Sau khi Thi Từ đến, Thi Hải trái lại không muốn về nữa, ồn ào la hét muốn gọi thêm vài món, liền cùng Phương Tu Tề đi gọi đồ ăn.
Thi Từ nhìn nước dừa đóng chai trước mặt, rồi lại nhìn những người khác trong tiệm đang uống cốc thủy tinh dành cho khách, lại nhìn cái cốc trên bàn mình một lần nữa, cuối cùng quyết định thôi thì uống bằng ống hút.
Hai cô bé ngồi đối diện, một người trong đó là lần đầu nàng gặp, rất tự nhiên liền bắt chuyện khuấy động bầu không khí, cũng không có làm như thân thiết tiếp tục gọi nàng là chị nữa, "Thi giáo sư, cô và em trai cô đều rất cao a!"
Thi Từ hút một ngụm nước dừa, cười một cái, "Ba mẹ của cô cũng đều rất cao."
"Đúng đúng đúng, tương đối ít người phương Nam cao được như vậy lắm. . ." Trương Tử Nam cao 1m68 rất vô tình mà cười nhạo Đường Chu, khe khẽ đẩy vai cô, "Như Đường Chu chính là một chú lùn nè!"
Đường Chu còn đang suy nghĩ có nên đi trước hay không, bởi vì cô thật sự rất mệt mỏi, bị Trương Tử Nam đẩy một cái, cô có chút không biết nói gì nhìn cậu ta một hồi.
Thi Từ nhếch miệng lên, không phát biểu ý kiến.
Đường Chu xoa xoa khóe mắt mệt mỏi, không muốn phản bác lại, "Tui muốn về nhà, lúc nãy trong điện thoại bà kêu có đồ cần tui mang về hả?"
"À, cái này nè, tui mua một cặp ly, không bỏ vào túi được." Trương Tử Nam móc một cái hộp ra, bên trong đựng một cặp cốc hình búp bê.
Đường Chu nhận lấy, tiện tay bỏ vào túi, trong lúc bỏ vào ngăn túi, tai nghe Mp3 rơi xuống, cô bèn lấy Mp3 bên trong ngăn túi ra, cuộn tai nghe gọn gàng lại, lúc đang muốn bỏ vào trong túi, di động bỗng vang lên.
Đường Chu nhìn tên hiển thị trên điện thoại di động, vô thức đem Mp3 bỏ vào trong túi.
"Sao vậy?" Trương Tử Nam ngó đầu qua, nhìn màn hình điện thoại một chút, "Mợ bà gọi à?"
Đường Chu chậm rãi gật đầu một cái.
Trương Tử Nam quệt miệng, "Đừng bắt máy! Khẳng định lại gọi tới mắng bà!" Nàng nhìn Đường Chu nghiêng mặt không nói gì, cằm của cô nhọn hơn trước rất nhiều, bèn nhanh gọn giật lấy điện thoại rồi trượt màn hình qua, cúp điện thoại thay cô, "Đối xử với bản thân tốt một chút, bà đã tận lực rồi."
Đường Chu cúi đầu.
Thi Từ thu liễm ý cười, im lặng quan sát không lên tiếng.
"Tui muốn về trước." Đường Chu ngốc thêm vài giây, rồi nhẹ giọng nói, mới vừa đứng lên đã bị Trương Tử Nam kéo lại, "Không phải đã nói để. . ."
Nàng quay đầu cười với Thi Từ, "Thi giáo sư, nếu như tiện đường, có thể làm phiền cô lát nữa đưa Đường Chu về trường hay không?"
"Ai. . ." Đường Chu còn muốn nói gì đó.
Thi Từ đã mỉm cười gật đầu nói: "Tiện đường, không thành vấn đề."
Đường Chu biết rõ từ chỗ này bắt xe bus trở về trường vẫn có chút phiền phức, cô hơi do dự, lại không từ chối.
Sau đó hai tên con trai kia cũng quay lại, món xiên nướng lần thứ hai gọi cũng lên bàn rất nhanh. Mấy người trẻ tuổi lại tán gẫu khí thế ngất trời, bàn bên cạnh cũng vậy, cả tiệm đều ấm áp nóng hổi.
Thi Từ có thể thấy rõ ràng Đường Chu mất tập trung, hơn nữa cũng rất mệt mỏi.
Khá giống với cái lần đờ người ra bên cửa sổ xe hồi tết thanh minh.
Lại có chút không giống.
Xem ra ngoại trừ việc gia đình không quá khá giả, còn có những muộn phiền khác.
Nữ sinh bên cạnh đẩy cô một cái, "Ăn chút gì đi."
Hai tên con trai gọi xiên nướng đa phần là thịt, có một vài món rán như bánh bí đỏ chiên, ngó sen xào cay đã được tách ra đặt trên đĩa.
