Thi Hải đã uống một chai coca đá, một cốc nước chanh lớn, một bát bánh đậu xanh. Nghỉ ngơi giữa chừng 20', đi vệ sinh đến ba lần.
Nhiệt độ bên ngoài xấp xỉ 40 độ, khắp nơi là ánh nắng sáng đến mù mắt.
Thực sự không được, lý do gì hắn lại nói muốn ra ngoài mua đồ chứ?
Bởi vì hắn thật sự là không muốn làm đề.
Mà hôm nay mới là cuối tuần, là lần thứ hai chính thức học bổ túc.
Tuy rằng người ngồi đối diện là Đường Chu.
Thi Hải mở to mắt nhìn Đường Chu, hôm nay cô mặc áo thun màu hồng, còn có quần bông rộng màu trắng, đặc biệt điềm đạm thanh thuần. Nhưng mà trong mắt hắn, cô đã không phải là cô của trước đây.
Cô thật là đáng sợ.
Trong năm ngày trước, từ thứ hai đến thứ sáu, buổi tối mỗi ngày Đường Chu đều muốn xem bút ký của hắn trên WeChat, hỏi hắn có làm bài hay không, có cái gì không hiểu, từ vựng có nhớ kỹ hay không. Còn nhất định phải gửi ảnh chụp màn hình cho cô xem.
Sau đó đến thứ bảy, vừa lên lớp bọn họ liền bắt đầu đọc từ vựng, nhanh chóng phát âm, thuận tiện dịch sang nghĩa tiếng Trung một lần.
Thi Hải kinh sợ phát hiện, toàn bộ ghi chú từ đơn của năm ngày trước mà Đường Chu bắt hắn nhớ, bản thân hắn còn cần phải nhìn ghi chú, Đường Chu thậm chí ngay cả nhìn cũng không cần nhìn.
Bọn họ kiểm tra phần viết Trung-Anh của nhau rồi cùng học thuộc lòng, cô không chỉ nhớ nhiều từ hơn hắn, còn có thể dùng tiếng Anh để giải thích qua một lần cho hắn, còn có thể đúng lúc đặt câu để ví dụ cho hắn, còn có thể giải thích từ vựng phối hợp với phổ cập khoa học từ vựng bằng điển cố.
Đây là cái trí nhớ kinh người gì chứ?
Đây là kiểu người gì vậy a?
Hắn đường đường là một sinh viên tài cao trong khoa văn, trên website chính là tác giả cấp bậc đại thần, lượng từ ngữ dùng để thán phục cư nhiên chỉ còn sót lại "Móa nó" "Trâu bò" ".
Hắn một mặt cảm thấy tiếng Anh thực sự là địa ngục, mặt khác lại rất hưởng thụ Đường Chu để tâm hắn như thế.
Thực sự là nước sôi lửa bỏng, một nửa nước đá một nửa nước sôi.
Càng hiếm thấy hơn là, tuần này chỉ có hai người bọn họ!
Chị của hắn! Đi công tác! Thật sáng suốt!
Tối thứ sáu Đường Chu hỏi hắn muốn tới chỗ nào học kèm.
Vốn là hắn ưu tiên lựa chọn là đến khu nhà dạy học, tìm một phòng học, chỉ có hai người hắn và Đường Chu, bị cô cự tuyệt.
Cô biết hắn có chìa khóa nhà Thi Từ, nói muốn dạy kèm ở nhà Thi Từ, bị hắn cự tuyệt.
Sau đó liền đến nhà hắn rồi.
Đường Chu chỉ có thể đáp ứng.
Trước đó hắn đã nói với Đinh nữ sĩ rồi, Đinh nữ sĩ cùng hắn hưng phấn, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, còn nấu một nồi bánh đậu xanh ướp lạnh rất lớn.
Chờ thời điểm Đường Chu đến, Đinh nữ sĩ cũng không giống như hắn giao phó trước đó xong việc liền ra ngoài, mà lôi kéo Đường Chu hàn huyên hết nửa ngày.
"Ai nha, thật là một mỹ nhân, " Bà cười đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt, liền ngay cả tiếng mẹ đẻ hồi lâu không nói cũng nói ra luôn, "Người ở đâu đến?"
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cùng Tiểu Hải nhà ta quen biết thế nào?"
"À, dì nhớ hình như con đã đến đây rồi, có phải con đã cùng Thi Từ đưa Tiểu Hải trở về nhà không?" Đinh nữ sĩ cười híp mắt hỏi.
