"Người bạn nhỏ, em thành niên hay chưa?" Tầm mắt của Thi Từ từ bắp đùi của thiếu nữ di chuyển đến đỉnh đầu của cô.
Bịt mắt màu đen trùm trên mặt cô gái phỏng chừng đều bị cô khóc ướt, cô khóc thút thít không ngừng, gật gật đầu. Đổi thành trước đây, Thi Từ hẳn là sẽ không tiếp nhận an bài như thế, chỉ là. . . Cô bé này quá gây chú ý.
Có thể liên quan tới chuyện uống rượu, hoặc là đã quá lâu không thân mật da thịt, Thi Từ dĩ nhiên cảm thấy trái tim tựa như bị cái gì đó gãi trúng, nàng cảm giác mình không thể nhìn thêm, nàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
"Tôi gọi xe đưa em về nhà." Thi Từ nói.
Cô bé lắc đầu một cái, vẫn đang khóc. Thi Từ vừa cảm thấy đau đầu, lại vừa cảm thấy cô khóc đến rất. . . Khiến người ta muốn bắt nạt.
Nàng còn đang tự lẩm bẩm, giống cái Repeater bị hỏng, "Làm sao bây giờ. . . Phụ nữ. . . Tại sao lại là phụ nữ, nên làm sao. . . Thoả mãn?"
Bây giờ Thi Từ hồi tưởng lại tâm lý trước thời khắc đó, đã không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ mình nói một câu, "Nếu như em tò mò thì phụ nữ cũng có thể đấy."
Cặp đùi dưới làn váy của thiếu nữ nhỏ đến mức phảng phất một tay có thể nắm, xúc cảm lại trắng mịn như xà phòng, nàng không phải người có định lực kém, ở đây lại hoàn toàn mất khống chế. Xương quai xanh trắng nõn run rẩy, quần áo rơi xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể của thiếu nữ. Từ lúc cô bị hoảng sợ giãy dụa khóc lóc lại tới khi mờ mịt luống cuống than nhẹ, là kết quả mà Thi Từ ỷ vào cớ say rượu, đầu độc lừa gạt dỗ dành.
Ở trong ý loạn tình mê, Thi Từ thậm chí muốn hôn lên môi cô, bịt mắt của cô bé đã tháo ra một nửa, cô khóc đến vô lực, che lấy đôi mắt của chính mình, môi cắn đến sưng đỏ, run rẩy thở dốc, "Cầu xin chị. . ."
Lúc này Thi Từ mới bất thình lình tỉnh lại, nàng ảo não đến không được, cổ áo bị mồ hôi nóng làm ướt nhẹp, nàng gấp gáp vội vàng đứng dậy xin lỗi. Nàng tiến vào phòng tắm tắm rửa, nhân cơ hội tỉnh táo, thuận tiện suy nghĩ làm sao khắc phục hậu quả, chờ lúc nàng đi ra, trong phòng đã không còn ai.
Sáng sớm hôm sau nàng liền tìm chị Miu, chị Miu đáp ứng giúp nàng tìm cô bé này, tìm đến người trung gian giúp chị ta an bài, người trung gian hỏi có phải là lại muốn gặp mặt một lần.
Thi Từ chần chừ một lúc, nàng không xác định cô gái kia có nguyện ý gặp lại nàng hay không, Thi Từ đưa ra một số tiền cho cô gái kia, nhờ người trung gian đưa cho cô, chị Miu nghi hoặc không rõ, người trung gian cũng vậy, bởi vì thứ mà cô gái kia muốn không phải là tiền tài, mà là tài nguyên.
Thi Từ cũng nghi hoặc, không nhịn được hỏi thân phận của cô gái, đầu óc mấy người đều là một mảnh mơ hồ.
Qua mấy ngày người trung gian lại gặp mặt Thi Từ, mang một video tới, "Đây là tôi tới công ty bọn họ, chụp một video cô ấy luyện nhảy, người ở giữa này chính là. . . Tư chất của cô ấy không tồi, điều kiện giọng hát cùng ngoại hình cũng có thể, nâng đỡ một hồi sẽ rất hot."
Thi Từ: "Người này chính là. . ."
Người trung gian: "Là cô ấy a. Thứ cô ấy luôn muốn không phải tiền, ngài đừng phí tâm."
Người trung gian đi rồi, lúc này chị Miu mới hỏi Thi Từ, "Em xảy ra chuyện gì? Muốn làm gì?"
Thi Từ suy nghĩ xuất thần: "Không, không phải cô ấy. . ."
Chị Miu như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, nhưng Thi Từ không muốn nói nữa.
Một cốc nước đá bất tri bất giác uống hết, Thi Từ nhìn cốc thủy tinh trống không mà xuất thần.
Bởi vì cô gái trong video so với người mà nàng đã gặp cao hơn rất nhiều, làn da lại là màu vàng nhạt khỏe mạnh, thể trạng cũng không giống, hơn nữa hình dáng của đôi chân kia cũng không giống nhau.
Lẽ nào cô ấy thực sự là đi nhầm phòng? Thi Từ rất nhanh đã loại bỏ khả năng này.
Chẳng lẽ là nàng say rượu nằm mơ? Không, không thể, những xúc cảm kia là chân thực như vậy.
Thi Từ tự mình điều tra một quãng thời gian, phát hiện cô bé trong video kia còn đi học ở trường, sau đó manh mối này liền đứt đoạn. Kỳ thực nàng cũng nhờ người trung gian kia đi thương lượng cùng cô bé trong video xem có thể gặp mặt hay không, nhưng mà cô ta đã kí hợp đồng với công ty đại diện khác, công ty đó bắt đầu sắp xếp công việc cho cô ta, hành trình rất chặt chẽ, bản thân cô ta cũng từ chối liên hệ cùng người trung gian.
Đêm hôm đó liền đã biến thành một bí ẩn chưa có lời giải. Theo thời gian trôi qua, giọng nói cùng ấn tượng thuộc về cô gái đó cũng ngày càng phai nhạt, chỉ là vô tâm tiếc nuối cùng áy náy trước sau vẫn lưu giữ ở trong nội tâm của Thi Từ, nàng không xác định được nàng cùng Văn Văn kết giao với nhau có phải cũng là bởi vì phân tiếc nuối còn sót lại kia không, cũng không biết có phải là sau này nàng đi theo chị Miu tham gia các cuộc tụ hội của chị ta cũng là vì ôm hi vọng lần thứ hai gặp được cô gái kia mà chờ đợi hay không.
Chỉ là sau đó nàng gặp Văn Văn.
Khi đó nàng gặp phải Văn Văn, tóc dài thẳng, ăn mặc T-shirt cùng váy ngắn đơn giản, đôi chân vừa dài vừa thẳng bên trong đôi giày thể thao đế bằng màu trắng, mặt mộc ngẩng lên trời, mang theo khí tức sinh viên đơn giản, theo nàng nói là vừa chụp xong quảng cáo mặt bằng liền đến đây.
Sau đó có vài lần Thi Từ tự hỏi nội tâm của mình, là có phải là bởi vì lớp trang điểm ngay lúc đó của Văn Văn khiến cho nàng liên tưởng tới cô gái kia, cho nên mới nổi lên suy nghĩ muốn tiếp cận Văn Văn