Chỉ chớp mắt liền vào đông, trong đình viện Bảo Khánh cung, trừ một gốc cây mai ở góc sáng sủa còn nở hoa, đưa tới từng trận hương thơm ngát, hoa cỏ cây cối khác đều điêu linh héo rũ, một vài nhánh cây cây cối vươn ra dưới bầu trời trên bức tường đỏ, trong mắt Bắc Thần Quang Vũ, vẫn rất có một loại mỹ cảm nghệ thuật, nhất là trong trận tuyết bay đầu mùa, tuyết đọng trên cành khô lóe ánh sáng lấp lánh dưới ánh nắng mùa đông, cho người ta một loại cảm giác trong suốt thông thấu thấm lạnh.
Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi từ từ bước đi thong thả ở hành lang đình viện, thường dừng lại theo mọi góc độ thưởng thức cảnh trí trong vườn nhà mình, hơi có chút vui vẻ tự đắc.
Này đã hơn một năm, vóc người hắn cao không ít, so sánh, đại khái cũng khoảng một thước bảy đi? Bắc Thần Quang Vũ đứng dưới một cây cột đo chiều cao của mình, trong lòng đánh giá độ cao đại khái.
Gen của thân thể này vẫn là không tồi, nhìn Hoành vương Hoành Vương phi cùng Bắc Thần Mặc Hoàn thì biết, hiện tại đang ở giai đoạn thanh thiếu niên phát dục, bình thường chú ý một chút dinh dưỡng cùng rèn luyện, nghĩ muốn cao gầy kiện mỹ cũng không phải việc khó; trên mặt cũng dần dần cởi bỏ cái loại khí chất non nớt của hài đồng, hình dáng chậm rãi bắt đầu rõ ràng lên, bất quá Bắc Thần Quang Vũ không phải quá toàn ý với khuôn mặt này, với hắn mà nói là quá mức vu nhu hòa xinh đẹp, nhất là một đôi mắt vừa to lại sáng ngời kia, lấp lánh động lòng người, ánh sáng lưu chuyển như chứa phong tình vạn chủng, dùng lời hắn mà nói, thì chính là “Sao lại hồn xiêu phách lạc đến như vậy chứ”.
Vuốt ve mai thụ hướng về phía góc đình viện, Bắc Thần Quang Vũ nghĩ thầm, tục ngữ nói ánh mắt là cửa sổ linh hồn, nếu để cho người khác nhìn thấy đôi mắt kia không phải sẽ cho rằng hắn thật lẳng lơ sao? Không được, như vậy thật sự là rất tổn hại hình tượng bản thân, không, kia căn bản là không phải hình tượng vốn có của mình. Tình trạng này phải sửa mới được.
Nghĩ đến đây, hắn sắc mặt nghiêm, xoay người, hai tay bắt lấy bả vai Bảo công công, chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Bảo công công, hỏi: “Ngươi xem, như ta thế này vẫn là thực nghiêm túc đứng đắn đi?”
Bảo công công vốn đứng phía sau Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu hạ mắt bị hắn hành động thình lình như vậy làm hoảng sợ, ngẩn người, sau một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp nói: “Vương...... Vương gia, ngài, ngài làm sao vậy?”
“Ngươi xem ánh mắt của ta, ” Bắc Thần Quang Vũ nháy mắt mấy cái, cẩn thận xem xét biểu tình trên mặt Bảo công công, “Có nhìn thấy một loại...... Ách, một loại...... chính khí hay không?”
“Chính khí? Cái gì chính khí?” Bảo công công không hiểu ra sao, không rõ Bắc Thần Quang Vũ nói rốt cuộc là ý tứ gì, bất quá mặt gã chậm rãi tiếp xúc ánh mắt Bắc Thần Quang Vũ dần dần đỏ lên, gục đầu xuống, nhỏ giọng lầu bầu nói: “Vương...... Vương gia, có thể đừng nhìn tiểu nhân như vậy không...... Thiệt ngượng ngùng......”
