Một tháng sau, Bắc Thần Quang Vũ cùng Mộc Định Vân lên thuyền rồng hoàng gia Bắc Nguyệt đến Phỉ Lạc cầu hôn.
Ở cảng, vừa nhìn thấy chiếc thuyền rồng này, Bắc Thần Quang Vũ một trận trợn mắt há hốc mồm. Hắn vốn nghĩ, lấy kỹ thuật đóng thuyền thời cổ đại, cái gọi là thuyền lớn bất quá chỉ là thuyền gỗ lớn thêm mấy cột buồm, căng vải bạt mà thôi, nào biết đâu, sừng sững trước mặt hắn, là một con thuyền khổng lồ, cao năm sáu tầng lầu, sàn thuyền tương đương với một sân bóng tiêu chuẩn, vách khoang thuyền có một loạt lỗ tròn thiết kế cơ quan, hoặc là mái chèo thật lớn vươn ra ngoài, hoặc là một khẩu pháo; trên thuyền là vài cột buồm to lớn tựa hồ cao ngất trời mây, trên đó còn có hai vọng thai để nhìn xa; sàn tàu rộng mở bằng phẳng, tầm nhìn mở rộng, đi vào khoang thuyền, không gian ánh sáng đều thực hoàn mỹ; cả thuyền rồng, ước chừng có thể chứa hơn một ngàn người.
Trên thuyền rồng lượn một vòng lớn thăm hết tất cả, Bắc Thần Quang Vũ cứng lưỡi không thôi, lén cười bản thân cư nhiên còn có cái kiểu tự cho là đúng của người hiện đại, kẻ thật sự ếch ngồi đáy giếng chính là hắn đây.
Lần này đi sứ Phỉ Lạc gặp Tể Lãng hoàng tộc Thập lục công chúa cầu hôn, Bắc Nguyệt xuất động mười chiến thuyền như vậy, trừ bỏ bảy chiến thuyền chất đầy lăng la tơ lụa châu báo ngọc khí cùng hiếm quý đồ cổ để cầu hôn, còn có năm nghìn cấm vệ hoàng gia mang nghi trượng, có thể nói là thanh thế lớn.
Bắc Thần Quang Vũ khi còn ở cảng, nhìn thấy bọn thủy thủ thân cường thể tráng đem từng rương vàng bạc châu báo lên thuyền, thật sự là giống như người nhà quê ở nông thôn cứng họng.
Bắc Nguyệt thực lực rốt cuộc có hùng hậu bao nhiêu, mới có thể xoay xở tiêu hao lớn đến như vậy? Bắc Thần Mặc Hoàn vừa mới đánh xong một trận chiến tranh xâm lược, dân sinh kinh tế quốc nội Bắc Nguyệt tựa hồ không chịu ảnh hưởng chinh chiến nên không có dấu hiệu khủng hoảng, ít nhất Bắc Thần Quang Vũ ở hoàng đô nhìn thấy đều là một dáng vẻ thịnh thế yên ổn vui vẻ, phồn vinh thái bình.
Chấp tay ra sau, Bắc Thần Quang Vũ đứng ở sàn tàu, trông về biển rộng xanh lam phía xa cùng hải âu bay lượn nơi chân trời, nhớ tới tác phong nhà binh nghiêm túc của năm nghìn hoàng gia cấm vệ đi theo, ảm đạm cười. Bắc Thần Mặc Hoàn, ngươi làm quân chủ như vậy, đại lục này đã là vật ngươi nắm chắc trong bàn tay rồi.
“Vương gia thật có hứng.” Tiếng nói tao nhã của Mộc Định Vân vang lên sau người.
Bắc Thần Quang Vũ quay đầu lại, cười nói: “Mộc đại nhân. Thế nào, ngươi cũng là ở trong khoang thuyền không chịu được chạy lên đây thông khí sao?”
Mộc Định Vân cười cười, bước đi thong thả đến bên Bắc Thần Quang Vũ đứng thẳng, nhìn về biển xanh trời xanh phía xa, nói: “Thời tiết trong xanh thế này, so với ngồi lì trong khoang thuyền, chẳng thà đi ra ngoài còn hơn.”
Gật gật đầu tỏ vẻ cũng thấy thế, Bắc Thần Quang Vũ quay lại đầu nhìn về phía đường thẳng kết nối biển rộng cùng trời xanh kia, mỉm cười, nói: “Đã lâu không gặp Diệu Nhật cùng Minh Nguyệt, cũng không biết bọn họ hiện tại thế nào rồi.”
Mộc Định Vân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, lại nhìn mặt biển sóng vỗ, lạnh nhạt cười, nói: “Chỉ sợ về điều này Vương gia chắc là phải thất vọng rồi.”
Bắc Thần Quang Vũ sửng sốt, nhìn về phía Mộc Định Vân, hỏi: “Là sao?”
Mộc Định Vân cười cười, nói: “Minh Nguyệt công chúa trong hành trình từ Bắc Nguyệt trở về Phỉ Lạc đã mất tích, tung tích không rõ; Diệu Nhật vương tử cũng không thấy bóng dáng.”
“Cái gì?!” Bắc Thần Quang Vũ có chút khiếp sợ nhìn Mộc Định Vân, rất nhanh, ánh sáng trong mắt chợt lóe, giống như nhớ tới gì đó, biến sắc, nói, “Chẳng lẽ......” Hắn muốn hỏi về việc này, Bắc Nguyệt có phải đứng phía sau làm chủ hay không.
“Vũ Nhi,” Mộc Định Vân ngắt ngang lời hắn nói, xoay người nhìn vào cặp mắt như hắc bảo thạch kia, lắc đầu khẽ cười nói, “Đối với Phỉ Lạc, Bắc Nguyệt không cần như vậy.”
Cúi đầu suy nghĩ, Bắc Thần Quang Vũ ngượng ngùng cười cười, nói: “Thực xin lỗi, là ta lỗ mãng.”
Mộc Định Vân đưa tay xoa mái tóc đen của Bắc Thần Quang Vũ, dừng một chút, lại nói: “Tể Lãng Diệu Nhật cùng Tể Lãng Minh Nguyệt là mất tích ở hải vực phụ cận Phỉ Lạc, lúc ấy quốc sư Đào Phùng Đà đã che giấu tin tức, chỉ bí mật bẩm báo Tể Lãng Đằng Hải.”
“Tại sao? Bọn họ có phải hoài nghi là Bắc Nguyệt động thủ hay không?” Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhíu mày.
Mộc Định Vân cười nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Phỉ Lạc muốn cùng Bắc Nguyệt thông qua liên nhân mà kết minh, hiện giờ là quân cờ quan trọng nhất là Minh Nguyệt công chúa đột nhiên mất tích, bọn họ đương nhiên không dám lộ ra, phải biết rằng, hiện giờ có một chút gió thổi cỏ lay, cũng sẽ ảnh hưởng đến thời cuộc trước mắt của Phỉ Lạc cùng Nam Chiêu.”
Hơi hơi vuốt cằm, Bắc Thần Quang Vũ suy tư nói: “Chúng ta hiện tại khua chiêng gõ trống đi cầu hôn, là vì cái gì?”
“Cục diện chính trị của Phỉ Lạc kỳ thật cũng không bình lặng,” Mộc Định Vân tay vịn lan can thuyền, cười ngắm một con hải điểu từ trên không trung đáp xuống, nhanh chóng quắp lấy một con cá giữa biển khơi rồi lại nhắm về phía chân trời, “Có thể nói, là loạn trong giặc ngoài. Giặc ngoài là hải tặc, mấy năm gần đây ở hải vực phụ cận Phỉ Lạc xuất hiện một đám hải tặc hung ác cường hãn, không ít thương thuyền qua lại đều bị cướp bóc, bọn họ hành tung bí ẩn, xuất quỷ nhập thần, Phỉ Lạc từng tốn không ít khí lực lùng bắt, lại luôn vô ích mà trở về.”
Gật gật đầu, Bắc Thần Quang Vũ nói tiếp: “Loạn trong là nói có ai đó không chịu yên ổn bên cạnh Phỉ Lạc vương?” Không phải hoàng tộc nội chiến thì là nội thần phát động, tiểu thuyết lịch sử cũng thấy nhiều tình huống kiểu này rồi.
Mộc Định Vân ánh mắt nhu hòa nhìn hắn, mỉm cười nói: “Ừ, Tể Lãng Đằng Hải còn có một đệ đệ khác mẹ, Phỉ Lạc Vân Vương gia Tể Lãng Vân Hãn. Tể Lãng Vân Hãn trời sinh tính tình giả dối âm ngoan, thèm nhỏ dãi Phỉ Lạc vương vị đã lâu, ngầm chiêu binh