Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu

Chương 15


trước sau

Đại mã đỏ thẫm cuối cùng vẫn là thua đại bạch mã.

Bắc Thần Quang Vũ cười tủm tỉm giữ chặt dây cương quay đầu ngựa lại, nhìn về phía Mộc Định Vân; Mộc Định Vân cũng cười nhẹ nhìn về phía hắn, đại bạch mã còn phát ra tiếng phì phì trong mũi, một bộ dáng đắc ý phi phàm xem xét đại mã đỏ thẫm, đại mã đỏ thẫm nổi giận, hạ thấp đầu, bốn vó đạp động xung quanh, Bắc Thần Quang Vũ kéo nhanh nó, cúi đầu cười nói với nó: “Ngoan, đợi cho ngươi ăn hạt thông đường.” Đại mã đỏ thẫm vừa nghe còn có hạt thông đường, lập tức hiện ra bộ dáng nhu thuận ôn thuần, ngẩng đầu mà bước đưa Bắc Thần Quang Vũ đến trước mặt Mộc Định Vân.

Mộc Định Vân hai tay ôm quyền, cười nói: “Vương gia, đa tạ.”

Bắc Thần Quang Vũ cũng học hắn ôm quyền, mỉm cười, mắt hoa đào cong lên sáng ngời, nói theo: “Mộc đại nhân quả nhiên lợi hại, tiểu vương bái phục.”

Mộc Định Vân nhìn thấy bộ dáng tiểu đại nhân này, trong mắt nổi lên vẻ nhu hòa, hòa nhã nói: “Kỳ thật Vương gia lúc này đã tiến bộ rất nhiều, chỉ kém Việt Ảnh của vi thần hai bước mà thôi.”

“Việt Ảnh?” Bắc Thần Quang Vũ liếc đại bạch mã một cái, đại bạch mã chí cao khí ngang lắc lắc đầu ngựa, “Đây là tên của nó?”

“Vâng, ” Mộc Định Vân sủng ái vỗ vỗ đầu Việt Ảnh, nói: “Việt Ảnh là hậu duệ của chủng mã nổi danh nhất Bắc Nguyệt của chúng ta.”

“Nga?” Bắc Thần Quang Vũ xem xét xem xét đại mã đỏ thẫm dưới thân đang trông mong nhìn chằm chằm hạt thông đường trên tay Bảo công công, “Thế vị này của nhà ta đây......”

Mộc Định Vân buồn cười nhìn hắn, nói: “Bảo bối của vương gia lại là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Việt Ảnh.”

“Ha hả, nghe ra vẫn là không tệ tí nào!” Bắc Thần Quang Vũ vừa lòng sờ sờ cổ đại mã đỏ thẫm, “Hảo, hẳn là cũng nên cho ngươi một cái tên vang dội mới được.”

Hai con ngựa đều dựng lổ tai lên, Mộc Định Vân mỉm cười nhìn hắn.

“...... Nhìn ta như vậy làm chi?” Bắc Thần Quang Vũ liếc bọn họ một cái, “Đừng ôm hy vọng quá lớn, ta đặt tên từ trước đến nay đều không trình độ gì hết á.”

Mộc Định Vân cười đến vân đạm phong thanh, nói: “Vương gia quá khiêm nhượng.”

Nói như vậy......

“Ách, ” Bắc Thần Quang Vũ ngượng ngùng gã gãi cái ót, “Kỳ thật ta nghĩ tên là —— Hồng Tảo......” [Gin: Hồng Tảo => táo đỏ, con ngựa đỏ thẩm hán việt là tảo hồng đại mã, em đặt nó là Hồng Tảo, đúng là bó tay em rồi =))]

Lổ tai đại mã đỏ thẫm cụp xuống. Mộc Định Vân đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, vẻ mặt vẫn là không có ý nhịn cười, cúi đầu cười ra tiếng.

Buông tay, Bắc Thần Quang Vũ có chút thẹn thùng, bất đắc dĩ nói: “Xem, ta đã nói rồi mà.”

Chờ Mộc Định Vân cười xong, Bắc Thần Quang Vũ chớp mắt, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói: “Mộc đại nhân, chúng ta hôm nay đánh cuộc hình như còn chưa nói xong.”

Mộc Định Vân bên môi vẫn cầm ý cười, lại cố ý bất động thanh sắc trả lời: “Vâng, không biết Vương gia có cao kiến gì?”