Bắc Thần Quang Vũ vểnh tai nghiêm túc nghe hết câu, lập tức hai vai rũ xuống, khoát tay áo, quay lại mờ mịt nhìn đình viện hiu quạnh lãnh tình, sau một lúc lâu, mới lắc đầu, thấp giọng nói: “Hầy, xong rồi......”
Ngay tại đây có một chủ một tớ ngây ngốc đứng ở hành lang đình viện của Bảo Khánh cung. Khi đang lâm vào không khí cổ quái, từ cổng vòm ngoài đình viện, tiểu thái giám Quế Hỉ lại uỵch uỵch chạy vào, chạy đến trước mặt hai chủ tớ kia, hành lễ, nói: “Vương gia, Văn Đức điện Tể phụ đại nhân sai người đến thỉnh Vương gia đến Văn Đức điện một chuyến, nói là có việc thương lượng.”
Mộc Định Vân tìm hắn? Bắc Thần Quang Vũ nghi hoặc cùng Bảo công công nhìn nhau. Quận vương là không thể tham chính, càng đừng nói đến đi vào Văn Đức điện quản quân cơ trọng đại trong hoàng cung, trừ phi là phụng chỉ đế vương hoặc là có phát sinh sự kiện đặc biệt gì đó.
Mộc Định Vân lúc này cư nhiên chính thức như vậy, dùng chính là danh nghĩa Văn Đức điện thỉnh hắn đi, là có chuyện gì đã xảy ra sao?
Bắc Thần Quang Vũ nghĩ nghĩ, nói với Quế Hỉ: “Trước để người tới chờ một chút, ta đổi xiêm y liền đến.”
“Dạ.” Quế Hỉ lĩnh mệnh lui về phía sau.
Thay một thân triều phục chính thức, Bắc Thần Quang Vũ leo lên nhuyễn kiệu Văn Đức điện phái tới, một đường lảo đảo đi tới Văn Đức điện quản quân cơ trọng đại trong Bắc Nguyệt hoàng cung.
Hạ cỗ kiệu, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu nhìn bảng hiệu gỗ đen chữ vàng trên cửa điện, đại môn màu đỏ thắm, hai bên là thạch sư vẻ mặt uy vũ túc mục.
Một tiểu thái giám từ trong điện đi ra đón, đi đến trước mặt Bắc Thần Quang Vũ, làm lễ, khoanh tay cung kính nói: “Tiểu nhân Văn Đức điện Đồng An, tham kiến Trữ quận vương.”
Bắc Thần Quang Vũ nâng tay, nói: “Miễn lễ.”
Đồng An đứng dậy, nhẹ nhàng vung phất trần, làm ra hành độn thỉnh, nói: “Tể phụ đại nhân đã ở trong điện đợi ngài, thỉnh Trữ quận vương cùng tiểu nhân đến.”
Bắc Thần Quang Vũ hơi hơi vuốt cằm, theo sau Đồng An, đi vào Văn Đức điện.
Văn Đức điện có hai phần, phía trước là một phòng rất lớn, bố trí rất gọn gàng thanh nhã, trên mặt đất là thảm thật dày, trên tường treo mấy bức thi họa sơn thủy xa xưa, mấy bình hoa còn cắm hoa cỏ, lư hương tỏa ra huân hương an thần tĩnh tâm, cảnh vật rất là thoải mái bình yên, ở trong phòng bày vài ghế dựa, chắc là, nơi các vị nội các thủ phụ đại thần thương nghị quốc sự.
Xuyên qua đại sảnh, đi qua một cổng vòm hình tròn, sẽ tới phần thứ hai của Văn Đức điện, nơi này có vài phòng đơn, là thư phòng cho các đại thần nội các thủ phụ làm việc. Bắc Thần Quang Vũ theo Đồng An đi đến cuối hành lang dài, vào một gian phòng, Đồng An cung kính ý bảo Bắc Thần Quang Vũ đợi, liền nhẹ nhàng gõ cửa, báo cáo, đẩy cửa đợi Bắc Thần Quang Vũ đi vào xong lại nhẹ nhàng mà đóng lại.
Khi Bắc Thần Quang Vũ bước vào căn phòng thật rộng này, Mộc Định Vân đã mỉm cười từ sau cái bàn gỗ mộc đàn