Từ Túng Hợp sơn trở về, Bắc Thần Quang Vũ vẫn Bảo Khánh Cung của hắn trôi qua những ngày bình lặng, thường thường còn đến Ngự hoa viên đi một chút, hoặc là đến mã trường cưỡi ngựa một buổi.
Đã rất ít khi nhìn thấy Mộc Định Vân, thân là tể phụ dưới một người trên vạn người, lúc này Mộc Định Vân khẳng định là bề bộn nhiều việc. Tuy rằng không biết triều đình có chuyện gì đang phát sinh, nhưng cả hậu cung đều có cảm thấy một loại bầu không khí ngưng trọng trang nghiêm trước nay chưa có —— Sắp khai chiến!
Kỳ thật cuộc săn hoàng gia ở Túng Hợp sơn là một sự ngụy trang. Bắc Thần Mặc Hoàn trước đó đã ở núi rừng rậm rạp thiết lập binh doanh, âm thầm chế tạo binh khí, tỉ mỉ huấn luyện một đám tinh binh. Ngày cuối của cuộc săn cũng là ngày y kiểm duyệt đội quân này, đồng thời tỏ rõ ngày khai chiến sắp xảy ra.
Tại thời không này, thiên hạ hiện nay chia làm sáu nước, trong đó diện tích quốc thổ lớn nhất chính là Lan Chi ở tây bắc, nhưng đại bộ phận đều là sa mạc mênh mông bát ngát; tiếp theo chính là Bắc Nguyệt, có một mặt rừng và biển, quốc thổ là bình nguyên phì nhiêu cùng núi rừng rậm rạp; xuống chút nữa đến chính là quần đảo quốc gia Phỉ Lạc ở vùng biển đông nam, Điền Lộc nơi dãy núi tây nam, quốc gia Nam Chiêu phía nam dòng sông, cùng với tiểu quốc Đồng Lâm nằm giữa giáp các nước khác.
Tin tức này, đều là Bắc Thần Quang Vũ dò hỏi khắp nơi mới tổng kết được. Vốn là tính toán có lẽ có một ngày hắn có thể chạy ra khỏi hoàng cung chu du các nước, bất quá hiển nhiên “giấc mộng” này thành sự thật là khả năng cực thấp, cơ hội thiên thời địa lợi nhân hoà không thích hợp này, hắn vẫn là thành thật ở đây thì tốt hơn.
Huống chi, hắn còn không xác định bản thân đến lúc đó có thể bỏ đi thật được không mà...... Quên đi, loại chuyện không yên lòng này vẫn là không cần vội vàng khiến bản thân ngột ngạt.
Lúc này là một đêm cuối hè mát mẻ, trên bầu trời xanh đen thâm trầm có những chấm nhỏ đong đưa lóe ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi nhẹ, mang đến mùi hoa thơm ngát cùng không khí trong lành, Bắc Thần Quang Vũ nhàn nhã dựa vào ghế nằm dưới một gốc cây ở Bảo Khánh Cung, Bảo công công đứng bên ghế chậm rãi dùng cây quạt khu đuổi muỗi, bàn nhỏ kế bên có một ấm trà, một chén cùng một đĩa ngọc quả dầm mỹ vị vô cùng.
Bắc Thần Quang Vũ nhìn một ngôi sao trên trời khẽ thở dài, đưa tay bốc một viên ngọc quả bỏ vào trong miệng, cảm thụ được hương vị trong veo. Loại cuộc sống này thật sự là rất thích ý, học hành gì a, theo đuổi thăng chức tăng lương gì a, trước kia cả ngày tầm thường rốt cuộc vội vàng vì cái gì, làm sao giống như bây giờ tiêu diêu tự tại.
Mấy hôm trước triều đình khẩn trương trù bị chiến sự, hậu cung cũng không thấy an bình, cung nữ thái giám thị vệ, thậm chí phi tần, trên dưới đều nghị luận cuộc chiến tranh sắp đến kia, bản thân vốn chính là quận vương không được tham chính, nói thêm cũng không có hứng thú tham chính, vui vẻ cả ngày giả làm tiểu hài tử vô tâm vô phế sống phóng túng.