Bắc Thần Quang Vũ cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng, không đáp hỏi ngược lại: “Nghe nói không lâu sẽ có Kỳ niên tiết thực náo nhiệt ở Hoàng đô?”

Kỳ niên tiết là ngày hội thực long trọng ở Bắc Nguyệt, ngày hội cũng là ngày dân chúng Bắc Nguyệt đều tự bái tế thiên địa tổ tiên cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hoà, sau đó tham gia hội chùa cùng hội chợ lớn nhất trong năm trên đường phố, đồng thời, còn có thể có vũ long vũ sư diễu hành, phi thường náo nhiệt.

Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước đông chí ăn lẩu, vì thế liền hỏi Bảo công công Bắc Nguyệt dân gian có tập tục như vậy hay không, mới biết được nơi này không có đông chí, chỉ có kỳ niên tiết gần hết năm thôi.

Bảo công công miêu tả không khí náo nhiệt của kỳ niên tiết thật sự là rất sống động, không khỏi gợi lên cho Bắc Thần Quang Vũ rất nhiều tò mò với cuộc sống cổ đại dân gian, ngẫm lại bản thân thật sự là ở hoàng cung quá lâu, còn chưa thật sự xem qua thế giới cổ đại tràn ngập thần bí này mà, vì thế cân nhắc lại cân nhắc, nghĩ tới dùng trận này đánh cuộc xem xem Mộc Định Vân có thể dẫn hắn ra cung nhìn một cái hay không.

Nghe được Bắc Thần Quang Vũ hỏi như vậy, Mộc Định Vân thoáng chốc hiểu được Bắc Thần Quang Vũ có chủ ý gì, cười nhìn Bắc Thần Quang Vũ bộ dáng tính toán thương lượng, nói: “Nguyên lai Vương gia muốn chính là việc này. Chẳng qua, Vương gia vừa rồi chính là......”

“Đua ngựa thua? Ha hả, ” Bắc Thần Quang Vũ làm bộ sờ sờ cái cằm vẫn chưa có râu, dáng vẻ nham hiểm, “Cho nên phải nhờ Mộc đại nhân mang tiểu vương đi rồi.”

Mộc Định Vân chọn chọn mi, “Nga? Vậy vừa rồi nếu là Vương gia thắng.....”

“Thì để tiểu vương mang Mộc đại nhân đi.” Bắc Thần Quang Vũ cười tủm tỉm nhìn Mộc Định Vân, kỳ thật trong lòng có chút bồn chồn, hắn kỳ thật biết thân phận mình không thể tùy tiện ra cung, nhưng hắn thật sự rất muốn đi ra ngoài, ở một chỗ quá lâu, dù sao cũng phải đổi không khí đi?

Nghe Bắc Thần Quang Vũ giảo biện, trên gương mặt ôn hòa nho nhã của Mộc Định Vân lại lộ ra ý cười nhu hòa, còn dẫn theo vài phần thương tiếc, nhìn đứa nhỏ xinh đẹp trước mắt mang theo bộ dáng hỏi thăm thật cẩn thận, kỳ thật trong lòng đã sớm không đành lòng cự tuyệt, huống chi cặp mắt hoa đào tròn to kia còn chớp chớp nhìn hắn, lại chạm đến nơi mềm mại ở đáy lòng hắn. Nhịn không được đưa tay xoa xoa mái tóc mềm như tơ tằm đen kia, ôn nhu nói: “Đợi vi thần hướng Hoàng thượng thỉnh chỉ, thì có thể mang Vương gia ra cung.”

Nói như vậy, thì là đáp ứng rồi? Trên mặt Bắc Thần Quang Vũ thoáng chốc tràn ra ý cười hưng phấn vui vẻ, cầm chặt tay Mộc Định Vân, thật muốn nói một tiếng “Cảm ơn người anh em!”, bất quá vẫn thoáng nhớ lại thân là quận vương nên có dáng vẻ chút, thu tay, làm bộ ho một tiếng, nói: “Vậy đa tạ Mộc đại nhân!” Gương mặt tuấn mỹ đáng yêu cũng giấu không được vui sướng.

