Diệp Thanh Vu không hiểu "mờ ám" giữa các cô, nàng nói với Thi Từ: "Lâu rồi không gặp, cùng đi ăn cơm tối chứ? Đường Chu cùng đi nhé?"
Thi Từ cùng Đường Chu liếc mắt nhìn nhau, Đường Chu lo lắng lát nữa còn có cái "xưng hô" gì khác đang chờ cô, lắc đầu khéo léo từ chối, "Cảm ơn cô, em còn có hẹn ăn cơm với bạn ạ."
"A, vậy cũng được, cùng bạn bè ăn mừng một hồi đi." Diệp Thanh Vu cũng không miễn cưỡng, quay đầu nói với Thi Từ: "Cậu không có an bài gì khác chứ?"
"Không có, là mình phải mời cậu ăn cơm mới đúng, phiền phức cậu nhiều lần rồi." Thi Từ cười cười, con mắt hơi di chuyển về phía Đường Chu bên kia, cho cô một cái tín hiệu.
Ánh mắt Đường Chu khẽ nhúc nhích, nhìn bóng các nàng đi xa, nặn nặn lỗ tai thật vất vả mới hết nóng của mình.
Cô cũng thật sự có hẹn, Trương Tử Nam và Phương Tu Tề hẹn cô cùng đi ăn cơm.
Sau khi Phương Tu Tề ngồi xuống liền nói: "Vốn muốn gọi Thi Hải cùng đi, nhưng mà hôm qua cậu ta đã về nhà, bảo là muốn cùng cha mẹ đi du lịch Nhật Bản."
Đường Chu hơi run lên, không tiện phát biểu ý kiến gì, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.
Trương Tử Nam liếc cô một cái, cười ha ha, "Lúc này đến Nhật Bản có thể trượt tuyết, anh đang hâm mộ cậu ta chứ gì?"
"Cái àny có gì mà hâm mộ, cũng không phải chưa từng trượt tuyết. . ."
"Vậy anh hâm mộ cậu ta có thể trốn tiết à?"
"Anh muốn trốn tiết cũng có thể a, lại nói ngày Đông Chí, hai người dự định thế nào?" Phương Tu Tề hỏi các nàng.
"Ở nhà mua bánh trôi ăn là được." Trương Tử Nam vô tình phất tay một cái.
"Chúng ta đi xem phim có được không, " Phương Tu Tề ghé sát vào nàng, khóe mắt liếc về phía Đường Chu, lại nghĩ không thể quên bạn tốt của bạn gái, bổ sung thêm, "A, Đường Chu cậu cũng theo chúng mình cùng đi nhé."
Đường Chu còn chưa kịp nói chuyện, Trương Tử Nam trừng Phương Tu Tề một cái, "Đừng an bài loạn lên, làm sao anh biết Đường Chu đồng ý theo chúng ta chứ, cậu ấy không thể hẹn hò sao?"
Phương Tu Tề sững sờ nhìn về phía Đường Chu, nhất thời không rõ tình hình, "A? Cậu có hẹn sao?"
Trương Tử Nam âm thầm kinh ngạc, liếc nhìn Đường Chu, có chút ảo não bản thân nhanh mồm nhanh miệng, Đường Chu nở nụ cười nhợt nhạt với nàng, nói với Phương Tu Tề: "Ừm, mình có hẹn."
Cô chưa hẹn với Thi Từ ngày mai, bất quá cô muốn gặp nàng.
"A? Ha?" Phương Tu Tề cả kinh há to mồm, "Cậu có hẹn, cậu có bạn trai? Ai, ai a, ngao ô ô!" Trương Tử Nam ở dưới đáy bàn tàn nhẫn mà đá hắn một cước, hắn bị đau kêu thảm thiết, "Em đá anh xong chưa?"
"Anh nhiều chuyện như thế làm gì?" Trương Tử Nam lườm hắn một cái.
"Anh, anh. . . Nghĩ lại một chút, anh không hỏi là được rồi." Phương Tu Tề thỏa hiệp nói.
Trước đây Đường Chu không phát hiện, hiện tại lưu ý phương thức ở chung của bọn họ, có chút cảm động ngọt ngào.
Cơm nước xong trời cũng đã tối rồi, Đường Chu mở ô đi trên đường trường, từng chiếc từng chiếc đèn đường vàng ấm áp mơ mơ hồ hồ trong mưa bụi.
Sinh viên qua lại xuyên qua trong sương mù mùa đông, như là hình ảnh trong phim. Đường Chu im lặng mà nhếch môi lên, trái tim không cách nào kiềm chế được vui mừng – nguyên lai đây chính là tâm tình khi có hẹn.
Giữa đường Đường Chu chuyển hướng đi đến cửa hàng bán hoa của học tỷ, mua mấy nhành hoa mai vàng nhỏ, nụ hoa màu vàng nhạt, có mùi thơm thanh nhã, cô dùng báo tiếng Anh bọc lại, đặt ở trong túi của mình, đi đến nơi ở của Thi Từ.
Bên trong phòng một mảng yên tĩnh, Thi Từ còn chưa trở về. So với nàng cô còn đến sớm hơn, Đường Chu yên lặng cười cười, cô cắm hoa vào bình, đi đến ổ mèo nhìn vào trong một chút mèo Thu Thu đang ngủ say.
Khắp nơi đều là hơi thở cùng bầu không khí mà Đường Chu quen thuộc, cô ở phòng ăn cùng Thi Từ ăn cơm, ở bàn sách của nàng làm bài tập, còn có ghế sô pha. . .
Trong nháy mắt này Đường Chu nổi lên sóng gió chập trùng, rất nhiều hình ảnh ập vào đầu, khuôn mặt cô theo phản xạ có điều kiện nóng lên. Đường Chu cảm thấy hiện giờ trong gian phòng này chỗ không an toàn nhất chính là cái ghế sô pha này, không, ghế sô pha cũng không nguy hiểm, nguy hiểm chính là Thi Từ.
Nàng, nàng người này thật là xấu xa. Cô phát hiện Thi Từ rất thích chân cô, chỉ là vỗ về của nàng sẽ khiến cô hoảng hốt, sẽ liên tưởng đến đêm ấy, đôi chân này bị Thi Từ đối xử rất không công bằng.
"Đừng, ngứa lắm. . ."
Cô co lên chân, lại. . .
Cho dù hiện tại chỉ có một mình cô, Đường Chu vẫn là không tự nhiên hạ thấp đầu xuống.
"Thu Thu. . . Ngày mai phải đóng kín cổ áo lại." Hơi thở nóng ấm của Thi Từ phảng phất ở ngay bên tai của cô, Đường Chu trốn không thoát, người phụ nữ này lại cắn lỗ tai của cô, than nhẹ, "Không đủ. . ." Phảng phất ngọn cỏ mới mọc lên đỉnh đầu nhọn đang chọc ngứa trước ngực của cô, rất ôn nhu âu yếm, nhưng liên tiếp lưu lại nhiệt độ giống như lửa đốt. . .
Thi giáo sư thực sự là. . . Không, không thể gọi nàng là Thi giáo sư. . .
Đường Chu che kín mặt lại.
Di động chấn động lên, Đường Chu phục hồi tinh thần, mở ra, "Phụ đạo viên Diệp nói quá nhiều, chị đang trên đường trở về, em đã tới chưa?"
Thi Từ không lái xe cũng không mang ô, trên người nhuốm một tầng khói mỏng tựa như sương mù. Lúc đi vào thang máy của căn hộ, nàng giơ tay vén lại mái tóc dài hơi ướt, cúi mặt xuống nhìn di động, lông mi khẽ động, Đường Chu còn chưa trả lời.
Rất nhanh ra khỏi thang máy, nàng mở cửa, ánh đèn ở trước cửa tự động sáng lên, bên trong một màu đen kịt. Thi Từ thay giày xong, nâng giọng, "Thu Thu?"
Còn chưa tới sao? Thi Từ nhẹ giọng tự hỏi.
Nàng không lập tức mở đèn phòng khách lên, mà là gọi điện thoại. Nàng không nhìn thấy Đường Chu từ sau chậu trúc lưng rùa trong phòng khách thò đầu ra, đọng lại ý cười, bước từng bước nhỏ lén lút chạy ra ngoài.
Cũng không biết làm sao, vừa nãy cô đã nghĩ trốn đi, cũng không nghĩ nhiều, hoàn toàn là theo bản năng, muốn cho Thi Từ một niềm vui bất ngờ? Hay là muốn doạ nàng một hồi,