Đường Chu lời ít mà ý nhiều đáp.
Trong lòng lại nghĩ: "Tại sao gọi Thi Hải là Tiểu Hải, mà lại gọi Thi giáo sư bằng tên đây?"
Đường Chu thậm chí bắt đầu nghĩ bà mẹ này có phải là có chút trọng nam khinh nữ hay không.
Nghĩ qua nghĩ lại, lại cảm thấy không thể.
Thi Từ không giống người trưởng thành trong một gia đình bất bình đẳng, trên người nàng có một cỗ ngạo khí cùng tự do mà người khác không có.
Nàng rất xem trọng Thi Hải.
Tin tưởng mình có thể giúp đỡ Thi Hải,
Cho nên cô tận lực giúp đỡ Thi Hải, tận lực theo Thi Hải, rất kiên trì với hắn.
Thứ bảy là như thế.
Giờ khắc này cũng là như thế.
Cô không biết lúc này trong đầu Thi Hải đều là tiểu thuyết của hắn.
-- tiểu tỷ tỷ lãnh diễm chữa thương cho hắn, không, là cho nam chính.
-- tiểu tỷ tỷ lãnh diễm cùng nam chính luyện kiếm cùng nhau, cùng nghiên cứu luyện tập tâm pháp.
-- thời điểm nam chính thăng cảnh giới, tiểu tỷ tỷ lãnh diễm hộ pháp hắn.
-- tiểu tỷ tỷ lông mày, tiểu tỷ tỷ môi, tiểu tỷ tỷ thanh âm. . .
Cái kia, hắn, không phải, nam chính muốn cùng Đường Chu, không, cùng tiểu tỷ tỷ song. . . Cái kia. . . Song tu. . .
Dòng suy nghĩ biến thành những tình tiết mà hắn muốn biểu đạt trong tiểu thuyết chạy tới chạy lui trong đầu hắn.
"Thi Hải!" Đường Chu nhìn hắn, chỉ vào bài thi, ngữ khí lạnh lùng, "Cậu còn đứng đó làm gì?"
Thi Hải lúng túng đến đỏ mặt, "Mình, mình mệt mỏi!"
Đường Chu: ". . . Mười phút trước cậu mới giải lao xong!"
Mặt Thi Hải đỏ lên, "Chị mình lại không ở đây! Cậu không cần nghiêm túc như thế chứ?"
Đường Chu dừng một chút hỏi: "Chị của cậu nghỉ hè đều phải bận rộn như vậy sao?"
Thi Hải lơ đễnh nói: "Đúng vậy, nghỉ đông và nghỉ hè đều vậy, chị ấy luôn chạy đi họp ở thiên nam địa bắc, nếu không nhầm thì là đi làm cố vấn kỹ thuật gì đó."
Như vậy các cô vẫn có thể thỉnh thoảng chạm mặt. . .
Một chút hoang mang từ trong lòng cô tự nhiên mà sinh ra.
Thi Hải bỗng nhiên ghé sát vào nghiêng đầu nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ cười.
Hắn ở dưới ánh mắt không có một chút ý cười nào của Đường Chu cố gắng giãy dụa trước khi chết, vẫn có ý định muốn đột phá, ". . . Nếu không tụi mình ra ngoài chơi đi? Chúng ta đi xem phim được không?"
Đường Chu: ". . ."
Đường Chu: "Mẹ cậu thì sao?"
Thi Hải hì hì cười: "Bà ấy đi ra cửa hàng thú cưng đón Pudding rồi, cậu còn chưa gặp qua Pudding nhà mình đúng không? Là một con Husky, rất đáng yêu!"
Đường Chu nghiêm mặt, "Mình không thích chó."
Thi Hải không bị đả kích, "Vậy tụi mình đi ra ngoài đi? Ở nhà học tập quá vô vị."
Đường Chu: "Mình cảm thấy rất thú vị."
Gan chó của Thi Hải từ từ to dần lên, "Đừng có như vậy mà, chúng ta đi uống trà sữa nha, mình mua cho cậu."
Đường Chu: "Mình không uống, cậu có thể gọi thức ăn bên ngoài."
Thi Hải từ từ tới gần, đầu nằm nhoài trên mặt bàn, nhìn cô, "Thật sự không đi ra ngoài chơi sao?"
Đường Chu vốn định không chút do dự mà từ chối, nhưng con mắt Thi Hải ghé đến gần vừa lớn vừa trong suốt, lông mi của hắn thậm chí so với rất nhiều cô