Bàn tay trắng nõn nhỏ gầy bởi vì cần luyện cung cùng cưỡi ngựa, đã có mấy chỗ có lớp chai mỏng, khi ngón tay mang theo vài phần ấm áp xẹt qua lòng bàn tay hắn, Mộc Định Vân lại bỗng nhiên cảm nhận từ đáy lòng một tia rung động rất nhỏ. Hắn không khỏi sửng sốt, cũng rất mau che dấu một chút thất thần của mình, mà ánh mắt hắn lại đang nhìn về thân ảnh màu tím nho nhỏ cao hứng nhảy xuống ngựa cho đại mã ăn hạt thông đường, tỏa ra quang mang ôn nhu.

* * *

Rốt cục đã tới kỳ niên tiết mỗi năm một lần.

Ngày này, thời tiết cực kỳ sáng sủa, trong không khí lành lạnh có loại hương khí thản nhiên ngày tết mới có, hòa vào vị ngọt của các loại bánh, cùng với hương hoa, hương rượu, hương khói người dân đặc biệt dùng mộc hương để

hiến tế, khiến Bắc Nguyệt hoàng đô náo nhiệt càng tăng thêm vẻ độc đáo.

Bắc Thần Quang Vũ quấn áo lông chồn, hưng phấn ngồi trong xe ngựa, nhịn không được xốc mành hít thật sâu loại hơi thở này, tò mò nhìn ngoài xe ngựa đám người tới lui đầy mê hoặc còn có cửa hàng hai bên đường phố rộng lớn, cơ hồ có loại cảm giác không kịp nhìn.

Nhìn thấy thân mình nhỏ bé cơ hồ sắp nhoài ra khỏi cửa sổ xe ngựa, Mộc Định Vân bất đắc dĩ buồn cười kéo cánh tay Bắc Thần Quang Vũ, ý bảo hắn ngồi xong, bằng không cẩn thận rớt ra ngoài xe ngựa. Bắc Thần Quang Vũ lúc này mới có chút luyến tiếc buông mành, sờ sờ cái mũi ngồi xuống, tâm vẫn ở lại hội chợ náo nhiệt vừa thấy kia, có chút không kiên nhẫn chờ đợi xe ngựa chạy nhanh tới địa điểm đầu tiên bọn họ muốn đi—— Cẩm Long tửu gia.

Từ ngày đua ngựa trở lại Bảo Khánh Cung, trong lòng Bắc Thần Quang Vũ vẫn có chút không yên, hắn không xác định Bắc Thần Mặc Hoàn có thể cho hắn ra cung đi chơi không, huống chi hiện tại Bắc Nguyệt cùng Lan Chi đang giao chiến, cũng không biết Bắc Thần Mặc Hoàn chiến sự bận rộn hết sức có phản ứng với thỉnh cầu ra cung của một tiểu tiểu quận vương như hắn không.

Bất quá, nửa tháng sau, một thái giám truyền lời tới Bảo Khánh Cung tuyên ý chỉ của hoàng đế, đại ý chính là đồng ý cho hắn vào kỳ niên tiết ra cung, bất quá phải có hộ vệ, đương nhiên, còn có Mộc Định Vân cùng đi.

Sáng nay từ trong cung đi ra liền lên xe ngựa này, mà Mộc Định Vân một thân thường phục xanh ngọc đã ngồi ngay ngắn bên trong xe ngựa chờ hắn. Nơi đầu tiên bọn họ đến khi ra khỏi cung là Cẩm Long tửu gia nổi danh ở Bắc Nguyệt hoàng đô, ăn cơm trưa. Sáng sớm kỳ niên tiết các nhà dân chúng đều là tiến hành hiến tế trong nhà, sau buổi sáng trên đường mới dần náo nhiệt lên, vì không để chậm trễ thời gian, cho nên bọn họ quyết định ra cung ăn cơm, rồi mới đi dạo phố.

Rốt cục, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa Cẩm Long tửu gia. Đến giờ cơm trưa vẫn còn rất sớm, bất quá tiểu nhị mắt sắc chịu khó vẫn là thực nhiệt tình từ trong *** đi ra đón, nhìn thấy từ xe ngựa không hoa lệ nhưng thoạt nhìn rất có chút kiểu cách này bước xuống một công tử nho nhã tuấn mi lãng mục cùng một nam hài xinh đẹp đáng yêu, tròng mắt vừa chuyển, liền phát hiện hai khách nhân này ăn mặc không giống người bình thường, vẻ mặt ẩn ẩn vài phần khí phái, liền biết là khách quý, lại ân cần gật đầu cúi người, nói: “Hai vị khách quan, bên trong thỉnh bên trong thỉnh. Bổn *** lầu hai có sương phòng thanh tịnh lịch sự tao nhã.”

