Thứ bảy này Thi Từ quả nhiên bận đến không trở lại được, hơn nữa chủ nhật nàng cũng không chạy tới được.
Hôm nay lại là một ngày Đại Thử. Hôm nay Thi Hải cực kì khốn đốn, ngày hôm qua hắn vừa chơi game vừa bận viết chương mới, ngủ rất muộn, hôm nay lại là một đống lớn bài tập, hắn gục xuống bàn, phập phồng thấp thỏm.
Đường Chu ở đối diện hôm nay hiếm thấy mặc một cái váy màu tím nhạt, hắn cũng không có tâm tư nhìn.
Đùa sao, một cô gái mỗi ngày lải nhải bắt ngươi học thuộc từ vựng làm bài, dù cho có đẹp như thiên tiên hắn cũng không thể hứng thú nổi.
Cô ấy thật sự đối với mình một chút ý tứ cũng không có.
Bằng không làm sao cam lòng đối với mình như thế đây?
Nửa đêm tỉnh mộng, Thi Hải nâng một trái tim thiếu nam thuần khiết chỉ có thể sinh không thể luyến mà làm bài, suýt chút nữa là không đau nhưng lại khóc thành tiếng.
Ngày hôm qua chị hắn không có ở đây, hôm nay chị hắn cũng không có ở đây, hắn thật sự là muốn trộm lười.
Hắn trộm liếc nhìn Đường Chu một cái, Đường Chu ngồi thẳng tắp, trên mặt không vẻ gì, cầm bút đang trầm tư. Lúc hắn còn đang suy nghĩ làm sao mở miệng, Đường Chu trái lại trước một bước nói, "Nghỉ ngơi một chút sao?"
"Được được được!" Hắn mau chóng đáp ứng, chạy lẹ ra sô pha lớn của phòng khách, ngã người lên, lướt di động, quét một lúc, hắn phát hiện Đường Chu không đi ra theo, hắn cao giọng kêu lên: "Đường Chu? Cậu ở đâu vậy?"
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa truyền đến gần, Đường Chu đi tới, "Nghỉ ngơi xong rồi?"
Thi Hải nói một tràng: "Không không không, mình thương lượng với cậu một chút, hôm nay chúng ta đừng học nữa, mình quá mệt mỏi."
Đường Chu yên lặng mà nhìn hắn.
Thi Hải khổ sở cầu xin cô, "Hôm nay mình thật sự không có tâm trạng, không muốn học, như vậy đi, thứ hai mình làm thêm phần nêu ý chính, hôm nay coi như không học có được không?"
Đường Chu cũng không trả lời ngay, cô bình tĩnh đứng đó.
Vào ngay lúc này Thi Hải lại không thể hiểu cô.
Những ngày này chung đụng, Thi Hải biết cô học tập rất nghiêm túc, tiếng Anh rất lợi hại, đối với hắn yêu cầu rất nghiêm ngặt. Ngoài ra, thật giống như đối với hắn như trước kia cũng không có gì không giống nhau.
Ở trước mặt mẹ hắn, rất lễ phép, hai người có thể tán gẫu, xác thực mà nói đại đa số tình huống đều là Đinh nữ sĩ nói chuyện, Đường Chu lắng nghe.
Ngoại trừ lần đầu tiên tới nhà hắn có chút câu nệ ở ngoài, đương nhiên lấy bộ dạng nhiệt tình lắm lời kia của Đinh nữ sĩ, sẽ không có ai là không thể chung đụng tốt với bà.
Mà cái Thi Hải chú ý nhất chính là, hắn phát hiện lúc Đường Chu ở cùng với chị hắn mới có trạng thái tốt nhất.
Khi Đường Chu ở trước mặt chị hắn cũng không có nghiêm mặt nữa, tuy rằng cũng không thường xuyên cười, mặt thoáng hạ thấp xuống, khóe miệng sẽ hiện ra nhợt nhạt ý cười, biểu hiện cũng rất nhu hòa, miệng cũng rất ngọt ngào, loại lễ phép kia rất ngọt ngào, cứ một tiếng Thi giáo sư hai tiếng Thi giáo sư.
Thi Hải rất buồn bực, hắn biết chị hắn rất có duyên với phụ nữ, không nghĩ tới ngay cả Đường Chu cũng không chống lại được mị lực của nàng.
Hắn cũng rất xoắn xuýt không biết có nên nói cho Đường Chu tính hướng của chị hắn.
Này cũng không sao chứ?
Thi Hải gặp qua mối tình đầu của Thi Từ, tuổi tác xấp xỉ với nàng.
Nghe nói Thi Từ ở nước ngoài cũng kết giao qua một đời bạn gái, hắn từng thấy video, Hoa kiều quốc tịch Mỹ, cũng không nhỏ hơn nàng bao nhiêu.
Còn có một người khác ở trong nước, gọi là Văn Văn, hình như là một người mẫu, cũng là một diễn viên, so với Thi Từ nhỏ hơn sáu, bảy tuổi đúng không nhỉ?
Thi Hải đem tất cả bạn gái của chị hắn (mà hắn biết đến) nhớ qua một lần, rồi hạ xuống một cái kết luận -- Thi Từ sẽ không có hứng thú với Đường Chu, hơn nữa đã nói rồi, tính hướng của Thi Từ là chuyện của chính nàng, cho dù là em trai ruột cũng không thể thay nàng công bố ra bên ngoài.
Thi Hải cảm thấy cực kỳ tự hào với tam quan của mình.
Cho nên nguyên nhân quan hệ của Thi Từ cùng Đường Chu tốt như vậy – là vì cùng là phụ nữ với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn chăng?
Thẳng nam Thi Hải miên man suy nghĩ.
"Đã như vậy, vậy thì làm tiếp một bài thử đi."
Thi Hải không nghĩ tới Đường Chu thật sự có thể đáp ứng, hắn bỗng chốc vươn mình, "rào" một tiếng nhảy dựng lên, dù muốn hay không vẫn giang hai tay, tuyệt đối là kích động biến thành cử động, hắn muốn ôm Đường Chu.
Đường Chu theo bản năng mà trợn to mắt, lùi lại phía sau.
"Ôm một chút cũng không được sao?" Thi Hải cười hì hì.
"Vậy thì không chỉ một bài đọc." Mặt Đường Chu không chút thay đổi nói.
Thi Hải hì hì tìm ra manh mối cười, ngồi trở lại ghế sô pha.
"Trở lại làm bài được chưa?" Đường Chu nhìn hắn.
Thi Hải được voi đòi tiên, "Mình còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu!"
Ngực Đường Chu hơi chập trùng, hít vào một hơi, muốn nói gì đó, từ lối vào phòng khách đã vang lên một tiếng rít trước, "Thi Hải!"
Một bóng người nhanh chóng lủi lại đây, nhảy lên ghế sô pha mềm mại, nhảy đến trên người Thi Hải, "Ha ha ha, đã lâu không gặp, thằng nhóc này!"
Thi Hải không phản ứng lại, đã bị bóp lấy hai bên gò má, "Ai vậy, ai vậy, đây là?"
"Tui đây! Mễ Tuyết đây!"
Người vừa đến là một nữ sinh cao gầy, da màu lúa mạch, nàng lên tiếng Đường Chu mới phát hiện ra nàng là con gái, bởi vì tóc nàng thật sự rất ngắn rất ngắn, chỉ là một lớp mỏng manh dán vào da đầu, hơn nữa là màu vàng nâu xinh đẹp, mắt sâu mũi cao, môi đỏ răng trắng.
"Ha, Lục Mễ Tuyết?" Thi Hải xốc nàng lên, "Cạo đầu hả, bà từ chỗ nào chui ra!"
"Ha ha ha, " Cô gái Lục Mễ Tuyết này cười ha hả từ trên người hắn trượt xuống ghế sa lon bên cạnh, "Từ xa mà đến, phải đến chỗ này của cậu đó." Ngón tay thon dài chỉ về phía lồng ngực của hắn.
"Bệnh thần kinh!" Thi Hải xì một tiếng.
"Đây là ai nhỉ?" Lục Mễ Tuyết nhìn thấy Đường Chu đang đứng, từ đầu tới cuối nhìn cô tỉ mỉ một lần, híp con mắt lại, cười hỏi Thi Hải.
"Là -- "
"Tiểu Đường, Tiểu Hải, các con đều ở đây hả, đúng lúc quá, " Đinh nữ sĩ từ bên ngoài đi vào, bên cạnh dắt theo một người phụ nữ ăn mặc khéo léo, cử chỉ tao nhã.
"Tiểu Đường, giới thiệu cho con một chút, vị này chính là bạn thân của dì, Mã nữ sĩ, đây là khuê nữ bảo bối của bà ấy, Lục Mễ Tuyết tiểu thư, " theo Đinh nữ sĩ giới thiệu, Mã nữ sĩ mỉm cười chào hỏi với Đường Chu, Lục Mễ Tuyết đứng lên hơi khom lưng với Đường Chu, thân sĩ lịch sự chào hỏi, "Tiểu thư xinh đẹp, chào cậu nha!"
Nàng đứng lên so với Đường Chu cao hơn nửa cái đầu, nụ cười xán lạn, lại có chút mùi vị ở trên cao nhìn xuống.
"Phốc, đứa nhóc láu cá!" Đinh nữ sĩ chưa gì đã bị Lục Mễ Tuyết chọc cười, "Đây là Tiểu Đường, là gia sư dạy kèm của Tiểu Hải."
"A, cô Tiểu Đường chào cô nha." Lục Mễ Tuyết lùi lại phía sau,