Thi Từ nhìn di động một chút, quyết định nói rồi thì thôi, không hề gọi lại.
Lật di động qua, đầu ngón tay sờ đến xúc cảm lông xù mềm mịn, Đường Chu làm cái ốp điện thoại di động này cho nàng, nhất định bỏ ra không ít tâm tư.
Con chim nhỏ này. . .
Lông mi Thi Từ ôn nhu khép lại, cong lên bao trùm lấy con mắt.
Đột nhiên, di động không có dấu hiệu nào vang lên. Mí mắt Thi Từ chớp chớp, nhìn kỹ, bỗng chốc nhếch khóe môi lên, một giây qua đi, lại ngừng lại -- tiếng chuông reo hai lần liền ngừng.
Thi Từ cầm điện thoại di động sửng sốt một chút, thời điểm ngón tay của nàng đang do dự có nên gọi lại hay không, WeChat nhảy ra, "Cô có ở nhà không ạ?"
Trái tim Thi Từ không tên nhảy một cái, nàng gọi điện thoại trở lại, nhưng mà chuông vang lên vài tiếng, Đường Chu cũng không nhận.
Xảy ra chuyện gì?
Thi Từ đang buồn bực, WeChat bên kia cứ luôn ở trạng thái nhập chữ, nhưng mà gửi tới lại là một câu rất ngắn, ". . . Hôm nay cô không ở nhà, vậy lúc khác em lại đến được không?"
Thi Từ trầm ngâm một chút, nàng không hiểu tại sao không thể gọi điện thoại mà lại có thể nhắn tin trên WeChat, bất quá nàng không thể từ bỏ cơ hội này, "Cô đang ở trong thành phố, em chờ cô một chút, hiện tại lái xe đi cũng phải. . ." Thi Từ thật nhanh tính toán một chốc, từ nhà mới của nàng tới trường học lộ trình nhanh nhất cũng phải một tiếng, nếu như thời gian kẹt xe lâu hơn, "Nếu không em về ký túc xá trước đi, hai tiếng sau chúng ta gặp, có được không?"
Thi Từ đều không ý thức được mình đang nín thở, rất nhanh Đường Chu hồi âm lại, "Được rồi."
Thi Từ nở nụ cười tươi rói.
Ai, nàng thật là không cứu được rồi.
Mưa phùn mỏng manh mà dầy đặc đánh vào cửa sổ xe, sắc trời âm u lại hiu quạnh, đèn đường chiếu ra ánh sáng nhạt màu vàng cam trong màn đêm đang bao trùm lên thành thị, tựa hồ có một chút ấm áp, nhưng ấm áp này cũng đang thúc giục người ta trở lại chốn ấm áp của mình.
"Cô ăn cơm chưa?" Đường Chu lại phát tin nhắn đến.
Thi Từ uống coffee cả một buổi trưa, mà nói thật thì hiện tại nàng cũng không có tâm tư ăn bữa tối. Vừa vặn đèn xanh chuyển sang đèn đỏ, nàng dừng lại, ánh mắt hơi động, gửi đi, "Cô còn chưa ăn đâu."
"Em đi mua cho cô ít đồ ăn đi, " Đường Chu rất nhanh gửi lại, "Em sẽ chọn món thanh đạm."
"Cô đang lái xe, không cần trả lời đâu." Cô bổ sung thêm tin nhắn thứ hai.
Thi Từ hơi cắn môi dưới, đối với dòng xe chen chúc phía trước nở nụ cười.
Đường Chu che dù, đứng trên đường lớn tỉ mỉ mà muốn mua đồ ăn cho Thi Từ, dù sao cũng không thể mua bất kỳ món gì có hàm lượng calo cao. Nàng ăn ít, không ăn dầu mỡ, thậm chí còn có chút kén ăn.
Đây là những gì Đường Chu biết được, Thi Hải đề cập tới, Đinh nữ sĩ cũng đã nói qua.
Hồi tưởng lại, hình như cô thật sự cho Thi Từ ăn rất nhiều món mà bình thường nàng sẽ không ăn, nhưng mà mỗi lần Thi Từ đều ăn.
Khóe môi Đường Chu nhếch lên một chút ý cười.
Cô nhớ tới lần trước Thi Từ nửa thật nửa giả oán giận, nàng nói -- còn ăn như vậy cô thật sự sẽ mập lên, nhưng mà nàng vẫn uống bản thân coca đưa cho, không có một chút miễn cưỡng nào.
Trong lòng Đường Chu có chủ ý, che dù đi ra ngoài trường học.
Phố mỹ thực bên ngoài Nam thành, có một cửa hàng bán súp rất nổi danh, rất được sinh viên Nam đại hoan nghênh. Cho dù là ngày mưa, thời điểm Đường Chu đến, đoàn người xếp hàng cũng rất dài.
Chờ khoảng 40', cô vốn muốn nghe bài nghe tiếng Anh một lúc, nhưng mà không có cách nào tập trung tinh thần, trong đầu đều là Thi Từ, nghĩ đợi lát nữa nên nói gì với nàng.
Những người xếp hàng đằng trước có rất nhiều cặp đôi che chung dù, có cặp nhìn qua rõ ràng chính là bạn trai bạn gái, cũng có cặp chỉ là bạn bè thân thiết, thân mật tựa vào nhau, không biết có phải là tình nhân hay không, nhưng nhìn qua cùng tình nhân khác phái cũng giống nhau, cảm giác cũng rất ấm áp.
Đường Chu nhìn một chút, cũng không dám nghĩ thêm nữa.
Lúc tới lượt cô, cô chọn một phần súp vịt hạt dẻ nấm trà. Cô nhìn hộp súp đóng gói trong tiệm, lại bỏ thêm hai đồng, thay một hộp súp lớn chắc chắn một chút. Suy nghĩ một chút, lại mua thêm một viên cơm nắm chà bông trứng muối vàng.
Nhiêu đây là đủ ăn đi? Lượng calo cũng không cao.
Dù sao ăn cũng không béo ngay được.
Cô che dù, nhấc theo đồ ăn, từ từ đi đến khu căn hộ của giáo sư.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, nhìn thời gian, mưa đã lẳng lặng rơi xuống hơn một tiếng rồi, trời cũng càng ngày càng tối, bóng cây nặng nề ẩn trong đêm mưa hầu như không nhìn thấy. Giày vải của cô cũng có chút ướt, gió lạnh thổi vào trong cổ áo sweater, Đường Chu không nhịn được rùng mình một cái.
Chờ đến chỗ ở của Thi Từ, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cô đi ra. Nhìn lại thời gian một chút, cách hai tiếngThi Từ nói đã gần đến rồi. Tóc mái của Đường Chu đều bị mưa làm ướt, cô vuốt một cái. Xếp hàng quá lâu, đi bộ trên đường cũng quá lâu, chân cô có chút tê dại, chỉ có thể ngồi xổm xuống.
Giọt mưa từ trên mặt dù lướt xuống, Đường Chu kinh ngạc mà xuất thần.
Trong nháy mắt như vậy, cô muốn thả đồ ăn xuống rồi đi, giống như lần tặng quà trước đó như vậy, nhưng mà lại không đi được, lần trước cô không đi, lần này cũng sẽ không, chuyện nên đối mặt thế nào cũng phải đối mặt.
Cô không có thời gian để lề mề, cũng không thích hàm hàm hồ hồ sống.
Bên tai tựa hồ có tiếng cửa thang máy mở ra, Đường Chu theo bản năng đứng lên.
Quả nhiên cửa thang máy vừa mở ra, Thi Từ liền đi ra, cùng ánh mắt của cô tiếp xúc, hơi nhướng mày, nàng chạy nhanh lại đây, "Chờ lâu lắm à?"
Trước khi Đường Chu tới, tự hiểu là đã mười phần chuẩn bị xong, cũng đã nói nháp qua vô số lần, nhưng mà trong chớp mắt Thi Từ đi tới, lúc nhìn đến sự quan tâm không che dấu được trên mặt nàng, trong nháy mắt bên trong đầu của cô liền mất hết toàn bộ, không cách nào nhớ ra câu gì.
"Xin lỗi, kẹt xe một chút, giữa đường cô còn đã cố gắng thoát ra." Thi Từ vừa mở cửa vừa nói xin lỗi