Bắc Thần Quang Vũ cùng Hoành vương rời hoàng cung, trở về tới Hoành vương phủ. Vừa mới đi vào viện của mình không bao lâu, đang muốn bảo Tử Yên đến hỗ trợ thay triều phục trên người đi, chợt nghe ngoài cửa có một nha hoàn bẩm báo nói: “Tiểu vương gia, Vương phi nương nương đến thăm ngài, đang chờ ở ngoài viện.”
Vương phi? Bắc Thần Quang Vũ vội vàng nói: “Mau mời mẫu thân tiến vào.”
Như từ đầu đã nói, quy củ hoàng tộc Bắc Nguyệt quốc vẫn là thực nghiêm khắc, dưới mắt Bắc Thần Quang Vũ, có thể nói là thực không có nhân tính. Nam hài sinh hạ trong hoàng tộc, chỉ có thể được mẫu thân dưỡng đến ba tuổi, ba tuổi về sau nhất định phải rời đi mẫu thân một mình ở tại một viện khác, từ nhỏ có tiên sinh mang theo bài vở dạy đọc viết cùng hoàng gia lễ nghi, để bảo mẫu chuẩn bị cuộc sống hằng ngày, mười tuổi, có thể tuyển mấy nha đầu lanh lợi được bảo mẫu dạy dỗ làm thị nữ bên người mình, từ đó về sau thay thế bảo mẫu chăm sóc cuộc sống hàng ngày.
Thân tình, đối với Bắc Thần hoàng tộc mà nói, là một loại tình cảm không cần thiết, nó sẽ dần hình thành ràng buộc với con cháu hoàng tộc, không thích hợp với yêu cầu cường quyền. Hoành Vương phi y theo quy củ hoàng gia, từ khi Bắc Thần Quang Vũ ba tuổi, đều rất ít khi cùng tiểu nhi tử này gặp mặt, nếu muốn gặp mặt, cũng phải được Hoành vương cho phép mới có thể. Lần trước Bắc Thần Quang Vũ té ngựa bị thương tỉnh lại, còn kỳ quái chẳng lẽ thân thể này cư nhiên không được đối đãi tốt như vậy, tốt xấu cũng là tiểu vương gia, như thế nào cũng không có ai đến vấn an một chút, sau đó ngập ngừng hỏi Tử Yên, mới biết được hóa ra cũng có loại quy củ như vậy.
Đợi Hoành Vương phi đi vào, trong lòng Bắc Thần Quang Vũ vẫn có chút không yên. Kỳ thật trước mắt xem ra, thân tình chung quanh tiểu vương gia là lạnh lùng như thế, hắn căn bản không cần lo lắng mình sẽ bại lộ, bất quá, hắn có chút chua sót nghĩ, hóa ra bản thân mình không có một gia đình đầy đủ, cũng không hưởng thụ được cha mẹ thân tình, đi vào thời không, tuy rằng gia đình là đầy đủ, nhưng vẫn như cũ không có khả năng cảm nhận được cái gọi là cha mẹ thân tình. Xem ra dù như thế nào hai cuộc đời của hắn vẫn là tiếc nuối......
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa phòng một tiếng ngọc bội va vào nhau đinh đang, cùng với một mùi hoa bách hợp thanh nhã thơm ngát bay đến, một phụ nhân xinh đẹp không đến ba mươi tuổi, cách ăn mặc xinh đẹp nho nhã đoan trang chân thành bước vào cửa phòng, nàng lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn thấy đứa con đứng trong phòng, trên mặt là cao quý ung dung thanh nhã, nhưng trong mắt lại che dấu không được thương yêu nồng đậm cùng ôn nhu chỉ mẫu thân mới có, sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Vũ Nhi.”
