
Cửa sổ tuy nhỏ nhưng một người chui qua thì không thành vấn đề, hơn nữa ngôi nhà này chưa được sửa chữa nên không trang bị lưới chống trộm.
“Bùm”, tiếng nổ mạnh bỗng nhiên vang lên trong đêm tối, cả bầu trời rực rỡ lấp lánh sắc màu, tiếng pháo hoa giòn tan vang vọng giữa bầu trời.
Ánh sáng đầy màu sắc chiếu sáng gương mặt Khuông Ngữ Điềm, có thể thấy được quyết tâm và sự dứt khoát của cô.
Khuông Ngữ Điềm nhìn cánh cửa và nói rõ ràng từng chữ một, “Em đếm đến ba, nếu anh không mở cửa thì em sẽ nhảy xuống dưới.”
HẾT CHƯƠNG 14