Sáng thứ bảy, nhiệt độ chợt giảm xuống, Đường Chu rời giường liền cảm thấy không đúng, đầu nặng chân nhẹ, mũi không thông.
Cô có loại dự cảm xấu, lập tức lấy ra hai gói thuốc Sài hồ pha nước uống, đi thư viện làm thêm, cả ngày hoa mắt chóng mặt đều không có tinh thần, đến buổi tối, cô lên giường rất sớm, ngủ mê một đêm, hôm sau rời giường chẳng những không có chuyển biến tốt, trái lại càng thêm nghiêm trọng, nghẹt mũi hô hấp khó khăn, viêm họng đau rát cổ.
Cô móc ra hai viên thuốc cảm mạo không biết mua từ lúc nào, nhìn qua còn chưa hết hạn sử dụng, liền nuốt vào, đi đến lớp học, hiệu quả rất kém, đến buổi tối thì đột nhiên sốt.
Đường Chu rất ít khi sinh bệnh, nhưng này lần xem ra là bệnh tới như núi lở, cô cảm giác cái đầu mình giống như một quả lựu đạn sắp nổ tung, chậm rãi lấy áo khoác dày nhất của mình mặc vào, mang giày, xuống lầu chuẩn bị đi đến bệnh viện y tế của trường học.
Bên ngoài gió lạnh đêm dày, cô đi rất chậm rất từ tốn, cơ hồ là nhìn chằm chằm con đường dưới chân, từng bước từng bước mà đi.
Lúc đến bệnh viện, nhiệt độ đã lên tới 39. 5 độ, cần phải truyền nước.
Ngồi trên ghế nhựa của bệnh viện, mờ mịt. Ánh đèn trong phòng truyền nước hơi tối tăm âm lãnh, chỉ có một mình cô. Đường Chu dựa vào ghế tựa, di động lẳng lặng nằm trong túi. Cô lấy ra kiểm tra một vòng lại cất vào.
Những ngày qua Thi Từ phỏng chừng rất bận rộn, chỉ gửi đến ba tin nhắn.
-- Học trưởng của cô mập lên rồi. Đứng gần chụp trộm một tấm ảnh.
-- Chỗ này nhiều việc quá rồi, chị muốn về Nam thành quá!
-- Bội thành có tuyết rồi, máy bay đại khái sẽ trễ giờ.
Tin nhắn gần đây nhất là vào lúc chạng vạng, hoặc có lẽ bây giờ đã ở trên máy bay. Đường Chu mỏi mệt nhắm mắt lại, tạm thời nghỉ ngơi một hồi.
Một lát sau, sàn nhà bóng loáng truyền đến tiếng giày, Đường Chu bỗng chốc thức tỉnh, có một bóng người lướt qua trước mặt một cái. Một nam sinh ngồi xuống cái ghế đối diện cô, cái trán dán miếng dán hạ sốt màu trắng, đang làm nũng với y tá, "Chị ơi chị à, em dán cái này vào rồi thì khỏi truyền nước nha?"
Y tá đâm kim vào tay hắn xong liền cố định miếng băng lại, bị ngữ khí của hắn chọc cười, ngữ khí ôn hòa nói: "Cậu muốn dán thì cứ dán đi. . ."
"Phải truyền bao lâu vậy, em có thể gọi bạn gái của em tới không?" Nam sinh vẫn đang làm nũng.
"Khoảng hơn một tiếng, cậu có thể gọi cô ấy tới đây." Y tá nói.
"Lâu như vậy a, nhưng em sợ cô ấy sẽ không nói chuyện. . ."
". . . Tùy cậu vậy."
Y tá đi rồi, nam sinh lẫm lẫm liệt liệt mà ngồi xuống, một tay đeo kim băng, một tay gửi tin nhắn, trong lúc đó giương mắt lên nhìn thấy Đường Chu, nở nụ cười với cô, "Hi, người chung phòng bệnh. . ."
Đường Chu không để ý tới hắn, vẫn cứ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lâu sau, hẳn là bạn gái của nam sinh kia tới rồi, hai người ở đối diện tình chàng ý thiếp.
"Em mang theo khăn quàng cổ tới đây, có thể ủ tay anh lại nè, như vậy sẽ không lạnh nữa." Cô gái rất cẩn thận.