Chỉ là trong đầu thường thường hiện lên cảnh tượng khi cùng Bắc Thần Mặc Hoàn ở chung, thân ảnh đế vương kia ngang nhiên cưỡi trên lưng ngựa, nằm nghiêng lên đệm trên nhuyễn tháp, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu cùng đôi mắt màu vàng lợt tà mị sớm dung nhập vào tư tưởng cùng giấc mơ của hắn, như thế nào cũng xóa không được.
Xong rồi, Bắc Thần Quang Vũ ngươi xong rồi! Thật vất vả “thủ thân như ngọc” ngăn ham muốn lâu như vậy, quý tộc độc thân tâm trong sáng, không ở hiện đại phóng khoáng tìm một BF môn đăng hộ đối, lại chạy tới cổ đại xa xôi lạc hậu không có trong sách sử này thầm mến một đế vương. Tuy rằng người ta cũng là Gay, vẫn là cực phẩm trong Gay, cực phẩm trong cực phẩm, nhưng ngươi vẫn là không có hy vọng, đừng nói hắn là hoàng đế ngươi là Vương gia, các ngươi nếu cùng ở một chỗ, thì là loạn luân a.
Tay che huyệt thái dương nhẹ nhàng lắc đầu, Bắc Thần Quang Vũ lại cầm một viên ngọc quả bỏ vào trong miệng.
Nhìn thấy tiểu vương gia bỗng nhiên lắc đầu thở dài như vậy, Bảo công công thật cẩn thận hỏi han: “Vương gia, đang tốt lành mà, như thế nào thở dài?”
Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại mỉm cười liếc Bảo công công một cái, lại quay đầu nhìn hoa cảnh dưới ánh trăng trong đình viện, nói nhỏ: “Không có gì, đang cố gắng ức chế bản thân không cần phát xuân.”
“n?” Nói chuyện quá nhỏ, Bảo công công cả nghe cũng nghe không rõ, nghĩ nghĩ lại thử nói: “Vương gia chính là cả ngày ở trong cung buồn quá?”
Bắc Thần Quang Vũ chỉ bề ngoài “n” một tiếng, động tay tự châm một ly trà cho mình rồi uống mấy hớp, trà hương ngào ngạt hòa vào hương vị trong veo của ngọc quả, sinh ra một loại hương vị độc đáo, hơi hơi nhắm mắt ngã về chỗ cũ, tâm tình vừa rồi có chút lo lắng lại chậm rãi tốt lên.
Bảo công công cười hắc hắc, nói: “Vương gia, tiểu nhân ở trong cung nhận biết mấy đồng hương, bọn họ lúc ra cung làm việc cũng thường mang về cho tiểu nhân một ít trò vui, nhưng thật ra cũng được lắm. Vương gia nếu có hứng thú, tiểu nhân ngày mai liền đem mấy cái cho Vương gia vui đùa?”
“Nga? Tốt.” Bắc Thần Quang Vũ biết Bảo công công xem hắn là đứa nhỏ mà dụ dỗ, bản thân một lão nam nhân sắp ba mươi tuổi đối với món đồ chơi của tiểu hài tử một chút hứng thú cũng không có, nhưng vẫn không muốn phụ hảo ý của Bảo công công, vì thế làm ra bộ dáng rất có hứng thú. Quả nhiên, Bảo công công thấy hắn cao hứng, cũng mặt mày hớn hở theo, Bắc Thần Quang Vũ nhìn thấy mà buồn cười, cảm thấy vẫn có chút cảm động, kiếp trước, làm sao có thể tùy tiện gặp được một người thiệt tình đối tốt với ngươi, tại thời không này, vận khí của mình tựa hồ không tồi.
Cúi đầu suy nghĩ, Bắc Thần Quang Vũ lại nói: “Bảo công công, có thể giúp ta mua