Lúc Thi Từ trở về nhìn thấy Đường Chu vẫn còn đang ngồi nghiêm chỉnh, nàng cười phốc lên một tiếng, đi qua xoa tóc của cô, "Không sao rồi, chúng ta trở về chứ?"
"Không sao chứ? Lữ viện trưởng nói gì ạ?" Trong giọng nói của Đường Chu đều là lo lắng.
"Ừm, tàn nhẫn dạy dỗ chị một trận thôi." Thi Từ giống như bất đắc dĩ nói.
"A. . ." Đường Chu nhíu lông mày lại, "Vậy làm sao bây giờ?"
Thi Từ than một tiếng, "Biện pháp thì có."
Đường Chu nhìn nàng, chờ câu sau của nàng.
Thi Từ nở nụ cười với cô, ôm chầm eo của cô vào trong lồng ngực của mình, tim Đường Chu rầm rầm nhảy loạn, sợ đến mức nói lắp, "Cửa, viện trưởng. . . Thả. . ."
Thi Từ dán sát vào lỗ tai của cô, "Không sao đâu. Lão thái thái sớm đi rồi, cửa chị cũng khóa rồi."
Cơ thể của Đường Chu vẫn còn cứng ngắc, "Đừng như vậy."
"Lão thái thái thật quá phận, mắng chị còn ép chị đi công tác, đẩy cũng đẩy không được, " Thi Từ càng nói càng cảm thấy đúng là mình có chút ủy khuất, nàng cắn lỗ tai của Đường Chu, dùng khí tức nói, "Để chị hôn em chút. . ."
Ở trong văn phòng này, thân phận của Thi Từ chính là giáo sư, là cấp bậc giáo viên, sao có thể. . .
Đường Chu chôn khuôn mặt đang nóng lên của mình thấp xuống, ngón tay trắng nõn của người phụ nữ nâng cằm của cô lên, môi nàng cũng ấn tới, hoàn toàn không chống đỡ được. . .
Cách một hồi, Đường Chu tỉnh lại, thở hổn hển nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
Con mắt của Thi Từ yên lặng nhìn cô chăm chú, hai tay không một tiếng động ôm cô vào trong ngực, Đường Chu khiếp đảm run lên rất mạnh, tay cũng nắm chặt ống tay áo của nàng.
Chờ sau một hồi thân mật không tiếng động như vậy trôi qua, Thi Từ cạ cạ cái trán của cô, "Chúng ta trở về thôi?"
"Chúng ta có thể cùng nhau về sao? Không sao chứ? Sẽ không ảnh hưởng gì cho cô sao?" Đường Chu còn có chút kinh hồn không ổn định, đầu óc choáng váng.
"Phốc, nếu không chúng ta tách ra đi? Em đi trước, chờ một lát chị lại đi, từ cửa sau lén lút đi ra ngoài?" Thi Từ trêu cô.
Đường Chu hít một hơi, rất nghiêm túc nói: "Được rồi." Bộ dáng của cô cảm giác như muốn đi chấp hành nhiệm vụ gì đó.
Thi Từ bị cô chọc phát cười.
Nàng thu dọn đồ đạc một chút, kéo tay cô muốn đi, ai biết con chim nhỏ này cực kì khẩn trương, bỗng chốc liền lui trở về, trong đôi mắt đều là cảnh giác.
"Được được được, vậy em đi trước, chị đi theo phía sau em." Thi Từ nhịn cười, cưỡng ép mình chính kinh.
"Vâng." Đường Chu một điểm do dự cũng không có, xoay người liền đi.
". . ." Thi Từ còn chưa kịp nói câu gì, con chim nhỏ này đã đi rồi.
Cho nên vẫn là không cùng nàng cùng nhau trở về a. . .
Thi Từ lắc đầu, chậm chạp cầm lấy túi, đóng cửa, khóa cửa, đi thang máy xuống lầu.