"Cảm ơn bảo bảo." Hai người hầu như là mặt kề mặt nói chuyện.
"Cho anh dựa vào một lúc đó."
"Được a!"
Đường Chu mở mắt ra, nam sinh tựa trên vai cô gái, hai người dính một chỗ nghiêng ngả nói chuyện không coi ai ra gì, trên bàn tay bị kim đâm của hắn được một cái khăn quàng cổ đỏ rực bao bọc lấy, rất gây chú ý.
Đường Chu liếc bàn tay bị kim đâm của mình một cái, mấy đường gân xanh tím nổi lên rất nổi bật, bàn tay đã đông lạnh đến mức không còn tri giác, ngửa đầu nhìn bình nước biển một cái, nước còn hơn nửa bình nữa.
Cô thực sự lười nhác cực kì, cái trán giống như bị một khối đá lớn đè chặt, lại cảm thấy lạnh lẽo, vô ý thức căng hai vai ra.
"Anh có muốn uống nước nóng hay không, em pha nước đường gừng tại ký túc xá nè." Nữ sinh lấy một cái bình giữ nhiệt đỏ rực ra, rót một chút lên nắp bình.
"Ai muốn uống loại nước ngọt ngấy gì đó a?" Ngữ khí nam sinh ghét bỏ nói một câu, một giây sau liền cười mân miệng cắn nắp bình.
"Anh uống nhanh đi, không giỡn nữa, ai u, anh đáng ghét quá. . ." Nữ sinh cười rộ lên, nhìn lướt qua Đường Chu ở đối diện, "Người ta muốn cười chúng ta kìa."
Nam sinh chỉ cười, uống nước xong, nữ sinh đem nắp bình vặn lại, hai người tụ lại với nhau liền không coi ai ra gì hôn luôn tại chỗ.
Đường Chu: ". . ."
Cô di chuyển tầm mắt, cảm giác đầu càng muốn hôn mê.
Sau khi hôn xong, nữ sinh cười đánh hắn một quyền, che miệng cười, nam sinh cũng nhìn nàng cười.
Đường Chu không nhịn được dùng dư quang liếc bọn họ, dáng vẻ yêu đương chính là như vậy? Đó sẽ là cảm giác gì
Bạn trai, bạn gái. . .
Đường Chu vẫn không có cảm giác chân thực, coi như Thi Từ đã cưỡng ép đưa cái khái niệm này cấy vào đầu cô, nhưng vẫn là không có hình ảnh thực tế gì.
Lỡ đâu là thật không phải thì sao?
Nụ cười của Thi Từ bỗng chốc liền nhảy ra, những tin nhắn mà nàng gửi kia, cũng giống như nụ cười của nàng ở trước mặt phát ra.
Còn có cái ôm của nàng, . . . nụ hôn của nàng. . .
Không không không, không tính là hôn, thế nhưng lỗ tai thật sự bị cắn. . .
Cô thật sự đang nhớ Thi Từ.
Nàng không ở bên cạnh mình, cảm giác rất xa xôi, nàng ở trong miệng người khác cũng cách mình cũng rất xa xôi.
Cô biết rõ người chị gái ôn nhu săn sóc tự tin, tình cờ sẽ có một chút nghịch ngợm kia, nhưng cô lại không biết dáng vẻ làm bạn gái của người chị này.
-- "Còn có thể làm sao, chỉ là chị ấy không thích tôi thôi." Câu nói này của Văn Văn vang lên ở trong đầu, đầu Đường Chu đau hơn, cô xoa xoa huyệt thái dương.
"Ha, cậu không sao chứ?" Nữ sinh phía đối diện đi tới, ở bên cạnh máy uống nước rót cho cô một cốc nước ấm.
Đường Chu có chút ngoài ý muốn, "Cảm ơn." Cảm kích nâng khóe miệng nở nụ cười với đối phương, nhận lấy nước, uống một ngụm.
"Bạn học, cậu không gọi bạn trai cậu tới đây với cậu sao?" Nam sinh đang truyền nước cất giọng hỏi.
Đường Chu run lên, không trả lời.
"Anh chớ xen vào việc của người khác đi!" Nữ sinh ngồi lại bên cạnh