Sau khi học kỳ mới bắt đầu, Thi Từ thì càng thêm bận rộn, lên lớp, mang học sinh làm hạng mục, sau đó cũng không ở Nam thành, nàng tới khu trường cũ đại học Tokyo cùng với San Francisco bay qua bay lại bay tới bay lui giao lưu.
Nàng có ý định để cho mình bận rộn, như thế sẽ càng không chú ý thời gian trôi qua rất nhanh.
Chờ đến rạng sáng nửa đêm nàng xuống phi cơ, lúc về đến dưới lầu của căn hộ, ngẩng đầu lên, bầu trời bay lên cơ hồ mảnh tuyết trắng.
Nàng nhìn thấy tuyết bay đầy trời, dĩ nhiên không biết đây là trận tuyết thứ mấy của Nam thành, chỉ biết đã là mùa đông.
Vào phòng, nàng cũng không bật đèn, đẩy vali sang một bên, nàng ngồi dựa vào ghế sô pha, nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn rất lâu.
Tiếp đó nàng gọi di động, bắt đầu xử lý công việc.
Trong WeChat rất nhiều tin nhắn của Đinh nữ sĩ, kêu nàng về nhà một chuyến, nguyên lai đã sắp sang mùa xuân, một đường đi tới, tâm sự nặng nề, dĩ nhiên bỏ quên việc treo đèn kết hoa năm trước.
Nàng ở trong vòng bạn bè lật qua lật lại, nhấn vào vòng bạn bè của Đường Chu nhìn thử, em ấy đang ở Bội thành. Năm nay ở trong nhà Trương Tử Nam đón tết xuân.
Thi Từ nghĩ, như vậy cũng tốt, chí ít em ấy không ăn tết một mình.
Đêm trừ tịch, nàng về nhà ăn cơm, người trong nhà ít nhiều biết tâm tình nàng không tốt lắm, cũng suy đoán, không người nào dám mở miệng hỏi, ngay cả Đinh nữ sĩ cũng nói năng thận trọng. Một bữa cơm thanh thanh thản thản ăn xong, nàng trở về nhà trong nội thành, Thi ba ba đều không phát biểu ý kiến.
Nàng ở dưới lầu tiểu khu từ từ đi dạo, tay cắm trong túi quần, sờ được mấy viên kẹo, là trước khi ra cửa Đinh nữ sĩ bỏ vào trong túi nàng -- hàng năm đều ăn, là kẹo nhà làm.
Thi Từ lột một viên, ngậm lấy, đầu lưỡi toát lên mùi vị ngọt ngào, cứ ăn như vậy, đêm rét mùa đông cũng không cảm thấy lạnh.
Nàng đi vài vòng, rốt cục lấy điện thoại ra xem WeChat.
Màn hình sáng ngời, nàng dừng một chút, bên trong khung chat là Đường Chu: "Tân niên vui sướng." Hơn một giờ trước đã gửi tới.
Thở ra hơi nóng, không khí lạnh như băng tiến vào phổi nàng, như một thanh dao mỏng xẹt qua, lạnh mà đau.
Qua năm, Thi Từ bận rộn một trận, khí trời dần dần ấm lên, tháng Tư tới, nàng biết Đường Chu sẽ trở về trường học chuẩn bị luận văn tốt nghiệp. Khoảng thời gian này cô sẽ không có chuyện gì làm, cô đã bảo nghiên thành công, không có cảm giác lo lắng không có việc làm, nhưng mà cô cũng đồng thời chuẩn bị kiểm tra phiên dịch, có lẽ sẽ đi tìm việc làm thêm, những cái này chỉ là suy đoán.
Các nàng không tìm được cơ hội gặp mặt.
Chờ đến khi cô bảo vệ luận văn xong, quý tốt nghiệp cũng đến, cuối học kỳ cũng đến, Thi Từ rốt cuộc tìm được thời gian ở trường học.
Các nàng vẫn không gặp mặt, Thi Từ không chủ động nói ra, nàng cảm giác mình có chút mất hứng thú, chỉ muốn bận rộn công tác.
Trời đất bao la, công tác to lớn nhất.
Nàng cũng am hiểu lĩnh vực của mình, một năm qua bay qua bay lại, còn phát biểu bốn bài luận văn SCI tập san theo kỳ, nàng là giáo sư thanh niên hạt nhân của trường học, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, trong tay có một cái quỹ hạng mục khoa học tự nhiên quốc gia, học sinh yêu thích nàng, đồng nghiệp cùng lãnh đạo tán dương nàng rất nhiều, trên sự nghiệp cũng rất thuận lợi, nhưng mà nàng vẫn cứ cảm thấy thất bại cùng thất lạc.
Chờ đến đầu tháng tám, sinh viên tốt nghiệp đều rời trường học, sinh viên khối khác đều hoàn thành việc thi học kỳ, vườn trường Nam đại lại yên tĩnh.
