Sau khi ăn xong, Đinh nữ sĩ cũng không để bọn họ học tiếp, bảo hôm nay học tới đây là đủ rồi, lại học tiếp cái óc đần độn này của Thi Hải liền muốn nổ tung.
Thi Hải không thấy nhục chút nào cười ha ha.
Đinh nữ sĩ đuổi bọn họ tới phòng khách xem phim, đưa cho bọn họ một khay hoa quả đã gọt sẵn.
Đường Chu chú ý tới Thi Từ hầu như đều không ăn, còn có bát mì lúc nãy nàng cũng ăn rất ít.
Cô do dự một lúc rốt cục mở miệng, bắt đầu câu nói đầu tiên của cô và Thi Từ từ nãy đến giờ, "Sao Thi giáo sư không ăn trái cây?"
Thi Từ nhìn cô, khóe môi chỉ buông ra một câu, "Em ăn đi."
Thi Hải ở vừa nói: "Cậu biết không, chị mình ăn đồ ăn thật sự đặc biệt khắc chế. Đồ ăn đối với chị ấy mà nói thì chả có lực hấp dẫn gì."
Thi Từ còn chưa có đáp lời, liền nghe Đinh nữ sĩ giễu cợt một tiếng, "Nó là không còn cách nào!"
A?
Thi Hải cùng Đường Chu không hẹn mà cùng nhìn phía Đinh nữ sĩ.
Thi Từ hơi thay đổi sắc mặt, ướm giọng ho một tiếng.
Đinh nữ sĩ không chút để ý tới cái ám chỉ này, có ý riêng cười ha ha.
Ánh mắt Thi Hải toả sáng, "Cái gì gọi là không còn cách nào?"
Đinh nữ sĩ vừa cười vừa nói: "Chị con, Thi giáo sư của con có thể chất dễ mập, uống nước cũng có thể mập, khi còn bé lại thích ăn, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ đều bị bác sĩ nói. . ."
"Đinh nữ sĩ!" Mặt Thi Từ nặng nề muốn ngăn cản bà tiếp tục nói.
Đinh Diệu Ý nữ sĩ mới mặc kệ nàng, tiếp tục nói với Thi Hải cùng Đường Chu: "Khi còn bé nó đi kiểm tra sức khoẻ, lúc đó tầm 1 đến 3 tuổi, mỗi lần bác sĩ đều tận tình khuyên nhủ nói không thể ăn nữa sẽ ngày càng mập hơn! Ôi, mẹ với ba con quá là xấu hổ luôn á, mỗi lần nó ăn cơm đều phải tranh cướp với nó, chỉ sợ nó bỏ ăn. . ."
"Đinh nữ sĩ!"
"Con đoán thử xem, mỗi lần nó ăn cơm vừa nghe ăn xong rồi, đã hết đồ ăn, liền khóc rú lên, mỗi ngày ít nhất phải khóc ba lần, còn đòi thêm ăn thêm một bữa khuya nữa! Không nhét thức ăn vào miệng nó sẽ không dừng lại!"
Đường Chu kinh ngạc mở con mắt to tròn ra, đừng nói cô, liền ngay cả Thi Hải cũng là lần đầu tiên nghe nói, vừa thấy mới mẻ vừa buồn cười, miệng cười toe toét.
Hai người trẻ tuổi bốn con mắt chuyển qua chuyển lại trên người Đinh nữ sĩ cùng Thi Từ, không thể tin nổi.
Thi Từ hiếm thấy lộ ra sắc mặt tức giận, nàng không nhìn Thi Hải cùng Đường Chu, ánh mắt khóa chặt trên người Đinh nữ sĩ, nhả ra ý cười lạnh lẽo, "Đinh Diệu Ý nữ sĩ!"
Đinh nữ sĩ là ai, hứng thú kể chuyện xưa đã tới thì làm sao cũng không dừng được, "Mẹ nói cho mấy đứa nghe, nhìn Thi Từ đi, từ lúc sinh ra đến năm nó mười tuổi, quần áo đều lớn hơn hai size so với mấy đứa nhỏ khác. . ."
"Mẹ!"
Một tiếng này Thi Hải ngây ngẩn cả người, Đinh nữ sĩ cũng ngây ngẩn cả người, hai mẹ con cùng chuyển mắt về phía Thi Từ.
Đường Chu chớp chớp mắt.
Thi Từ thẳng tắp trừng mắt nhìn Đinh nữ sĩ, không nhìn tới Thi Hải, cũng không nhìn Đường Chu, lại ngoài ý liệu kêu một tiếng mẹ.
Sau đó tất cả mọi người đều im lặng, gò má trắng như tuyết của nàng tựa hồ hiện lên một tia ửng đỏ.
Thi Hải Wow một tiếng, cười gian vài tiếng, quay đầu nói với Đinh nữ sĩ, "Mummy, mummy, còn cái gì mau nói! Bà chị già này gấp đến độ đỏ mặt rồi, ha ha ha ha ha!"
Đinh nữ sĩ mới lạ đánh giá Thi Từ, "Hiếm thấy con gấp như vậy đấy? Gọi thêm mấy tiếng, mẹ liền không nói nữa."
Thi Từ mím chặt môi.
Nàng dùng dư quang khóe mắt đều biết Đường Chu cũng đang nhìn nàng.
Thi Từ đã rất lâu rồi không có thời khắc lúng túng như thế, có thể nói xưa nay đều không có.
Bất luận là lý lịch ở nhà hay ngoài xã hội đều tốt, bình thường lại là người phụ nữ tự tin thành đạt, nay bị người thân của mình tại chỗ vạch trần lịch sử đen tối, cái cảm giác này không thua gì bị lột trần trước mặt mọi người.
Huống hồ còn đang ở trước mặt Đường Chu.
Không thể tiếp tục được.
Thi Hải cười trên sự đau khổ của người khác, "Mummy, mẹ không nên nói lung tung, chị con khi còn bé dễ mập như vậy, sao con không biết?"
"Đứa ngốc, chị con lớn hơn con bao nhiêu tuổi, nó hơn 7 tuổi đã bắt đầu biết bề ngoài mập sẽ không dễ nhìn, liền đem tất cả ảnh trước khi mình 7 tuổi đều tiêu hủy!"
"Oa! Làm được gọn gàng như vậy?"
"Ha ha, mẹ con là ai, đương nhiên mẹ có giấu được mấy tấm!"
"Oa! Muốn xem muốn xem! Ở đâu?"
Thi Từ lén lút cắn răng, "Mummy!"
Đinh nữ sĩ lập tức trả lời một câu ngọt ngào, "Chịu ngoan như vậy rồi sao, bé con mập!"
Thi Hải ngẩn người, phản ứng được lại cười lớn thành tiếng, vừa cười vừa vỗ đùi giậm chân, "Ha ha ha ha! Nguyên lai nhũ danh của bà chị gọi là – bé con mập, ha ha ha ha, cười chết con rồi."
Mặt Thi Từ ngay lập tức đen thui.
Nàng thở ra một hơi thật sâu, tầm mắt không tự chủ được, có lẽ là rốt cục cũng nhịn không được, dời về phía vị trí của Đường Chu.
Đường Chu mím môi, con mắt mở to vô cùng, đôi mắt kia của cô vốn đã lớn, hiện tại bởi vì tràn ngập ý cười mềm mại liền càng thêm sáng lấp lánh hơn, giống như sương mai.
Thấy mình nhìn sang, cô càng mím chặt môi hơn, giống như đang cắn môi, lông mi chậm rãi chớp chớp, tóc hơi