Những người khác Thi Từ có thể nói được, nhưng là cô bé buổi tối ngày hôm ấy nàng có nên nói ra hay không?
Bên trong tròng mắt đen láy của Đường Chu chiếu ra cái bóng rõ ràng của nàng, Thi Từ khẽ nhếch khóe miệng, không muốn phá hủy bầu không khí vào thời khắc này.
"Em gọi chị là Thi giáo sư nha. . ." Thi Từ ghé sát vào cô, "Muốn chị hôn em có đúng không?"
"Không phải." Đường Chu không chút suy nghĩ phản bác.
"A? Không muốn chị hôn em a?" Thi Từ cười.
Đường Chu trừng nàng, môi không tự chủ mím chặt. Tầm mắt Thi Từ rơi vào trên môi của cô, tại thời điểm cô nói ra câu tiếp theo, Thi Từ đã hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò vào trong, trêu chọc khiến cô đáp lại mình.
Nàng đang dời vấn đề đi, Đường Chu nghĩ. Kỳ thực không sao cả, cô cũng không để ý, cô rất xác định tâm Thi Từ, dù sao trước đó rất lâu nàng cũng đã đem mình nhìn vào trong mắt, đặt ở trong lòng.
Cô cũng có chuyện quá khứ hi vọng Thi Từ không biết đến, vậy thì để những chuyện kia toàn bộ lưu lại ở quá khứ đi.
"A?" Thi Từ phát hiện cô không chuyên tâm, khẽ cắn xuống bờ môi cô, ôm cô lên trên đầu gối của chính mình, chậm rãi mút nhẹ hôn cô.
Đường Chu có chút không chịu nổi mềm nhũn ở trong ngực của nàng, cánh tay trắng mịn theo thói quen muốn đi ôm lấy cổ của nàng, đây là động tác theo bản năng mỗi lần cô bị hôn, giống như ngượng ngùng từ chối, lại giống như muốn nghênh hợp, môi cùng lưỡi ướt át giao hòa, hai người đều có chút vong tình.
Ngón tay thon dài linh xảo của Thi Từ bồi hồi dưới vạt áo lông của cô, phác hoạ đường nét eo của Đường Chu, Đường Chu cảm thấy có chút ngứa, vừa nhúc nhích, tay của người phụ nữ này đã lập tức chui vào. Động tác của nàng rất chậm, Đường Chu chỉ cảm thấy có chút ngứa, toàn bộ hô hấp đều do người phụ nữ khống chế
Sau đó thứ mềm mại bên trong áo cũng bị nàng nắm giữ, Đường Chu mất đi vài giây ý thức, chờ lúc cô miễn cưỡng nhặt lại một chút thần trí, "Chị đã nói. . . Không làm loạn. . ."
Đường Chu lầm bầm rất nhỏ, một tay Thi Từ vuốt sống lưng của cô, một tay khác đã chạy xuống tới đầu gối của cô.
"Được, chị không làm loạn nữa." Môi Thi Từ dán lên môi cô, cơ thể của hai người cũng dán vào đến không còn một khe hở, xúc cảm tươi trẻ mềm mại, làn da dưới lớp vải quần áo mỏng manh cách giữa các nàng kia cho đến gò má của Đường Chu gần như nóng đến muốn bốc cháy lên.
Đường Chu thở hổn hển tim đập mạnh, môi Thi Từ ấm áp ướt át như cánh hoa đọng lại sương sớm, mà lời nàng ở bên tai lại như sợi tơ mềm mại, một vòng lại một vòng quấn chặt lấy hai người các nàng.
"Em có thể xằng bậy với chị. . ."
Gò má Đường Chu đỏ ửng, người ở trong tình yêu, đối với hết thảy bốn phía đều mẫn cảm như vậy. Thanh âm của thế giới này đều trở nên dễ nghe như vậy, mèo Thu Thu ở bên chân các nàng kêu meo meo, những nụ hoa bên trong bình hoa trên bàn sách chặt chẽ kề sát với nhau phát ra tiếng vang "bo bo", còn có mùi thơm của hoa từ son môi tràn ra, bờ môi dán lên, hai cánh môi mềm mại chạm vào nhau, tiếng ngâm khẽ cùng với những âm thanh lộn xộn.
Một chút hơi nước lạnh hòa cùng với mùi thơm của hoa vây lại cô.
Bên ngoài, trời mưa hay là tuyết rơi đây? Các nàng không rảnh bận tâm. . .
Trần Nhất Nhất ngồi lên xe, tài xế là người của quán bar, đều rất quen thuộc với nàng ta và Thi Từ, một đường hàn huyên với nàng ta, Trần Nhất Nhất ứng phó vài câu liền nhanh chóng xuống xe.
Tuyết đọng trên mặt đường còn chưa tan, hạt tuyết mịn màng lần thứ hai bay lên, Trần Nhất Nhất dừng bước, ngửa mặt nhìn vào hư không.
Xung quanh một mảnh trắng xóa, liền một hơi thở dài.
"Cậu muốn đến Nam đại học sao?" Trên sân luyện tập năm ấy, cũng là tuyết trắng đầy trời như thế này, nàng ta hỏi Thi Từ.
"Ừm, mình được cử đi học rồi, không đi cũng không được." Khi đó tóc Thi Từ vừa mới qua vai, gió tuyết thổi qua, đuôi tóc của nàng còn có chút xanh sẫm.
Trần Nhất Nhất không nói gì. Nam đại nàng ta vào không được, bất quá đại học gần đó nàng ta vẫn có thể vào được.
"Chúng ta lên đại học, còn có thể làm bạn sao?" Nàng ta hỏi.
"Đương nhiên rồi." Thi Từ đưa tay sang, vỗ một cái lên bờ vai của nàng ta, cười khanh khách.
Nàng đã từng lộ ra nụ cười thuần túy như thế với mình, ở rất lâu về trước, so với tất cả người yêu của nàng đều sớm hơn.
Khi đó Trần Nhất Nhất liền có một chút cảm giác, khi đó nàng ta nghĩ, tóm lại đều ở Nam thành, các nàng đều còn rất trẻ, tương lai còn có hi vọng.
Sau đó lại nhớ tới học kỳ đầu năm 2 đại học, khi đó Thi Từ giới thiệu bạn gái mình với nàng ta, đầu óc của nàng ta hoàn toàn mất đi năng lực hoạt động. Có mấy lần ở chung, nàng ta nhìn thấy Kiều Toa cùng Thi Từ cảnh tượng bên nhau, trong mắt các nàng chỉ có lẫn nhau.
Từ đó về sau, Trần Nhất Nhất liền cảm giác mình ở trong cuộc sống của Thi Từ đã biến thành một cái bối cảnh, một người bên ngoài, một bản nhạc đệm mà có cũng được không có cũng được.
Nàng ta nhớ tới tang lễ sau khi Kiều Toa tạ thế, Thi Từ đứng bên cạnh người nhà, toàn thân màu đen, giống một gốc cây ẩm ướt mà trầm mặc, tất cả xung quanh dường như không liên quan với nàng.
Nàng quyết định đi du học, Trần Nhất Nhất hỏi nàng: "Cậu sẽ không trở về à?"
Khi đó các nàng uống rượu, Thi Từ đã say rồi, khóe mắt ướt át, nàng cười cười nói: "Ừm, mình không muốn trở về."
Phảng phất như có nước nóng xối lên trái tim, Trần Nhất Nhất cảm nhận được tiếng xì xì vang vọng bên tai, máu thịt lẫn lộn.
Nhìn mình một chút đi, mình ở ngay ở bên cạnh cậu.
Lẽ nào quốc nội này sẽ không có bất kỳ cái gì đáng giá để cậu lưu luyến sao?
Lẽ nào mình, không được sao?
Nàng ta nhịn một chút, cuối cùng cũng không nói gì.
Không được, mau chóng loại bỏ tâm tư này đi.
Nàng đều đã dự định không quay về.
Thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp. . .
Đoạn thời gian Thi Từ vừa đến nước Mỹ, các nàng vẫn còn liên hệ, từ từ, Thi Từ học nghiệp bận rộn, khi đó nàng ta làm công tác kiểm toán ở một xí nghiệp nổi tiếng trong Nam thành, cũng bận tối mặt tối mày, cũng có bạn gái. Nàng ta không biết tình hình chuyện tình cảm của Thi Từ, tình cờ có mấy lần trò chuyện ngắn gọn, nàng ta biết được nàng không yêu đương.
Bên người Thi Từ sớm muộn sẽ có người, dù sao nàng ấy ưu tú như vậy.
Lúc Thi Từ mới tới nước Mỹ khoảng hai ba năm đầu, thỉnh thoảng nàng sẽ về nước, chỉ là lần nào cũng đều đến đi vội vàng, chỉ về gặp người nhà của nàng, các nàng một lần cũng không gặp nhau. Sau đó, từ Thi Hải trong miệng, Trần Nhất Nhất biết Thi Từ lại yêu đương, đối phương là người Mỹ gốc Hoa. Tâm tình củaTrần Nhất Nhất không nói ra được cảm giác gì, nàng ta nghĩ Thi Từ thật sự sẽ không trở về. May là, lúc đó không biểu lộ, cũng may là lòng của mình đúng lúc thu lại.
Lại qua mấy năm, một lần Thi Từ về nước nghỉ ngơi dài hạn, các nàng rốt cục gặp mặt, khi đó Thi Từ dẫn chị Miu theo giới thiệu cho nàng quen biết, Trần Nhất Nhất nhìn thấy Thi Từ liền hoàn toàn không dời nổi mắt, nàng đã buông bỏ đau thương, trở nên càng thêm chói mắt, khuôn mặt tinh xảo long lanh kia rực rỡ trong màn đêm, chói mắt như ánh nắng, rọi sáng khát vọng ẩn náu bên trong bóng tối của nàng ta.