Thi Từ tựa hồ đang chờ cái gì, cũng không xác định bản thân có thể chờ đến hay không, vẫn chờ đến cuối tháng tám, rốt cuộc điện thoại đã tới.
Ngày hè nóng bức, nàng ở dưới tàng cây chờ Đường Chu.
Loáng một cái, lần gặp mặt trước, dĩ nhiên là một năm trước.
Trong đầu nhất thời lung ta lung tung, cũng không làm rõ tâm tư, thời điểm Đường Chu đi tới, Thi Từ cảm thấy cô lại xa lạ mấy phần. Tâm tình nàng cực kì phức tạp, hẳn là Đường Chu cũng như thế, hai người đứng mặt đối mặt, như đang nhìn chăm chú đối phương, ánh mắt bất động mà phức tạp.
"Lên đi." Thi Từ xoay người, dẫn đường.
Tại nhà ở nội thành, trước đây Đường Chu đã tới nhiều lần, bản thân còn đem mật mã nói cho cô biết, cài một bộ vân tay của cô.
Các nàng đã từng ngọt ngào vượt qua hai ngày một đêm, sớm biết căn bản không nên đồng ý cuộc hẹn của chị Miu, nhưng mà ngàn vàng khó biết mà mua.
Vào phòng, rót nước, hai người ngồi đối mặt nhau, lần thứ hai nhìn nhau không nói gì.
Đường Chu mặc váy dài màu xanh cỏ, kiểu thoáng rộng rãi, bên eo có nơ con bướm, buộc tóc đuôi ngựa, thanh lệ đáng yêu.
Cổ tay trống rỗng, không mang đồng hồ nàng đưa, ánh mắt Thi Từ chuyển tới cổ của cô, cũng không có trang sức gì, quà sinh nhật năm nay gửi cho cô một cái dây chuyền, cũng không biết cô có tiếp nhận hay không.
Rất nhiều lời một khi đã mất đi cơ hội nói, sau này cũng giống như mất đi ý nghĩa để nói ra.
Nhưng người đều là không cam lòng mất đi, lại không cam lòng chủ động cứu vãn, cho nên không thể làm gì khác hơn im lặng là vàng.
Có một số việc không dễ nói, cũng chỉ có thể tìm đề tài an toàn.
Thi Từ muốn nói chuyện vụn vặt thông thường một năm này, cũng muốn hỏi một chút tình trạng gần đây của cô.
Còn chưa mở miệng, cũng đã cảm thấy lao lực, nếu như vẫn giống lần trước chỉ có một mình nàng nhiệt tình hòa hoãn câu chuyện, vậy thật sự là khiến người nản lòng thoái chí, nhưng là bản thân mình tóm lại là lớn hơn cô nhiều như vậy tuổi, Thi Từ liếc nhìn cô một cái, vừa vặn Đường Chu cũng ngước mắt.
Trong lòng nàng nhảy một cái.
Đường Chu mở miệng, "Em mấy ngày nữa liền sẽ đi nhập học rồi."
Thi Từ yên lặng, mới gật đầu một cái.
Vị trí địa lý của Nam thành cùng Bội thành cách hơn một ngàn km, hành trình là hai giờ, nói xa cũng không xa, nhưng là cũng không gần.
Cả đời ngắn như vậy, yêu nhau tới nay, mỗi ngày không thể lúc nào cũng gặp đã rất thống khổ rồi, bây giờ còn muốn phân ra. Thi Từ đã không phải là thiếu niên thanh xuân, huống hồ thời gian công tác của nàng thực sự là quá dài, nàng không nghĩ đến việc yêu xa, yêu xa có quá nhiều biến số, có quá nhiều thời gian lãng phí.
"Em có phải là đã có quyết định gì?" Qua hồi lâu, Thi Từ hỏi. Thời điểm hỏi câu này nội tâm của nàng dâng lên mấy phần hi vọng.
Nếu như em ấy nguyện ý, mình cũng không phải là không thể tiếp thu chuyện yêu xa.
"Em. . ." Đường Chu nặn nặn tay, lông mi run rẩy, phía dưới con mắt mơ hồ có chút tro xanh.
"Chúng ta tách ra đi." Cô nói.
Ngay lúc này đang là hoàng hôn, bầu trời phi thường mỹ lệ, lam lam hồng hồng, giống như giấy gói kẹo, như tranh sơn dầu.
Đường Chu bắt xe về tới trường học, đại thụ xanh tươi, phong cảnh vẫn cứ tươi đẹp, chỉ là cô đã không còn tâm tư thưởng thức. Cô từ từ đi tới lầu nhà Nghi Tu, nơi cô đã ở bốn năm. Nam đại đối với cô rất có ý nghĩa, là nhà của cô sau khi trưởng thành, Nam đại là nơi có Thi Từ, là nơi có hạnh phúc của cô.
Hiện tại cô dĩ nhiên toàn bộ cũng không cần.
Trong lòng Đường Chu