Bắc Thần Quang Vũ thấy Hoành Vương phi tiến vào, nhất thời cũng không biết nên phản ứng như thế nào, cũng lẳng lặng đứng tại chỗ. Hoành Vương phi quả nhiên như hắn suy nghĩ, là một nữ nhân mỹ mạo, ha hả, thân thể này xinh đẹp như vậy, ngẫm lại cũng biết gen cha mẹ hắn khẳng định sẽ không kém tí nào. Bắc Thần Quang Vũ nhìn mỹ mạo phụ nhân trước mắt khí độ cao quý ung dung, tuổi của nàng đại khái cũng chỉ lớn hơn hắn đời trước vài tuổi mà thôi, hiện tại muốn hắn mở miệng gọi người ta là nương, trong lòng còn liền cảm thấy được đặc biệt không được tự nhiên, bất quá vừa tiếp xúc với ánh mắt tràn ngập ôn nhu yêu thương của Hoành Vương phi, hắn mềm lòng, cũng không nhịn được có chút động dung, nghe được Hoành Vương phi nhẹ nhàng một tiếng “Vũ Nhi”, hắn cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
Hoành Vương phi nghe được tiểu nhi tử gọi nàng mẫu thân, giống như hắn trước đây còn ở trong lòng nàng làm nũng, trong lòng lập tức liền tràn đầy yêu thương cùng nhu tình. Vũ Nhi ba tuổi đã rời nàng đi một mình sống tại viện này, thân là Vương phi, nàng sáng tỏ quy củ hoàng gia, nhưng trong lòng vẫn là tràn ngập luyến tiếc cùng đau đớn, trừ bỏ ngày tết, nàng là không thể gặp mặt yêu tử, hàng năm chỉ thấy mặt hai ba lần, mỗi một lần gặp đứa nhỏ này cũng không cùng một dạng, làm cho trong lòng nàng thấy đứa nhỏ của mình mà không thể nhìn nó lớn dần cảm thấy chua xót cùng bất đắc dĩ. Lần trước Vũ Nhi té ngựa hôn mê, lòng của nàng thật giống như bị dao nhỏ hung hăng xẻo từng chút một, Vương gia biết nàng vì yêu tử sốt ruột, để nàng nhìn qua một lần, nhìn thấy gương mặt Vũ Nhi mê man trắng bệch đến không còn một tia huyết sắc, nàng lập tức liền ngất đi. May mắn sau đó không lâu Vũ Nhi rốt cục xông qua Quỷ môn quan tỉnh lại, nghe tin tức đó, lòng nàng tràn đầy cảm tạ thần phật trên trời đã phù hộ, chỉ cần Vũ Nhi khỏe mạnh bình an, cho dù mẫu tử bọn họ một đời không thể gặp lại nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Hiện giờ, tựa hồ ông trời thật sự muốn nàng trả cái giá đắt như vậy, Vũ Nhi bị đưa vào trong cung phong làm quận vương, có lẽ một đời này, mẫu tử bọn họ không thể gặp lại. Nghĩ đến đây nàng vẫn không nhịn được khổ sở, nhưng muốn Vũ Nhi cả đời bình an, nàng cũng biết chừng mực. Vì thế hôm nay cố ý xin chỉ thị Vương gia, muốn gặp yêu tử một lần.
Hoành Vương phi nhịn xuống nội tâm kích động, chậm rãi gật gật đầu, nhẹ nhàng bước tới ghế ở giữa phòng khách ngồi xuống, dáng vẻ tao nhã. Tử Yên vội vàng dâng trà nóng xong, liền thông minh dẫn một đám nha hoàn lui xuống.
Khi Bắc Thần Quang Vũ bắt đầu phiền não nên nói gì với Hoành Vương phi đây, Hoành Vương phi mới mở miệng, trong giọng nói ẩn hàm thân thiết: “Vũ Nhi, thương trên người đều tốt? Còn có chỗ nào đau không?”
Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp: “Đều tốt rồi, không có gì trở ngại.” Nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu, “Nhưng mà bị thương ở đầu, có một số việc nhất thời nhớ không ra.”
Hoành Vương phi gật gật đầu, nói: “Vậy là tốt rồi, sự tình nghĩ không ra cũng đừng sốt ruột, chậm rãi điều trị một phen, sẽ tốt lên.”
Bắc Thần Quang Vũ đáp: “Vũ Nhi hiểu được.” Trong lòng có chút đắc ý chính mình lại dùng thêm một lần cớ “Mất trí nhớ”.
Hoành Vương phi ngẩng đầu nhìn yêu tử đứng bên, thân mình hắn đã bắt đầu có chút cao lên, khí sắc hồng nhuận, dung mạo tuấn mỹ như thiên nhân, ánh mắt là nhu hòa mà sáng ngời, chứng tỏ tính tình đứa nhỏ này khoan dung lại bình thản, nghĩ đến đây, trong lòng Hoành Vương phi tràn đầy an ủi cùng kiêu ngạo, càng nhìn đứa nhỏ càng yêu. Nàng nhẹ nhàng nâng chung trà lên uống một hơi trà nóng mùi thơm ngát xông vào mũi, che dấu tình tự có chút kích động của mình, lúc này mới nói: “Qua mấy ngày sẽ tiến cung, tất cả sự vật đều chuẩn bị tốt?”
“n, Tử Yên đều chuẩn bị cho Vũ Nhi tốt lắm rồi.” Bắc Thần Quang Vũ cảm tạ ông trời cho hắn một nha đầu lanh lợi như vậy, làm cho hắn nghiện việc từ mặc đồ chỉ cần đưa tay đến ăn cơm chỉ cần há mồm, đi vào thời không này, trừ bỏ giấu diếm chính mình, hắn cơ hồ chưa từng quan tâm sự tình khác, Tử Yên đều sẽ chuẩn bị cho hắn thỏa đáng. Thật sự là đáng tiếc lần này tiến cung không thể mang theo nàng. Bản thân qua thời không này cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không rõ đến lúc đó tám phần sẽ nếm mùi đau khổ rất lớn.
Hoành Vương phi vừa lòng buông chén trà, ôn nhu cười nhìn Bắc Thần Quang Vũ, nói: “Vũ Nhi, ngươi đã lớn rồi, tiếp qua hai năm cũng có thể thú phi, nhớ rõ đừng cứ tâm tính tiểu hài tử, bỗng khiến kẻ khác chê cười. Vào trong cung sẽ không