Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu

Chương 3


trước sau

Bắc Thần Quang Vũ cùng Hoành vương rời hoàng cung, trở về tới Hoành vương phủ. Vừa mới đi vào viện của mình không bao lâu, đang muốn bảo Tử Yên đến hỗ trợ thay triều phục trên người đi, chợt nghe ngoài cửa có một nha hoàn bẩm báo nói: “Tiểu vương gia, Vương phi nương nương đến thăm ngài, đang chờ ở ngoài viện.”

Vương phi? Bắc Thần Quang Vũ vội vàng nói: “Mau mời mẫu thân tiến vào.”

Như từ đầu đã nói, quy củ hoàng tộc Bắc Nguyệt quốc vẫn là thực nghiêm khắc, dưới mắt Bắc Thần Quang Vũ, có thể nói là thực không có nhân tính. Nam hài sinh hạ trong hoàng tộc, chỉ có thể được mẫu thân dưỡng đến ba tuổi, ba tuổi về sau nhất định phải rời đi mẫu thân một mình ở tại một viện khác, từ nhỏ có tiên sinh mang theo bài vở dạy đọc viết cùng hoàng gia lễ nghi, để bảo mẫu chuẩn bị cuộc sống hằng ngày, mười tuổi, có thể tuyển mấy nha đầu lanh lợi được bảo mẫu dạy dỗ làm thị nữ bên người mình, từ đó về sau thay thế bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày.

Thân tình, đối với Bắc Thần hoàng tộc mà nói, là một loại tình cảm không cần thiết, nó sẽ dần hình thành ràng buộc với con cháu hoàng tộc, không thích hợp với yêu cầu cường quyền. Hoành Vương phi y theo quy củ hoàng gia, từ khi Bắc Thần Quang Vũ ba tuổi, đều rất ít khi cùng tiểu nhi tử này gặp mặt, nếu muốn gặp mặt, cũng phải được Hoành vương cho phép mới có thể. Lần trước Bắc Thần Quang Vũ té ngựa bị thương tỉnh lại, còn kỳ quái chẳng lẽ thân thể này cư nhiên không được đối đãi tốt như vậy, tốt xấu cũng là tiểu vương gia, như thế nào cũng không có ai đến vấn an một chút, sau đó ngập ngừng hỏi Tử Yên, mới biết được hóa ra cũng có loại quy củ như vậy.

Đợi Hoành Vương phi đi vào, trong lòng Bắc Thần Quang Vũ vẫn có chút không yên. Kỳ thật trước mắt xem ra, thân tình chung quanh tiểu vương gia là lạnh lùng như thế, hắn căn bản không cần lo lắng mình sẽ bại lộ, bất quá, hắn có chút chua sót nghĩ, hóa ra bản thân mình không có một gia đình đầy đủ, cũng không hưởng thụ được cha mẹ thân tình, đi vào thời không, tuy rằng gia đình là đầy đủ, nhưng vẫn như cũ không có khả năng cảm nhận được cái gọi là cha mẹ thân tình. Xem ra dù như thế nào hai cuộc đời của hắn vẫn là tiếc nuối......

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa phòng một tiếng ngọc bội va vào nhau đinh đang, cùng với một mùi hoa bách hợp thanh nhã thơm ngát bay đến, một phụ nhân xinh đẹp không đến ba mươi tuổi, cách ăn mặc xinh đẹp nho nhã đoan trang chân thành bước vào cửa phòng, nàng lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn thấy đứa con đứng trong phòng, trên mặt là cao quý ung dung thanh nhã, nhưng trong mắt lại che dấu không được thương yêu nồng đậm cùng ôn nhu chỉ mẫu thân mới có, sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Vũ Nhi.”

Bắc Thần Quang Vũ thấy Hoành Vương phi tiến vào, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào, cũng lẳng lặng đứng tại chỗ. Hoành Vương phi quả nhiên như hắn suy nghĩ, là một nữ nhân mỹ mạo, ha hả, thân thể này xinh đẹp như vậy, ngẫm lại cũng biết gen cha mẹ hắn khẳng định sẽ không kém tí nào. Bắc Thần Quang Vũ nhìn mỹ mạo phụ nhân trước mắt khí độ cao quý ung dung, tuổi của nàng đại khái cũng chỉ lớn hơn hắn đời trước vài tuổi mà thôi, hiện tại muốn hắn mở miệng gọi người ta là nương, trong lòng còn liền cảm thấy được đặc biệt không được tự nhiên, bất quá vừa tiếp xúc với ánh mắt tràn ngập ôn nhu yêu thương của Hoành Vương phi, hắn mềm lòng, cũng không nhịn được có chút động dung, nghe được Hoành Vương phi nhẹ nhàng một tiếng “Vũ Nhi”, hắn cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện gọi một tiếng: “Mẫu thân.”

Hoành Vương phi nghe được tiểu nhi tử gọi nàng mẫu thân, giống như hắn trước đây còn ở trong lòng nàng làm nũng, trong lòng lập tức liền tràn đầy yêu thương cùng nhu tình. Vũ Nhi ba tuổi đã rời nàng đi một mình sống tại viện này, thân là Vương phi, nàng sáng tỏ quy củ hoàng gia, nhưng trong lòng vẫn là tràn ngập luyến tiếc cùng đau đớn, trừ bỏ ngày tết, nàng là không thể gặp mặt yêu tử, hàng năm chỉ thấy mặt hai ba lần, mỗi một lần gặp đứa nhỏ này cũng không cùng một dạng, làm cho trong lòng nàng thấy đứa nhỏ của mình mà không thể nhìn nó lớn dần cảm thấy chua xót cùng bất đắc dĩ. Lần trước Vũ Nhi té ngựa hôn mê, lòng của nàng thật giống như bị dao nhỏ hung hăng xẻo từng chút một, Vương gia biết nàng vì yêu tử sốt ruột, để nàng nhìn qua một lần, nhìn thấy gương mặt Vũ Nhi mê man trắng bệch đến không còn một tia huyết sắc, nàng lập tức liền ngất đi. May mắn sau đó không lâu Vũ Nhi rốt cục xông qua Quỷ môn quan tỉnh lại, nghe tin tức đó, lòng nàng tràn đầy cảm tạ thần phật trên trời đã phù hộ, chỉ cần Vũ Nhi khỏe mạnh bình an, cho dù mẫu tử bọn họ một đời không thể gặp lại nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Hiện giờ, tựa hồ ông trời thật sự muốn nàng trả cái giá đắt như vậy, Vũ Nhi bị đưa vào trong cung phong làm quận vương, có lẽ một đời này, mẫu tử bọn họ không thể gặp lại. Nghĩ đến đây nàng vẫn không nhịn được khổ sở, nhưng muốn Vũ Nhi cả đời bình an, nàng cũng biết chừng mực. Vì thế hôm nay cố ý xin chỉ thị Vương gia, muốn gặp yêu tử một lần.

Hoành Vương phi nhịn xuống nội tâm kích động, chậm rãi gật gật đầu, nhẹ nhàng bước tới ghế ở giữa phòng khách ngồi xuống, dáng vẻ tao nhã. Tử Yên vội vàng dâng trà nóng xong, liền thông minh dẫn một đám nha hoàn lui xuống.

Khi Bắc Thần Quang Vũ bắt đầu phiền não nên nói gì với Hoành Vương phi đây, Hoành Vương phi mới mở miệng, trong giọng nói ẩn hàm thân thiết: “Vũ Nhi, thương trên người đều tốt? Còn có chỗ nào đau không?”

Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp: “Đều tốt rồi, không có gì trở ngại.” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu, “Nhưng mà bị thương ở đầu, có một số việc nhất thời nhớ không ra.”

Hoành Vương phi gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, sự tình nghĩ không ra cũng đừng sốt ruột, chậm rãi điều trị một phen, sẽ tốt lên.”

Bắc Thần Quang Vũ đáp: “Vũ Nhi hiểu được.” Trong lòng có chút đắc ý chính mình lại dùng thêm một lần cớ “Mất trí nhớ”.

Hoành Vương phi ngẩng đầu nhìn yêu tử đứng bên, thân mình hắn đã bắt đầu có chút cao lên, khí sắc hồng nhuận, dung mạo tuấn mỹ như thiên nhân, ánh mắt là nhu hòa mà sáng ngời, chứng tỏ tính tình đứa nhỏ này khoan dung lại bình thản, nghĩ đến đây, trong lòng Hoành Vương phi tràn đầy an ủi cùng kiêu ngạo, càng nhìn đứa nhỏ càng yêu. Nàng nhẹ nhàng nâng chung trà lên uống một hơi trà nóng mùi thơm ngát xông vào mũi, che dấu tình tự có chút kích động của mình, lúc này mới nói: “Qua mấy ngày sẽ tiến cung, tất cả sự vật đều chuẩn bị tốt?”

“n, Tử Yên đều chuẩn bị cho Vũ Nhi tốt lắm rồi.” Bắc Thần Quang Vũ cảm tạ ông trời cho hắn một nha đầu lanh lợi như vậy, làm cho hắn nghiện việc từ mặc đồ chỉ cần đưa tay đến ăn cơm chỉ cần há mồm, đi vào thời không này, trừ bỏ giấu diếm chính mình, hắn cơ hồ chưa từng quan tâm sự tình khác, Tử Yên đều sẽ chuẩn bị cho hắn thỏa đáng. Thật sự là đáng tiếc lần này tiến cung không thể mang theo nàng. Bản thân qua thời không này cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không rõ đến lúc đó tám phần sẽ nếm mùi đau khổ rất lớn.

Hoành Vương phi vừa lòng buông chén trà, ôn nhu cười nhìn Bắc Thần Quang Vũ, nói: “Vũ Nhi, ngươi đã lớn rồi, tiếp qua hai năm cũng có thể thú phi, nhớ rõ đừng cứ tâm tính tiểu hài tử, bỗng khiến kẻ khác chê cười. Vào trong cung sẽ không

so với vương phủ, nhớ lấy phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, hiểu ra ngươi có thể cả đời bình an, làm mẫu thân ta cũng an tâm.” Nói tới đây, Hoành Vương phi cuối cùng không nhịn xuống, trong mắt đã ẩn ẩn lệ quang.

Từ trong ngực xuất ra khăn lụa lau lau khóe mắt, bình phục cảm xúc, Hoành Vương phi lại trở về bộ dáng ôn nhã đoan trang, nhìn Bắc Thần Quang Vũ nói: “Vũ Nhi, mẫu phi nói đều nhớ kỹ?”

Bắc Thần Quang Vũ đối Hoành Vương phi biểu hiện ra ngoài quan ái nồng đậm cùng ẩn nhẫn có chút cảm động, tuy rằng nàng nhằm vào cũng không phải chính mình, mà là tiểu vương gia đã sớm té ngựa chết đi kia, —— đứa nhỏ chân chính của nàng, nhưng hắn cảm nhận được thực tâm của một người làm mẫu thân đối với đứa nhỏ của mình. Hắn âm thầm nghĩ, tiểu vương gia, nếu ta thay thế ngươi còn sống, cũng sẽ lấy tâm tình như vậy yêu thương mẫu thân của ngươi.

Bắc Thần Quang Vũ gật gật đầu, nhu thuận nói: “Dạ, Vũ Nhi đều nhớ kỹ.”

Hoành Vương phi lại dặn dò một vài chú ý khi vào cung sinh hoạt hàng ngày ăn uống này nọ xong, lúc này mới chậm rãi luyến tiếc rời đi. Khi xuất môn quay đầu lại, nàng không khỏi cười lại rơi lệ, Bắc Thần Quang Vũ nhìn, giật mình, đi đến trước mặt Hoành Vương phi, cầm bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng, ôn nhu nói: “Mẫu thân xin yên tâm, Vũ Nhi sẽ chăm sóc mình.”

Hoành Vương phi cảm động tiểu nhi tử hiểu chuyện, lòng tràn đầy an ủi gật đầu, cũng không nói thêm ái gìnữa c, mang theo nha hoàn ra cửa viện.

Nhìn thấy bóng dáng Hoành Vương phi có chút nhu nhược biến mất phía bên kia hoa viên, Bắc Thần Quang Vũ cũng không nhịn được cảm thấy có chút chua xót, bùi ngùi thân tình hoàng gia hiển nhiên vẫn là như vậy.

Nửa tháng sau, trừ bỏ khôi phục bình thường sư phụ chuyên môn ở vương phủ dạy đọc sách tập viết, trong cung còn phái một công công vào vương phủ dạy Bắc Thần Quang Vũ tất cả quy củ cùng lễ nghi trong hoàng cung. Nghĩ đến đọc sách tập viết, Bắc Thần Quang Vũ liền một trận đau đầu, hắn là người hiện đại, làm sao hiểu chi, hồ, giả, dã này [chi hồ giả dã đều là trợ từ trong văn], bút lông lại càng không xong, chữ viết thật sự là gà bới còn đẹp hơn. Sư phó đối biểu hiện của hắn liên tiếp lắc đầu, lại bẩm báo cho Hoành vương, làm hại Bắc Thần Quang Vũ thiếu chút nữa bị hù chết, sợ Hoành vương nhìn ra dấu vết của hắn, may mắn hoàng gia ngự y xem bệnh cho hắn có giải thích với Hoành vương mất ký ức cũng có thể sẽ làm quên cách đọc viết, theo thời gian chậm rãi điều trị sẽ khôi phục, lúc này mới làm Bắc Thần Quang Vũ tránh được một kiếp. Lúc ấy Hoành vương nghe được ngự y giải thích chỉ nhíu mày, Bắc Thần Quang Vũ ở bên cạnh kinh hãi đảm chiến, cuối cùng, Hoành vương thở dài nói: “Thôi, coi như học lại từ đầu đi.” Bắc Thần Quang Vũ mới chậm rãi yên lòng.

Một sáng sớm nửa tháng sau, Bắc Thần Quang Vũ được Tử Yên hầu hạ lần cuối mặc vào lễ phục hoàng gia chính thức. Nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy mặc lễ phục xanh ngọc có thêu long văn mờ trong gương đồng, Bắc Thần Quang Vũ âm thầm cảm thán hoàng gia tiểu hài tử còn tuổi nhỏ sẽ rời đi cha mẹ, trên lưng gánh nặng gia tộc trầm trọng, tiến vào hoàng cung sâu như biển rộng một mình sinh tồn, thật sự là không dễ dàng.

Tử Yên ở một bên xoa xoa nước mắt, có chút nức nở nói: “Tiểu vương gia, từ nay về sau Tử Yên không thể hầu hạ ngài, ngài hảo hảo bảo trọng thân thể, chăm sóc chính mình.”

Bắc Thần Quang Vũ nhìn Tử Yên, kỳ thật trong lòng đã dần dần đem cô gái thiện lương đơn thuần này coi như muội muội của mình, thấy nàng lưu luyến không rời hắn, trong lòng nói không cảm động là không có khả năng. Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng Tử Yên, cười nói: “Nha đầu ngốc, ngươi yên tâm đi, ta cũng đã lớn như vậy, còn không hiểu phải chăm sóc bản thân sau?” Hắn cố an ủi Tử Yên, lại hoàn toàn không nghĩ tới bộ dáng này của hắn làm sao giống tiểu hài tử mười hai tuổi.

Quả nhiên Tử Yên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn nhìn hắn, Bắc Thần Quang Vũ lúc này mới phản ứng lại, nhưng nói đã nói ra rồi, còn có thể làm sao bây giờ. Hai người nhất thời đều đứng yên một chỗ. Cuối cùng Tử Yên lại vui mừng cùng cao hứng nhìn Bắc Thần Quang Vũ, ôn nhu nói: “Tiểu vương gia, ngài thật sự đã trưởng thành, Tử Yên thật là vui mừng.” Nói xong, nước mắt lại rơi xuống. Cái này, Bắc Thần Quang Vũ không dám tùy tiện an ủi người khác, đành phải có chút xấu hổ đứng một bên.

Nhìn thấy Bắc Thần Quang Vũ bối rối, Tử Yên ngược lại lại “Xì” một tiếng bật cười, vừa khóc vừa cười, lập tức đem cảm xúc biệt ly trong phòng hòa tan đi rất nhiều.

Rốt cục ra khỏi viện của mình, đi qua hoa viên vào sân trước của Hoành vương phủ, Hoành vương cùng Hoành Vương phi cũng đã một thân lễ phục hoàng gia chính thức chờ ở đó. Hoành vương biểu tình lạnh nhạt, nhưng đáy mắt vẫn có thể nhìn thấy một tia vướng bận không nói gì, Hoành Vương phi ung dung mà cao quý đứng phía sau Hoành vương, trong mắt cũng che dấu không được đau thương cùng lo lắng.

Bắc Thần Quang Vũ yên lặng đứng trước mặt Hoành vương cùng Hoành Vương phi. Hoành vương chậm rãi cúi người, lấy đi khối ngọc bội long văn màu trắng bên hông Bắc Thần Quang Vũ tượng trưng hắn là con cháu Hoành vương phủ, để vào khay trên tay Lí công công đứng bên cạnh, thẳng đứng dậy, chậm rãi nói: “Lần này đi, vào cung, đã không còn là con trai của Hoành vương ta, xưng Hoàng đế là phụ, xưng bổn vương là Hoàng thúc, trong cung quy củ nghiêm cẩn, mỗi tiếng nói cử động đều phải cẩn thận, thân là con cháu hoàng gia, coi như gương mẫu cho thiên hạ, không thể tùy hứng làm bậy, không thể làm ra việc tổn hại đến thể diện hoàng gia.”

Bắc Thần Quang Vũ y lễ dập đầu, đáp: “Dạ, Vũ Nhi ghi nhớ trong lòng.”

Hoành vương rốt cục gật gật đầu, phất phất tay, nói: “Vậy liền đi đi.” Hoành Vương phi gắt gao vò khăn lụa, cũng không nói nữa câu, chỉ đem ánh mắt dừng trên người Bắc Thần Quang Vũ, nhìn một lần lại một lần.

Tình cảnh này làm cho Bắc Thần Quang Vũ cũng có chút khổ sở, hắn lại liếc mắt nhìn một cái cha mẹ một đời này cũng không có duyên phận gì, ấn theo cấp bậc lễ nghĩa bái lạy xong, theo một đám tôi tớ từ trong cung đến đây tiếp hắn ra khỏi Hoành vương phủ, bước vào đại kiệu đã sớm ở trước cửa phủ, theo đại thái giám một tiếng thét to: “Khởi kiệu ——” diễu hành theo nghi thức hoàng gia tôn quý liền bắt đầu quanh co khúc khuỷu hướng về phía hoàng cung.

Hết chương thứ ba


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện