Trong giây lát này, Trần Nhất Nhất cảm nhận được một luồng khí lưu từ khoang ngực thẳng tắp trào lên, ngăn chặn cổ họng của nàng, lấp lấy miệng, xoang mũi cùng con mắt của nàng.
Nàng cố gắng chớp mắt, bên trong tầm nhìn Thi Từ đã kéo Đường Chu đi ra.
Nàng kinh ngạc mà nhìn bóng lưng các nàng.
Mười mấy năm bạn bè, Thi Từ chưa bao giờ lấy loại ngữ khí nặng nề này nói chuyện với nàng, cũng chưa từng lộ ra biểu hiện lạnh lùng như vậy đối với nàng.
Nàng không cam lòng, đuổi theo.
Chị Miu nhìn tất cả ở trong mắt thở dài một hơi, chuyện này là sao a? Vốn định tụ hội đơn giản, mời người này, cũng không thể quên người kia chứ?
Tô tổng đung đưa cái đầu, "Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Tôi đi xem một chút?" Chị Miu cũng không xác định, nói thật, nàng cũng không muốn dính líu chuyện như vậy.
"Tôi cảm thấy vẫn là cùng em đi nhìn thử đi." Tô tổng cầm cốc rượu lên, "Đương nhiên em quyết định, tôi cũng không muốn dính líu."
Chị Miu cười giận nàng một cái, "Sao tôi có cảm giác chị có chút không thèm đếm xỉa đến?"
"Đương nhiên, nghiêm chỉnh mà nói, đây là 'Khoản nợ' của bạn bè của em, không phải của tôi." Tô tổng khẽ mỉm cười, chớp mắt với nàng.
Chị Miu thở dài một tiếng, "Giao hữu không cẩn thận, tự làm tự chịu."
Tô tổng bị phản ứng của nàng trêu cho bật cười.
Chị Miu trừng nàng một mắt, càng giống như mị nhãn, "Cười trên sự đau khổ của người khác."
"Dù sao cũng không là bạn bè của tôi," Tô tổng cười ha ha, ghé tới hôn gò má nàng, "Được rồi, an ủi em một hồi, em mau đi đi. . ."
Thi Từ nắm tay Đường Chu rất chặt, chặt đến nỗi hoảng loạn ủy khuất trong lòng Đường Chu lắng xuống một chút. Thi Từ đi được rất nhanh, cô cũng đi nhanh theo, hai người không có trò chuyện, đều nghĩ rời đi nhanh một chút.
"Thi Từ --" sau lưng truyền đến tiếng la của Trần Nhất Nhất, "Cậu trước đừng đi đã, mình còn có lời muốn nói với cậu."
Thi Từ nhăn chặt lông mày, không có dừng lại, nàng nghiêng mặt sang bên cạnh thả giọng ôn nhu, "Thu Thu, đừng sợ, đừng khổ sở. Chúng ta lập tức trở về."
Đường Chu gật gật đầu, hai người cũng không quay đầu, đi thẳng tới ga ra hoa viên.
Một trận tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, Trần Nhất Nhất tiến lên đưa tay đè lại tay Thi Từ muốn mở cửa xe ra, "Cậu liền nghe mình nói mấy câu, có được hay không?"
"Tôi nghe được đủ nhiều rồi." Thi Từ không thèm nhìn nàng ta, ôn nhu nói với Đường Chu, "Thu Thu, em ngồi vào trước đi."
"Nghe đây! Cậu muốn thích ai mình không xen vào. . ." Trần Nhất Nhất yên lặng nhìn chằm chằm nàng, "Nhưng cậu có biết cô ta làm người thế nào không? Cậu có biết cô ta đã làm chuyện gì không?"
Thi Từ có loại dự cảm rất không tốt, loại dự cảm này giống như đã từng quen biết. Năm đó nàng cùng Kiều Toa yêu đương, Trần Nhất Nhất có một ngày nói với nàng: "Gia cảnh Kiều Toa rất tốt a, nghệ thuật thế gia, cậu. . . Rất tinh mắt."
Nàng không để ý lắm, còn cười hỏi, ". . . Lẽ nào cậu còn đi nghe ngóng thử?"
"Mình cuối cùng phải đi dò hỏi thử mới yên tâm được." Thi Từ nhớ tới Trần Nhất Nhất đã nói như vậy.
"Mình yêu đương, cậu xem náo nhiệt cái gì." Thi Từ lắc đầu cười, khi đó chìm đắm trong yêu đương, cũng không ngẫm nghĩ, càng không để trong lòng.
Thi Từ nhớ lại chuyện cũ, càng phản cảm, "Em ấy là bạn gái của tôi, tôi đương nhiên biết em ấy là ai, hơn nữa chuyện của em ấy với cậu không hề có một chút quan hệ."
"Mời cậu tránh ra!" Ngữ khí Thi Từ phi thường lãnh đạm lẫn nghiêm túc, trong mắt thậm chí có tức giận.
Trần Nhất Nhất nhìn nàng, trong nháy mắt tay nàng liền muốn thu hồi lại, nàng quét đuôi mắt đến Đường Chu đang đứng một bên, ánh mắt cô gái trẻ tuổi kia sạch sẽ, tựa hồ còn hiện ra chút lệ quang, không nháy mắt nhìn Thi Từ chăm chú.
Bên trong ánh mắt kia có cảm động, ỷ lại, phức tạp.
Một đôi mắt trẻ tuổi bởi vì được yêu thương mà có vẻ linh động cực kỳ, thực sự khiến cho người khác đố kị.
Một thoáng này khiến Trần Nhất Nhất quả thực hít thở không thông. Đều nói đến mức này, thẳng thắn toàn bộ nói ra, nói rõ ràng, nàng còn có thể mất đi cái gì?
Nàng lại không muốn buông tha người khác, nàng lại không muốn theo ý người khác, nàng thậm chí ngay cả mình cũng không muốn buông tha.
Nàng thu tay về, khóe miệng nổi lên một tia cười không rõ ý tứ, "Vậy cậu biết bạn gái cậu đã từng vì tiền làm gì sao?"
Lời này vừa nói ra, nàng hài lòng nhìn thấy khuôn mặt cô gái trẻ kia trong nháy mắt trắng bệch.
Cho dù sau đó nội tâm của nàng sẽ sinh ra một tia hổ thẹn, đó là chuyện về sau. Người đều là động vật khát máu, nàng nghĩ, giờ khắc này trong lòng nàng kẹt một khối đá lửa sôi trào, thiêu đốt hủy diệt hết thảy dục vọng, nàng liền muốn cầm lưỡi dao sắc trong tay, liền muốn tàn nhẫn mà giết chóc.
Nàng chuyển hướng về phía Thi Từ, đem lưỡi dao hướng xuống phía dưới, "Mình đã điều tra, cô ta đã từng xuất hiện trong nhà nghỉ ở Nam thành, áo không đủ che thân chạy ra. . ."
"Câm miệng!" Thi Từ tức giận thét lên, "Trần Nhất Nhất, cậu đừng nói thêm một chữ bịa đặt nào nữa. . ."
"Mình không bịa đặt! Đây là sự thực, mình có thể tìm ra nhân chứng! Coi như cô ta vì mẹ bệnh tật mà làm ra chuyện này, vậy cũng không thể thông cảm được, cô ta căn bản không xứng làm bạn gái cậu!"
"Được rồi!"
"Có một lần thì sẽ có lần thứ hai! Cô ta. . ."
"Chát!" Thi Từ không thể nhịn được nữa, giơ tay cho nàng ta một cái tát.
Mặt Trần Nhất Nhất lệch qua, nàng hơi chớp mắt, không thể tin được quay đầu lại, "Cậu. . . Đánh. . ." Môi nàng run rẩy, lời không ra được thành câu.
"Tôi nhìn lầm cô rồi! Nhiều năm như vậy, tôi mù mắt!" Thi Từ tức giận đến toàn thân run rẩy.
Đường Chu không cách nào ngốc tiếp nữa, cũng không cách nào lại nghe tiếp, cô xoay người chạy đi.
"Thu Thu. . ." Thi Từ lòng như lửa đốt, liền muốn đuổi theo, bị Trần Nhất Nhất kéo lại, "Thi Từ -- mình, trong lòng mình có cậu, mình là vì cậu. . ."
Thi Từ bị nàng ta cản lại như thế, càng nôn nóng và lo lắng, ". . . Thả ra."
"Cậu liền ác tâm như vậy sao. . . Cậu liền. . ." Gò má Trần Nhất Nhất sưng lên nửa bên, nóng hừng hực, giọng nói lại nhỏ đến một chút sức lực đều không có.
Cậu liền không nhìn thấy mình sao? Lời này nghẹn lại trong cuống họng, dường như lưỡi