Thi Từ nhìn cô rốt cục cũng cầm đũa lên, gắp một miếng bánh cắn vào, miệng phồng lên nhấm nháp.
Sau đó biểu cảm từ từ mềm mại, lại gắp thêm một miếng, đôi mắt to kia cũng mềm mại xuống, lông mi không chăm sóc lại tinh tế như thế, vừa đen lại cong, thật làm cho các cô gái khác vừa hâm mộ vừa đố kị, vừa khiến người ta muốn săn sóc.
Thi Từ thấy cô đã ăn ba miếng bánh bí đỏ, nhìn bộ dạng còn chuẩn bị ăn tiếp miếng thứ tư.
Thi giáo sư đột nhiên nảy ra ý đồ xấu, nhấc đũa lên gắp miếng bánh bí đỏ còn sót lại trong khay đi.
Đũa Đường Chu gắp hụt, mà phỏng chừng cô cũng không ngờ được sẽ như vậy, vẻ mặt ngơ ngác, dừng lại một hai giây, rồi mới quay sang gắp một khối ngó sen lên cắn một cái, vừa cắn vừa nhấc mí mắt lên lẳng lặng mà nhìn nàng một cái.
Thi Từ không vội vã ăn, nàng giơ miếng bánh bí đỏ này lên quan sát, không chút nào áp lực tiếp nhận ánh mắt của cô bé đối diện, cũng mỉm cười nhìn cô.
Đường Chu thu hồi ánh mắt trước, ăn hết miếng ngó sen. Một bộ dạng -- được rồi, nếu cô muốn ăn thì cho cô ăn vậy.
Thi Từ xác định bản thân đã nhìn qua cái vẻ mặt có chút không hài lòng lại không thể không coi như thôi này của cô, tựa hồ còn cong lại miệng.
Làm bộ chưa phát sinh chuyện gì, làm bộ cô thật sự không muốn ăn miếng thứ tư nữa.
Thi Từ rất muốn cười, rốt cục cũng có chút giống với hình dáng ngây thơ rực rỡ mà cái tuổi này nên có.
Nàng thầm nghĩ nếu đã cướp rồi, vậy thì ăn thử vậy.
Kỳ thực đây chính là bánh bí đỏ nướng, nhân bánh bên trong có đậu đỏ, cắn một cái lớp gạo nếp liền lộ ra ngoài, nếm được hơi nóng của nhân đậu đỏ bên trong.
Ừm. Ngoại trừ có chút dầu, có chút ngọt, còn có thêm lượng calo rất cao ở ngoài.
Vẫn có thể ăn đi.
Thi Từ rút ra được cái kết luận này -- lượng vận động sáng mai cần phải tăng thêm rồi.
Lúc trở về, Thi Hải thật sự say rồi, bắt đầu nổi trò say rượu loạn tính, muốn ngồi ở ghế sau cùng với Đường Chu, vừa ngồi xuống bên cạnh liền cười khúc khích với cô, "Dung mạo cậu thật là đẹp mắt!"
Vỗ vỗ ngực mình, "Dung mạo mình cũng rất đẹp trai, cậu xem --" hắn vạch vạt áo thun lên, "Cậu xem cơ bụng của mình nè! Cậu sờ thử một cái đi!"
Đường Chu: ". . ."
Thi Từ nghe thằng em trai ngốc này càng ngày càng tới gần ranh giới quấy nhiễu tình dục, đau đầu gọi hắn, "Thi Hải!" Quay đầu nói với Đường Chu: "Nó không ý đó đâu, nó say rồi."
Đường Chu mím mím môi, hướng tới gần phía hắn, tay đưa tới –
Thi Từ hơi nhíu mày.
Chỉ thấy bàn tay Đường Chu đến gần vai Thi Hải, "ba" một tiếng kéo đai an toàn qua, "phập" một tiếng cố định hắn vào chỗ ngồi.
Tiếp đó cô lấy túi của mình, đẩy cửa xe bước ra ngoài, mở cửa ghế lái phụ ra, ngồi vào trong, thả túi xuống, mang đai an toàn của mình vào.
Làm xong một loạt động tác gọn gàng nhanh chóng, cô liền bất động.
Thi Hải ngồi ở phía sau xe chậm mất nửa nhịp, "Ể?"
Khóe miệng Thi Từ nhếch lên, khởi động xe, "Hạn đóng cửa ký túc xá là mấy giờ, cô trước tiên đưa nó về nhà rồi đưa em về sau, kịp thời gian sao?"
"Mười giờ rưỡi." Đường Chu có chút chần chờ giật giật thân thể, "Nếu không thì để tự em về. . ."
"Ngồi vững." Thi Từ liếc đồng hồ một cái, "Không sao, sẽ về kịp."
". . . Cảm ơn cô, Thi giáo sư."
Thi Từ phóng xe ra đường