Xe liền đậu trên đường trường, nàng mở cửa xe, ngồi xuống, mở WeChat ra, "Em về nhà trước chờ chị."
"Phốc" một tiếng, Thi Từ lắc đầu cười, "Rốt cuộc là ai tới trước a. . ."
Nàng ngược lại không gấp nữa, mở một ca khúc lên, cầm lấy sách trong xe lật vài tờ.
Dưới tia nắng mùa đông cuối cùng ở phía chân trời, sinh viên lui tới ngoài cửa xe, âm nhạc trong xe êm dịu, Thi Từ thả xuống sách, cười rộ lên, cảm giác mình khá giống loại đàn ông trung niên tan tầm ở trong gara của mình tranh thủ tận hưởng thời gian riêng không muốn trở về nhà.
Không, làm sao lại như vậy đây?
Giống nhau là, nàng cũng có người ở nhà chờ nàng.
Chỉ vừa tưởng tượng thôi, tâm tình đã rất sung sướng.
Tính toán thời gian một chút, nàng lái xe trở về.
Đường Chu đã đến rồi.
Thi Từ ở cửa trước đổi giày, cười nói: "Em đi nhanh ghê, quả nhiên đến nhà trước chị."
Người không ở trong phòng khách, ở trong phòng bếp, Đường Chu thoáng cất giọng nói: "Hôm nay ở nhà ăn đi, em nhìn trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn."
"Ồ?" Thi Từ hơi chớp mắt.
Dưới ánh đèn khuôn mặt của Đường Chu tựa hồ thoáng qua một điểm đỏ ửng, "Để em làm cơm tối."
Thi Từ lại hơi chớp mắt, ý cười thêm dày, "Em biết làm cơm?"
Đường Chu mân môi một hồi, ". . . Em xem công thức, làm thử xem."
Thi Từ cười rộ lên, "Được."
Thế là liền xuất hiện cảnh tượng như sau: Đường Chu một mình bận rộn trong phòng bếp, Thi Từ thu dọn bàn làm việc và giá sách của nàng, robot lau nhà đang làm việc trên sàn, còn có mèo Thu Thu đang đuổi theo robot kêu meo meo. . .
Thi Từ thu thập xong, chân dài vòng qua mèo Thu Thu đang ngồi xổm ở trên đầu robot, đi tới phòng bếp quan sát Thu Thu của nàng.
Trên bàn ăn đã có hai món, thịt kho tàu hạt dẻ, thịt lợn xào tỏi.
Nhìn rất ra dáng.
Bóng người mảnh mai yếu ớt kia vẫn còn đang nấu ăn.
"Không cần làm nhiều thức ăn lắm, hai món đủ chúng ta ăn rồi." Thi Từ ôn hòa nhìn cô.
"A, " Đường Chu quay đầu lại nhìn nàng, vén lại sợi tóc, tóc của cô đã qua vai, lúc buộc lên sẽ rơi xuống rất nhiều lọn tóc rối, ở dưới ánh đèn lại mang lại cảm giác mềm mại, "Em làm tiếp một đĩa salad, chị thích ăn mà."
Đôi mắt Thi Từ chợt hiện lóe lên, lại cong cong.
Làm salad là salad hoa quả trộn rau dưa cùng thịt muối và tôm đã bóc vỏ.
Này cũng quá nhiệt tình rồi.
Thi Từ nhìn một bát salad lớn kia, cảm thấy ý định của con chim nhỏ này là khiến cho nàng mập lên.
"Không biết vị ra sao. . ." Con chim nhỏ kia ngồi ở phía đối diện với nàng, gò má hồng hồng, có chút thẹn thùng, "Cũng là lần đầu làm theo công thức. . ."
Được rồi, bất luận vị ra sao, nàng đều sẽ ăn hết.
Cơm trước mặt Đường Chu bới đến tròn vo, mà Thi Từ chỉ có non nửa bát. Đường Chu không thích ăn salad, cho