Chị Miu đối với tên em trai này của Thi Từ không thú hứng lắm, tạm thời sẽ không nói về đề tài này, chỉ là ý cười tìm tòi nghiên cứu trong đôi mắt không giảm.
Lúc rượu được đưa bàn, ý cười trong mắt chị Miu càng đậm.
"Louie XIII, thật hoang phí nha, thân ái." Chị Miu đem hai chữ thân ái gọi đến ngọt ngào, ánh mắt lại liếc nhìn Đường Chu rót rượu cho nàng.
"Khoảng thời gian này số lần cô theo chị ăn cơm hình như hơi nhiều đúng không? Thật đáng thương, cũng không có cô gái nào hẹn cô ha." Chị Miu cười nhạo nàng, "Hay là cô yêu thầm chị đây nhỉ?"
Vẻ mặt Thi Từ hơi ngưng lại.
Đường Chu đang rót rượu cũng ngẩn người, rất nhanh trở về hình dáng ban đầu, lui xuống.
Đuôi mắt chị Miu quét một cái đến Đường Chu không xa đó, cười cùng Thi Từ ở đối diện, "Cô không cần sốt sắng a!"
"Em không có khẩn trương." Thi Từ có chút bất đắc dĩ tiếp nhận trêu chọc của chị ta.
"Cho nên cô tới nơi này là vì quan tâm em dâu tương lai này của cô?" Chị Miu uống một hớp rượu, hai hàng lông mi dày đảo qua trong nháy mắt cực kỳ quyến rũ.
"Chỉ là Thi Hải thích cô ấy mà thôi."
"Chỉ là?" Chị Miu uống rượu, chậm rãi phân tích tình huống, "Nói như vậy cô bé này không thích nó, mà cô mới vừa nói đây không phải sinh viên của cô, là một người bạn nhỏ của cô, ê ê ê ê ê. . . Các cô đây là quan hệ tam giác?"
Chị Miu gần như "sục sôi căm phẫn ", "Quan hệ thật loạn trào!"
Thi Từ: ". . ."
Đường Chu tuy rằng nghe không rõ các nàng đang nói cái gì, nhưng cô có loại cảm giác các nàng đang thảo luận về mình.
Cô cụp mắt nhìn giày của mình.
Trong lòng có chút loạn.
Cô hiện tại trăm phần trăm xác định Thi Từ luôn luôn quan tâm mình.
Lần trước tới dùng cơm là vậy, lần này cũng là vậy, rất có thể ở siêu thị lần đó cũng vậy.
Tại sao vậy chứ?
Cô không biết làm sao báo lại phần quan tâm này.
Thi giáo sư là vì cái gì lại đối với mình tốt như vậy đây?
Tầm mắt của cô ở giữa không trung cùng ánh mắt Thi Từ đưa tới chạm nhau.
Đường Chu ngẩn người thất thần.
Luôn cảm thấy hôm nay trong ánh mắt của nàng so với trước đây có thêm một chút gì.
Cô nói không được
Giúp Thi Từ tính tiền xong, sau khi các nàng rời khỏi "Tiểu MânCôi", Đường Chu ở trong ánh mắt ghen tỵ hâm mộ của các đồng nghiệp lùi rasau bếp, trên mặt cô không nhìn ra cái gì, lấy điện thoại di động ra tìm tớiWeChat của Thi Từ.
Sau khi cha của Đường Chu qua đời lúc cô 15 tuổi, cô mỗi ngày đều khóc, hàng đêm khóc, nghĩ đến liền sẽ khóc, nhìn thấy mặt mẹ liền khóc, ôm lấy mẹ mà khóc.
Rất thống khổ, rất ủy khuất, rất luyến tiếc, rất oán hận.
Đến năm 17 tuổi, mẹ bị bệnh, khi đó cô cũng không có thời gian để khóc, từng ngày từng ngày đều lo lắng cùng đau lòng.
Trước mười lăm tuổi cô sống rất hạnh phúc vui sướng, không buồn không lo, gia cảnh không tính giàu có, nhưng cô lại có rất nhiều sự yêu thương.
Mười tám tuổi sau khi mẹ qua đời, cô liền không còn gì cả.
Một quãng thời gian rất dài, lòng của cô đều là thẫn thờ, đối với thế giới bên ngoài một chút cảm giác cũng đều không có.
Cô cúi đầu, cũng không thèm quan tâm cái khác, bị sinh hoạt vội vàng đưa đi, cũng không rảnh nghĩ cái khác.
Ở nơi thành thị này hoa lệ xô bồ này, ở trong sân trường náo nhiệt rộng rãi này.
Cô là bần cùng và cô độc, cô chỉ có bản thân mình.
Không phải là không có đường tắt nhẹ nhàng.
Trước đó cô làm gia sư ở gia đình kia, cái người trung niên đầy mỡ vô lễ kia liền nói với Đường Chu, có thể mỗi tháng cho cô sinh hoạt phí 5 con số, chỉ cần cô mỗi tuần cùng hắn một lần.
Cô không thể lựa chọn như vậy.
Trương Tử Nam mấy lần đưa ra gợi ý muốn giúp cô, Đường Chu không muốn tình bạn của bọn cô bị biến chất, đây có lẽ là do cô lo xa rồi, nhưng cô cũng thật sự sợ hãi một người bạn cũng đều không có.
"Chỉ sống là không đủ, nhân loại còn cần có ánh mặt trời, cần có tự do, và một đóa hoa bên cạnh làm bạn."
Khi còn bé cô từng đọc Andersen, nhớ tới có một câu nói như vậy.
Mấy năm qua cô chẳng qua cũng chỉ là tồn tại mà thôi.
Ngón tay trỏ cùng ngón tay cái của Đường Chu ở trên màn hình điện thoại di động lướt qua, giữ một hồi, lại giữ thêm một hồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, thối lui ra khỏi WeChat.
Đi chưa được mấy bước, di động trong túi liền khẽ chấn động.
Cô lấy ra, con mắt bởi vì kinh ngạc mà hơi toả sáng.
Là Thi Từ: "Tiểu Đường, buổi tối mấy giờ tan tầm?"
Đường Chu không rõ vì sao, vẫn là theo tình hình thực tế trả lời: "Có lẽ là tám giờ, cũng có thể là tám giờ rưỡi." Cô lại bổ sung, "Còn phải xem lúc nào khách dùng cơm xong."
Trong nháy mắt bên kia thể hiện "Đối phương đang trả lời. . ."
Nhịp tim Đường Chu đột nhiên tăng tốc.
"Được rồi." Thi Từ trả lời.
Đường Chu chờ đợi, vẫn là chỉ có hai chữ này, lòng của cô trở nên bằng phẳng, đang nghĩ có nên đáp lại một câu "Sao vậy?" hay không.
Bên kia lại bắt đầu nhập dữ liệu.
Tâm Đường Chu lần thứ hai nhấc lên.
"Buổi tối cô tới đón em, em chờ cô một chút."
"Có chuyện nói với em. Buổi tối gặp."
Đường Chu cắn chặt bờ môi non mềm.
Cô trở lật lại xưng hô Thi Từ gọi mình.
Tiểu Đường.
Trước đó Thi Từ gọi cô là bạn học Đường Chu.
Sau đó gặp gỡ mấy lần cũng không có xưng hô gì rõ ràng.
Lần trước kêu mình gọi nàng là Thi . . .
Cho nên nàng gọi mình là "Tiểu Đường" ?
Tiểu Đường, cũng chỉ là so với bạn học Đường Chu thân thiết hơn một chút mà thôi, mà mình không thể làm như thân thiết gọi nàng.
Cô tiếp một bàn khách cuối cùng xong là bảy giờ bốn mươi, đến tám giờ rưỡi vẫn chưa tính tiền. Đường Chu âm thầm sốt ruột, cũng không cách nào bỏ thời gian ra gởi nhắn tin, chỉ có thể chờ đợi.
Thật vất vả đến tám giờ năm mươi mới tính tiền, cô rốt cục có thể tan tầm. Đường Chu cùng quản đốc giao công xong, đến phòng thay đồ thay quần áo, quẹt thẻ, vội vội vàng vàng chạy ra.
Vừa quẹt vừa mở WeChat.
Thi Từ đã gửi tin nhắn đến.
"Tiểu Đường, cô ở phòng ăn đối diện."
"Không cần vội, cô chờ ở chỗ này, em vừa ra tới là có thể nhìn thấy cô."
Trái tim Đường Chu nhấc lên, nhanh chóng chạy ra.
Nam thành là một thành thị vừa hiện đại vừa cổ điển. Trung tâm thành phố hiện đại phồn hoa, xô bồ náo nhiệt, ăn chơi trác táng.
"Tiểu Mân Côi" nằm ở một khu vực có kiến trúc thời cổ còn bảo lưu lại trong thành phố. Thời điểm cục kiến thiết sửa lại khu vực này đã thêm mấy cái đèn đường cao trong đình viện.
Lúc Đường Chu nhìn thấy Thi Từ, nàng đang đứng ngay dưới đèn đường. Dựa vào một chiếc xe cô đã thấy qua, đã từng ngồi lên, trong bóng đêm dày đặc, ánh sáng vàng nhạt ấm áp chiếu xuống, hiện ra một màu xanh lam đặc biệt ưa nhìn.
Trên người Thi Từ không còn mặc chiếc váy đen hồi chiều, tóc dài xõa ra, nàng mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát người màu đen, quần bò chín tấc cao đến eo, mang giày Mulles.
Ngực ra ngực, eo ra eo, chân ra chân.
Thi Từ còn chưa phát hiện ra Đường Chu.
Nàng tựa ở bên xe, tựa hồ đang trầm tư cái gì. Gió đêm thổi sợi tóc của nàng bay lên.
Đường Chu không khỏi dừng bước.
Mà vào lúc này, nếu Thi Từ có chút cảm giác mà giương mắt nhìn lại đây,sẽ nhìn thấy khuôn mặt của cô lúc này trở nên mềm mại, giơ tay vén lại tóc dàibay ra, nhẹ nhàng nở một nụ cười với nàng.
Cô liền đứng trong vầng sáng ấm áp màu vàng cam, đạp lên gió đêm mềm nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày đều có ý cười, trong mắt ẩn ẩn một luồng ánh sáng.
Cái ánh sáng kia lại như đường mật.
Cái đường mật kia giống như là ánh sáng, hiện ra một phần ấm áp chiếu rọi tất cả những mờ mịt.
Là loại đường mật rực rỡ.
Là hoa giống như người.
Rất lâu sau đó, sau khi các nàng ở bên nhau, Thi Từ cười hỏi Đường Chu là lúc nào thích nàng, Đường Chu cắn chặt miệng không nói, cuối cùng bị Thi Từ dùng phương thức đặc thù, trong lúc cô ý loạn tình mê không thể khống chế, mới mặt đỏ tim đập thẳng thắn nói hẳn là ở trong nháy mắt đó.
Chỉ là hiện giờ cái trong nháy mắt này Đường Chu còn chưa biết.
Cô ngây người vài giây mới đi tới, có chút áy náy nói: "Ngại quá, Thi... Thi giáo sư, để cô chờ lâu rồi."
"Cô vừa tới không bao lâu, lên xe đi, cô đưa em về trường." Thi Từ xoay người lại mở cửa xe cho cô.
Đường Chu không nghi ngờ gì khác, thuận theo ngồi vào ghế lái phụ.
Thi Từ cũng không trì hoãn, liền lái xe đi luôn.
"Mỗi ngày đều vào giờ này mới tan tầm sao?"
". . . Có lúc sớm một chút, có lúc chậm một chút."
"Cửa ký túc xá đóng lúc 11 giờ sao?"
"Nghỉ đông và nghỉ hè là mười giờ rưỡi."
Thi Từ nghe xong nhìn thời gian một chút.
Từ góc độ Đường Chu nhìn sang, cái dây đồng hồ kia là màu nâu đỏ, không biết là bằng da gì.
Mặt ngoài là hoa hồng kim, trong ngoài có ba viên đá. Không thấy rõ tên nhãn hiệu.
Cô cũng không biết nhãn hiệu này, bất quá rất ưa nhìn, trong thanh tú lại có chút hoa lệ, rất thích hợp với cổ tay trắng nõn thon dài của Thi Từ, cũng phù hợp với khí chất của nàng.
Cảm giác cuộc sống của nàng cách mình rất xa.
Sẽ có chuyện gì muốn nói với mình đây?
"Tiểu Đường." Tiếng nói Thi Từ không cao không thấp, không nhọn không thô, ngữ khí đều là ngậm lấy ý cười, từ phổ thông hơn nữa từ miệng nàng nói ra luôn có thể khuấy động lên gợn sóng giống như vang vọng.
"Vốn là muốn cùng em đi uống một ly trà sữa hoặc là nước trái cây, kiếm một chỗ yên tĩnh có thể nói chuyện phiếm, nhưng hình như thời gian không đủ, chúng ta trước về trường học, tìm một nơi trong sân trường rồi tán gẫu tiếp, có được không?"
Đường Chu căn bản cũng không suy nghĩ lý do có thể trở về, rất tự nhiêngật đầu một cái, một giây sau cô lại ngẩn người, bên tai nghe được Thi Từ cườinhẹ, khen cô, "Thật là đứa trẻ ngoan biết nghe lời!"
Đường Chu: ". . ."
Cô phát hiện trước không nói ra được không đúng ở nơi nào.
Vừa mới bắt đầu, cô xem Thi Từ như cô giáo, tôn kính khách khí, lúc đó nàng còn chưa có ý trêu chọc cô như thế này, còn nói phải gọi nàng là . . .
Hiện tại cô thật vất vả thích ứng cái phong cách này, Thi Từ lại có dáng dấp cô giáo ấm áp dễ nói chuyện.
Thi giáo sư thật là khiến người ta cân nhắc không xong!
Đường Chu vốn là sợ người lạ, không thích cùng người khác giao thiệp, nhất là hạn chế xã giao với người lớn tuổi hơn mình.
Căn bản không mò ra suy nghĩ của Thi giáo sư, chỉ có thể dựa vào bản năng đến ứng phó.
Bất quá. . .
Đường Chu cũng theo bản năng tin tưởng nàng.
Sân trường Nam đại lớn vô cùng, cảnh sắc còn đặc biệt đẹp. Trong sân trường còn giữ lại một ít kiến trúc thời Dân quốc, gạch xanh ngói đen, phía sau mái hiên có một góc rừng nhỏ.
Đó là nơi mà tình nhân thường đến trong vườn trường.
Thi giáo sư đương nhiên không thể chọn, nàng đỗ xe tại một vườn hoa nhỏ cách ký túc xá của Đường Chu không xa.
Đèn đường sáng trưng, cây tắc được trồng khắp trong tiểu đình. Buổi tối mùa hè, những con bươm bướm nhỏ bay tới bay lui quanh bóng đèn tròn.
Trong không khí mơ hồ có