Bắc Thần Quang Vũ cùng Mộc Định Vân xuống xe, liền nhìn thấy đang đứng trước một tiểu lâu hai tầng cổ kính, nơi này chính là Cẩm Long tửu gia nổi danh. Xem ra tửu gia này vẫn là có chút tư thế, tiểu lâu hai tầng trang hoàng cột chạm trổ, rất là có nhã khí, cửa có thạch bậc thang đá cẩm, cạnh cửa có một bộ bảng hiệu đỏ chữ màu đen, trên đó hai chữ “Cẩm Long” được viết đoan chính đại khí, từ bậc thang rảo bước qua cánh cửa gỗ lim chính là đại đường rộng mở sáng sủa, phía bên phải đại đường chính là cầu thang đến sương phòng lầu hai.

Nhìn thấy bộ dáng tiểu nhị, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi cười, nhớ tới tiểu nhị trong phim truyền hình từng xem qua tựa hồ cũng là biểu tình như vậy.

Theo tiểu nhị tiếp đón, bọn họ xuyên qua đại đường lên lầu, vào một gian sương phòng ở lầu hai.

Còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên bị cửa sổ thật to trong sương phòng hấp dẫn, đi lên đẩy ra cánh cửa khắc hoa ra, không khí lành lạnh trong lành đập vào mặt, nhìn ra phía ngoài, là nóc nhà liên miên của Hoàng đô, một loạt nhà cửa sắp xếp chỉnh tề có hứng thú, trước cửa nhà rộng mở là đường lớn lát đá có thể đồng thời hành tẩu bốn xe ngựa, đường phố lúc này đã sớm náo nhiệt lên, nhìn kỹ còn có thể thấy rất nhiều bán hàng rong đủ loại; hướng xa xa, có thể nhìn thấy một góc hoàng cung, còn có đình viện nhà giàu gần hoàng cung.

Mộc Định Vân chọn xong đồ ăn, mới quay đầu lại nhìn Bắc Thần Quang Vũ vẻ mặt mê muội hưng phấn nhìn bên ngoài, cười nói: “Vương gia, chút nữa chúng ta sẽ đi ngao du qua chợ, cũng không cần gấp.”

Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại cười, lại quay đầu đi, hít một hơi thật sâu mùi hương ngọt ngào của bánh không biết từ chỗ nào thổi qua, duỗi lại thắt lưng, mới nói: “Nhìn thấy phía dưới náo nhiệt như vậy, ta có chút nóng lòng.”

Mộc Định Vân cười khẽ lắc đầu, nói: “Đây là thực đơn của Cẩm Long tửu gia, một là bí chế hương quán trừu tử [chân giò], dùng hai mươi loại hương liệu thảo dược ninh sáu canh giờ mà thành, non mịn hương nhuyễn, vào miệng sẽ tan; hai là nùng thang tạp ngư bảo trấp, dùng ba loại cá mới tươi ngon ở Đông cảng, giết rửa sạch dùng xương cá nấu nước canh, hương vị ngon, trơn mềm ngon miệng; ba là tiên tạc toán hương bài cốt, giòn xốp, không dầu không ngán; ngoài ra, còn có rượu trái cây bách hương do chủ quán đặc biệt ủ, vị mát lạnh, mùi thơm ngào ngạt......”

Nói chưa nói xong, Bắc Thần Quang Vũ đã muốn bắt đầu chảy nước miếng từ bên cửa sổ về tới trước bàn cơm, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Mộc Định Vân, tựa hồ còn nghe được bụng mình bị mỹ thực dụ dỗ phát ra tiếng thầm thì rất nhỏ.

Mộc Định Vân khó gặp được tiểu vương gia này bộ dáng tham ăn, buồn cười, đưa tay cầm lấy bình trà lài trên bàn châm cho hắn một chén trà nóng đưa tới trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, nói: “Vương gia, đợi đồ ăn còn một ít thời gian, uống trước ngụm trà ấm dạ dày.”

Bắc Thần Quang Vũ ngượng ngùng cười gượng một tiếng, đang muốn nâng chung trà lên, lại bỗng nhiên nghe được ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi ầm ỉ từ phía xa xa của đường phố: “Đi lấy nước mau! Mọi người mau tới cứu hoả a!”

Hết chương thứ mười lăm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện