Ra khỏi căn tin, bạn học Thi Hải cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Chị, chị cũng thấy cô ấy rồi đấy, chị nói xem em có hi vọng không?"
Thi Hải đã sớm biết tính hướng của chị mình, cũng đã gặp qua một hai cô bạn gái của nàng, đều là những nhân vật thuộc dạng da trắng mặt xinh cấp bậc nữ thần, hơn nữa từ nhỏ đến lớn, chị hắn so với nam nhân còn khiến nữ nhân yêu thích hơn.
Nếu như nàng nói hắn có hi vọng, niềm tin của hắn liền tăng lên gấp đôi.
Thi Từ nhìn hắn bằng nửa con mắt, "Chị ngay cả mặt đều không nhìn rõ, làm sao biết cậu có hi vọng hay không?"
Thi Hải không tin, há mồm muốn làm nũng.
"Nói đi, người ta nói với cậu thế nào?"
Trong miệng Thi Hải nói chưa bắt đầu theo đuổi cô gái kia là không thể nào, nhất định là đụng phải cái đinh mới nhớ đến nàng.
Thi Hải ủ rũ, trong giọng nói còn thoáng một tia bi thương, "Cô ấy nói không có thời gian yêu đương?"
Đây là nguyên văn, học kỳ đầu Thi Hải không tốn sức liền lấy được thời khóa biểu của cô ấy, sau đó cùng cô ngẫu nhiên gặp mặt vô số lần, trước mặt cô ấy lúc ẩn lúc hiện, nhưng cũng chỉ có thể giới hạn nhìn thấy trong các dãy lầu phòng học mà thôi, sau khi tan lớp vị bạn học Đường Chu này liền biến mất vô tung vô ảnh. Cô ấy không có giao du bạn bè, cũng không tham gia câu lạc bộ, hoàn toàn không nằm trong phạm vi hoạt động của hắn. Thật vất vả Thi Hải mới hỏi thăm được bạn gái của một đàn anh là đàn chị của một bạn học cùng chuyên ngành với bạn cùng phòng của Đường Chu, lấy được số điện thoại và WeChat của cô ấy, không tiếc công sức, bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, rốt cuộc cũng được đáp lại, đáp lại chính là ---
Không có thời gian yêu đương.
Em trai ruột của mình, cũng không cần phải nhịn cười, Thi giáo sư cười vài tiếng rất vui vẻ, vỗ vỗ vai em trai ngốc của nàng, "Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần tiếp tục cố gắng."
Nói xong liền đi.
Lưu lại Thi Hải phẫn nộ đứng tại chỗ, một chàng trai cao hơn một mét tám, da trắng mặt tuấn tú, lại giống như một cây xanh mơn mởn, trêu chọc nữ sinh qua lại sóng mắt phải lưu chuyển vài lần.
Hắn ngẩng đầu nở nụ cười, hài lòng nhìn thấy các nữ sinh gò má ửng đỏ rời đi.
Điều này mang cho hắn thêm tự tin, không đến nỗi phải khóc lóc than van, bạn học Thi Hải trái lại cảm thấy rất mới mẻ, rất nhiệt tình.
Shakespeare từng nói: "Tình yêu là một đóa hoa sinh trưởng trên vách núi cheo leo, muốn hái nó cần phải có dũng khí."
Bạn học Thi Hải ra vẻ nho nhã nghĩ, vậy thì để ta làm người leo núi kia đi!
Sinh viên khoa ngoại ngữ ở tại khu phía bắc lầu Nghi Tu của Nam đại, Đường Chu ở trong tòa nhà C, cách Nhất Phạn còn rất xa, cô cơm nước xong liền xếp hộp cơm vào túi nhựa gọn gàng, sợ để lâu cơm nước nguội đi, cô cưỡi xe đạp đi mất, căn bản không chú ý đến vừa nãy có hai người luôn quan sát mình.
Cái hộp cơm này là gọi cho bạn cùng phòng Trương Tử Nam, các cô ở phòng số 519, Đường Chu vừa mới đẩy cửa, trên giường ký túc xá đã nhô ra một cái đầu, kêu lên hoan hô, "Đường Chu bà đã về rồi, tui đói bụng muốn chết!"
Ký túc xá vốn là phòng bốn người, các cô không chung lớp, nguyên bản là lúc còn học năm nhất Trương Tử Nam cùng hai nữ sinh cùng lớp khác được phân đến gian phòng cuối hành lang này, ai biết thời điểm khai giảng một người thông báo không đến, người còn lại sau một tháng phần lớn thời gian đều sống với bạn trai bên ngoài trường học. Đường Chu là lớp bên cạnh, từ năm nhất đến năm hai đại học bây giờ đã hai học kỳ phòng 519 cũng chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.
Trương Tử Nam lưu luyến không rời từ trong ổ chăn ấm áp dễ chịu bò ra, một bên hít hà một bên leo xuống thang, "Bên ngoài không phải rất lạnh à?"
"Cũng tàm tạm." Đường Chu đem cơm hộp để lên bàn học cho cậu ta, "Thừa dịp còn nóng ăn đi."
Trương Tử Nam mở nắp hộp cơm, chân vịt nướng cháy sém bóng loáng, cơm dẻo xốp thơm nức mũi, còn có rau xà lách tươi xanh. Đường Chu còn tri kỷ đem cho nàng thêm mấy gói tương đen.
Trương Tử Nam cầm lấy chân vịt nướng cắn một miếng lớn, thỏa mãn a a lên.
Đường Chu lại không rảnh rỗi, thay dép lê, cô lấy sách giáo khoa từ trong túi ra, lại bỏ vào mấy cuốn sách tư liệu, thuận tiện mở bình nước lọc lên.
Trương Tử Nam xé một gói tương đen rắc lên thịt chân vịt, bưng hộp cơm xoay người lại, trong miệng còn nhai cơm, "Không phải buổi chiều bà phải đi dạy kèm hả?"
"Ừm." Đường Chu xoa tay, lấy bình đựng nước ra, lại cầm một cái bánh mì nhét vào túi.
"Bữa tối bà định ăn cái này à?" Trương Tử Nam cau mày.
"Buổi tối đại khái chin giờ tui về, đến Nhất Phạn rồi gọi cơm rang là được mà."
Ban ngày nhà ăn không bán cơm thừa, buổi tối thêm cà rốt trứng xào hoa đậu xanh, một phần chỉ mất hai đồng, chẳng mất chốc sẽ bán sạch.
Trương Tử Nam lặng yên, cười nói: "Cũng được, nếu như bà về quá muộn, tui sẽ giúp bà gọi một phần, đến lúc đó tới chỗ dì quản lý kí túc xá xài ké lò vi sóng hâm nóng lại là được."
"Cảm ơn nha." Đường Chu xoay người mỉm cười với cậu ta.
Thật là đẹp mắt a, bạn cùng phòng của nàng.
Trương Tử Nam cảm khái, lại đút một muỗng cơm lớn vào miệng.
Mùa đông ở Nam thành có một chỗ không tốt, đó là không có một chút ấm áp nào, vừa ướt át vừa lạnh lẽo. Đầu xuân nhiệt độ có lúc không tính là thấp, nhưng có lúc so với mùa đông còn lạnh hơn.
"Bà mặc nhiều một chút đi!" Trương Tử Nam nhìn vị bạn cùng phòng này xoay người sang chỗ khác xếp lại túi của mình, cửa sổ ban công một bên chiếu đến một điểm ánh sáng, mặt cô ấy giống như ngọc bích tơ nhung, chop mũi bị đông cứng đến đỏ hồng.
"Biết mà." Cô đáp.
Trương Tử Nam biết cái áo sweater kia của cô phía dưới khẳng định có mặc áo lông, nhưng bóng lưng của cô vẫn có vẻ phi thường gầy yếu.
Hôm nay ánh mặt trời đến trưa vẫn chưa ấm lên, ký túc xá các cô ít người, phảng phất còn lạnh hơn.
Giường của Trương Tử Nam đối lập với giường của Đường Chu, đều ở phía bên trong. Hai cái giường bên ngoài, một cái là của vị hay ở bên ngoài kia, tình cờ vẫn sẽ trở về nằm.
Trên bàn Trương Tử Nam ngoại trừ sách, còn có một chỗ để mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, Lancome, chai chai lọ lọ nhãn hiệu nổi tiếng chất đầy bàn. Laptop chỉ có thể bỏ trên giường. Bên phía Đường Chu gọn gàng hơn rất nhiều.
