Đại mã đỏ thẫm cuối cùng vẫn là thua đại bạch mã.
Bắc Thần Quang Vũ cười tủm tỉm giữ chặt dây cương quay đầu ngựa lại, nhìn về phía Mộc Định Vân; Mộc Định Vân cũng cười nhẹ nhìn về phía hắn, đại bạch mã còn phát ra tiếng phì phì trong mũi, một bộ dáng đắc ý phi phàm xem xét đại mã đỏ thẫm, đại mã đỏ thẫm nổi giận, hạ thấp đầu, bốn vó đạp động xung quanh, Bắc Thần Quang Vũ kéo nhanh nó, cúi đầu cười nói với nó: “Ngoan, đợi cho ngươi ăn hạt thông đường.” Đại mã đỏ thẫm vừa nghe còn có hạt thông đường, lập tức hiện ra bộ dáng nhu thuận ôn thuần, ngẩng đầu mà bước đưa Bắc Thần Quang Vũ đến trước mặt Mộc Định Vân.
Mộc Định Vân hai tay ôm quyền, cười nói: “Vương gia, đa tạ.”
Bắc Thần Quang Vũ cũng học hắn ôm quyền, mỉm cười, mắt hoa đào cong lên sáng ngời, nói theo: “Mộc đại nhân quả nhiên lợi hại, tiểu vương bái phục.”
Mộc Định Vân nhìn thấy bộ dáng tiểu đại nhân này, trong mắt nổi lên vẻ nhu hòa, hòa nhã nói: “Kỳ thật Vương gia lúc này đã tiến bộ rất nhiều, chỉ kém Việt Ảnh của vi thần hai bước mà thôi.”
“Việt Ảnh?” Bắc Thần Quang Vũ liếc đại bạch mã một cái, đại bạch mã chí cao khí ngang lắc lắc đầu ngựa, “Đây là tên của nó?”
“Vâng, ” Mộc Định Vân sủng ái vỗ vỗ đầu Việt Ảnh, nói: “Việt Ảnh là hậu duệ của chủng mã nổi danh nhất Bắc Nguyệt của chúng ta.”
“Nga?” Bắc Thần Quang Vũ xem xét xem xét đại mã đỏ thẫm dưới thân đang trông mong nhìn chằm chằm hạt thông đường trên tay Bảo công công, “Thế vị này của nhà ta đây......”
Mộc Định Vân buồn cười nhìn hắn, nói: “Bảo bối của vương gia lại là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Việt Ảnh.”
“Ha hả, nghe ra vẫn là không tệ tí nào!” Bắc Thần Quang Vũ vừa lòng sờ sờ cổ đại mã đỏ thẫm, “Hảo, hẳn là cũng nên cho ngươi một cái tên vang dội mới được.”
Hai con ngựa đều dựng lổ tai lên, Mộc Định Vân mỉm cười nhìn hắn.
“...... Nhìn ta như vậy làm chi?” Bắc Thần Quang Vũ liếc bọn họ một cái, “Đừng ôm hy vọng quá lớn, ta đặt tên từ trước đến nay đều không trình độ gì hết á.”
Mộc Định Vân cười đến vân đạm phong thanh, nói: “Vương gia quá khiêm nhượng.”
Nói như vậy......
“Ách, ” Bắc Thần Quang Vũ ngượng ngùng gã gãi cái ót, “Kỳ thật ta nghĩ tên là —— Hồng Tảo......” [Gin: Hồng Tảo => táo đỏ, con ngựa đỏ thẩm hán việt là tảo hồng đại mã, em đặt nó là Hồng Tảo, đúng là bó tay em rồi =))]
Lổ tai đại mã đỏ thẫm cụp xuống. Mộc Định Vân đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, vẻ mặt vẫn là không có ý nhịn cười, cúi đầu cười ra tiếng.
Buông tay, Bắc Thần Quang Vũ có chút thẹn thùng, bất đắc dĩ nói: “Xem, ta đã nói rồi mà.”
Chờ Mộc Định Vân cười xong, Bắc Thần Quang Vũ chớp mắt, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: “Mộc đại nhân, chúng ta hôm nay đánh cuộc hình như còn chưa nói xong.”
Mộc Định Vân bên môi vẫn cầm ý cười, lại cố ý bất động thanh sắc trả lời: “Vâng, không biết Vương gia có cao kiến gì?”
Bắc Thần Quang Vũ cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng, không đáp hỏi ngược lại: “Nghe nói không lâu sẽ có Kỳ niên tiết thực náo nhiệt ở Hoàng đô?”
Kỳ niên tiết là ngày hội thực long trọng ở Bắc Nguyệt, ngày hội cũng là ngày dân chúng Bắc Nguyệt đều tự bái tế thiên địa tổ tiên cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hoà, sau đó tham gia hội chùa cùng hội chợ lớn nhất trong năm trên đường phố, đồng thời, còn có thể có vũ long vũ sư diễu hành, phi thường náo nhiệt.
Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước đông chí ăn lẩu, vì thế liền hỏi Bảo công công Bắc Nguyệt dân gian có tập tục như vậy hay không, mới biết được nơi này không có đông chí, chỉ có kỳ niên tiết gần hết năm thôi.
Bảo công công miêu tả không khí náo nhiệt của kỳ niên tiết thật sự là rất sống động, không khỏi gợi lên cho Bắc Thần Quang Vũ rất nhiều tò mò với cuộc sống cổ đại dân gian, ngẫm lại bản thân thật sự là ở hoàng cung quá lâu, còn chưa thật sự xem qua thế giới cổ đại tràn ngập thần bí này mà, vì thế cân nhắc lại cân nhắc, nghĩ tới dùng trận này đánh cuộc xem xem Mộc Định Vân có thể dẫn hắn ra cung nhìn một cái hay không.
Nghe được Bắc Thần Quang Vũ hỏi như vậy, Mộc Định Vân thoáng chốc hiểu được Bắc Thần Quang Vũ có chủ ý gì, cười nhìn Bắc Thần Quang Vũ bộ dáng tính toán thương lượng, nói: “Nguyên lai Vương gia muốn chính là việc này. Chẳng qua, Vương gia vừa rồi chính là......”
“Đua ngựa thua? Ha hả, ” Bắc Thần Quang Vũ làm bộ sờ sờ cái cằm vẫn chưa có râu, dáng vẻ nham hiểm, “Cho nên phải nhờ Mộc đại nhân mang tiểu vương đi rồi.”
Mộc Định Vân chọn chọn mi, “Nga? Vậy vừa rồi nếu là Vương gia thắng.....”
“Thì để tiểu vương mang Mộc đại nhân đi.” Bắc Thần Quang Vũ cười tủm tỉm nhìn Mộc Định Vân, kỳ thật trong lòng có chút bồn chồn, hắn kỳ thật biết thân phận mình không thể tùy tiện ra cung, nhưng hắn thật sự rất muốn đi ra ngoài, ở một chỗ quá lâu, dù sao cũng phải đổi không khí đi?
Nghe Bắc Thần Quang Vũ giảo biện, trên gương mặt ôn hòa nho nhã của Mộc Định Vân lại lộ ra ý cười nhu hòa, còn dẫn theo vài phần thương tiếc, nhìn đứa nhỏ xinh đẹp trước mắt mang theo bộ dáng hỏi thăm thật cẩn thận, kỳ thật trong lòng đã sớm không đành lòng cự tuyệt, huống chi cặp mắt hoa đào tròn to kia còn chớp chớp nhìn hắn, lại chạm đến nơi mềm mại ở đáy lòng hắn. Nhịn không được đưa tay xoa xoa mái tóc mềm như tơ tằm đen kia, ôn nhu nói: “Đợi vi thần hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ, thì có thể mang Vương gia ra cung.”
Nói như vậy, thì là đáp ứng rồi? Trên mặt Bắc Thần Quang Vũ thoáng chốc tràn ra ý cười hưng phấn vui vẻ, cầm chặt tay Mộc Định Vân, thật muốn nói một tiếng “Cảm ơn người anh em!”, bất quá vẫn thoáng nhớ lại thân là quận vương nên có dáng vẻ chút, thu tay, làm bộ ho một tiếng, nói: “Vậy đa tạ Mộc đại nhân!” Gương mặt tuấn mỹ đáng yêu cũng giấu không được vui sướng.
Bàn tay trắng nõn nhỏ gầy bởi vì cần luyện cung cùng cưỡi ngựa, đã có mấy chỗ có lớp chai mỏng, khi ngón tay mang theo vài phần ấm áp xẹt qua lòng bàn tay hắn, Mộc Định Vân lại bỗng nhiên cảm nhận từ đáy lòng một tia rung động rất nhỏ. Hắn không khỏi sửng sốt, cũng rất mau che dấu một chút thất thần của mình, mà ánh mắt hắn lại đang nhìn về thân ảnh màu tím nho nhỏ cao hứng nhảy xuống ngựa cho đại mã ăn hạt thông đường, tỏa ra quang mang ôn nhu.
* * *
Rốt cục đã tới kỳ niên tiết mỗi năm một lần.
Ngày này, thời tiết cực kỳ sáng sủa, trong không khí lành lạnh có loại hương khí thản nhiên ngày tết mới có, hòa vào vị ngọt của các loại bánh, cùng với hương hoa, hương rượu, hương khói người dân đặc biệt dùng mộc hương để