Nàng nhớ tới lúc các nàng vừa bắt đầu vào năm nhất, hai người còn lại trong ký túc xá của bọn họ mất chưa tới một tháng đã có thể cùng Trương Tử Nam tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, riêng Đường Chu thì khác, chủ yếu là do cô nàng này chuyên đi sớm về trễ, căn bản không thể hội nhập.
Lúc đó các nàng nhìn Đường Chu suy đoán xem người này là hạng người gì.
"Đồ dưỡng da dùng đều là nhãn hiệu Nhật Bản rất rẻ, hộp sữa đậu nành này cũng chưa tới 80 hào. Phấn lót cũng không có, chỉ xài kem chống nắng Bích Nhu."
"Quần áo cũng rất rẻ. Hàng giả." Lời này là của một vị bạn cùng phòng khác nói.
"Nhưng mà cậu ấy ăn mặc nhìn rất đẹp mắt a." Trương Tử Nam nói.
"Tình tính rất keo kiệt." Vị kia lại bổ sung thêm.
"Nhưng mà dung mạo của cậu ấy rất đẹp mắt nha." Trương Tử Nam cảm khái.
"..."
Sau đó ký túc xá chỉ còn một mình Trương Tử Nam nàng, cũng không còn ai khác, các nàng mới bắt đầu trò chuyện với nhau, khi đó cũng không quen thuộc lắm, chính là sẽ chào hỏi, đôi lúc có thể tán gẫu một chút như bạn bè có quen biết.
Nghe nói cô nàng này cũng không giao du với bạn cùng lớp, chỉ có thời điểm làm bài nhóm mới tham gia.
Độc lai độc vãng, rất lạnh lùng,
Lại thực sự xinh đẹp.
Trương Tử Nam liền thật muốn kết giao người bạn này, Đường Chu vẫn cứ nhàn nhạt, cả ngày có thể không nói với nàng câu nào.
Trương Tử Nam còn cho rằng cô ấy là loại người thanh cao tự ngạo kia.
Đến một buổi tối nào đó, không biết có phải là nàng ăn trúng cái gì đến hỏng cái bụng rồi hay không, nửa đêm bị thổ tả hành hạ đổ cả mồ hôi.
Đường Chu không nói hai lời, khoác quần áo cho nàng, cõng nàng chạy đến phòng y tế của trường.
Trương Tử Nam hiện tại còn nhớ rõ nàng nằm nhoài trên bả vai nhỏ gầy của cô ấy, bụng đau đến phát lạnh, nghe cô ấy thì thầm bên tai: "Không sao đâu, kiên trì một chút là tới rồi."
Đường Chu gầy hơn nàng nhiều, cô gái mềm yếu như vậy trong thân thể lại có sức mạnh to lớn nhường này. Quyết định nhanh chóng mang nàng tới phòng y tế của trường, thông báo cho phụ đạo viên, thông báo cho bạn trai của nàng, sau đó báo cho lớp trưởng của nàng xin cho nàng nghỉ.
Sau đó biết được là viêm dạ dày cấp tính, Đường Chu lại bồi nàng truyền nước một đêm.
Đến hừng đông cô ấy mới trở về nghỉ ngơi một lúc, lại đến căn tin mua cháo loãng cho nàng, mua thêm cho bạn trai nàng mấy cái bánh bao.
Mọi người đều là cùng lứa tuổi, cô ấy có thể làm việc chu đáo săn sóc như thế, khiến Trương Tử Nam cảm động đến phát khóc.
Không có chút cao ngạo tự mãn nào a!
Lúc này các nàng mới chính thức thân thiết.
Trương Tử Nam không phải người Nam thành, qua hết năm nhất từ Bội thành trở lại trường học, cư nhiên phát hiện vị bạn cùng phòng này trải qua năm mới ở trường học, căn bản không về nhà.
"Sao bà không về nhà? Nhà bà không phải ở Nam thành sao? Ở trường học ăn tết, ba mẹ bà có cho không?"
Lúc đầu Đường Chu còn không trả lời.
Trương Tử Nam bị lạnh nhạt có chút lúng túng, nàng vốn tốt bụng, cũng không để tâm.
Cách một lúc, mới nghe Đường Chu thấp giọng nói: "Ba mẹ tui đều mất rồi, nhà ở