Rốt cục cũng tới cuộc săn hoàng gia. Bắc Thần Quang Vũ một thân kỵ trang màu trắng ánh trăng, cưỡi con ngựa màu đỏ thẫm hắn yêu nhất, đi theo đội săn bắn hoàng gia từng nhún từng nhún tiến về phía trước.
Từ Bắc Nguyệt hoàng đô đến Túng Hợp sơn, lộ trình ước chừng có ba ngày. Từ khi đến thời không này, Bắc Thần Quang Vũ chỉ có ở Hoành vương phủ cùng trong hoàng cung, căn bản là không có cơ hội hảo hảo xem thế giới bên ngoài. Lúc này đi theo đội săn bắn hoàng gia ra ngoài, hắn cảm thấy rất là hưng phấn, thật sự là rất hiếu kì thế giới bên ngoài ra sao.
Đại đội theo xa giá của Hoàng đế ra khỏi Hoàng cung về sau, cũng không tiến vào đường lớn náo nhiệt trong Hoàng thành, ngược lại là đi qua một con đường yên lặng, bộc qua khu dân cư, trực tiếp theo cửa Bắc có phần hẻo lánh của Hoàng thành đi ra ngoài, đến một con đường đất lớn rộng mở trực tiếp vào vùng núi rừng.
Hỏi Bảo công công đi theo mình, Bắc Thần Quang Vũ mới biết được Bắc Thần hoàng tộc từ trước đã có tập tục cùng triều thần hàng năm hai ba lượt đến Túng Hợp sơn tiến hành săn bắn, vì thế còn mở riêng một khu vực săn bắn hoàng gia ở Túng Hợp sơn, để tránh khu bình dân ở Hoàng thành, một là vì giữ an toàn cho xa giá của Hoàng đế, hai là để đội ngũ hoàng gia xuất hành không nhiễu loạn cuộc sống trật tự của cư dân Hoàng thành. Không nhìn thấy đám người náo nhiệt trên đường phố cổ đại hắn tưởng tượng, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi có chút thất vọng, nhưng có thể rời đi Hoàng cung ra ngoài một chút cũng vẫn là tốt lắm rồi, hắn tò mò nhìn chung quanh, trừ bỏ đội ngũ hoàng gia xa hoa lớn mạnh này, ngay cả phong cảnh sơn sơn thủy thủy chung quanh trong mắt hắn cũng đã tràn ngập thú vị vô hạn.
Đi đầu đội ngũ, là cấm quân hoàng gia, sau đó là xa giá màu minh hoàng thật lớn của Hoàng đế, Bắc Thần Quang Vũ mới đầu nhìn thấy mười sáu bảo mã quý báu bốn vó đạp tuyết cả thân đen nhánh kéo xa giá thì không khỏi có chút cứng lưỡi, khí phái Hoàng đế quả nhiên là bất phàm! Càng miễn bàn xa giá kia thoạt nhìn phá lệ rộng rãi thoải mái, hắn rất hiếu kì bên trong của nó, nhìn vậy cũng là phi thường thoải mái xa hoa, có lẽ có gối đệm cùng gối ôm mềm mại, còn có điểm tâm tinh xảo...... Bắc Thần Quang Vũ hôm nay trời còn chưa sáng đã bị Bảo công công kéo ra khỏi ổ chăn, mơ mơ màng màng chưa hảo hảo ăn xong bữa sáng đã phải theo đội ngũ xuất phát, đi nửa ngày, giờ phút này hắn không khỏi có chút mệt rã rời, bụng cũng cảm thấy đói bụng.
Phía sau xa giá cũng là một đội cấm quân, sau đó mới là cung nhân tùy giá cùng hoàng tộc nội quyến, cũng chính là vị trí của Bắc Thần Quang Vũ. Hoàng đế lần này xuất hành không mang theo cung phi, nam phi cũng không có, không biết vì cái gì, Bắc Thần Mặc Hoàn đến bây giờ cũng không có con nối dòng, phải miễn cưỡng nói có, cũng chỉ có Bắc Thần Quang Vũ con trai của Hoành vương là con thừa tự. Hoành vương trước giờ một lòng chỉ nguyện làm hiền vương, cho nên năm đó tranh đoạt cũng không tham dự, ngược lại âm thầm một lòng phụ tá Bắc Thần Mặc Hoàn đăng cơ, mà những hoàng tử năm đó tranh đoạt vương vị hiện giờ chết thì đã chết, giam giữ thì giam giữ, lưu đày thì lưu đày, trừ bỏ Hoành vương hiện tại cũng chỉ có Tam hoàng tử thư ngốc lúc bấy giờ hiện nay là Minh vương Bắc Thần Mặc Tích, chẳng qua Bắc Thần Mặc Tích một lòng nghiên cứu học vấn, chỉ cưới một Vương phi, cũng chỉ có một nữ nhi mà thôi.
Xem ra hoàng gia cổ kim trung vệ đều là một bộ dáng như nhau. Bắc Thần Quang Vũ lắc đầu, tùy tay bứt một cái lá từ nhánh cây trên đỉnh đầu chơi đùa trong tay.
Tính thời gian, đi vào thời không này cũng kém nửa năm bao nhiêu, hiện tại tuy rằng bản thân không lo ăn mặc, nhưng thiếu nhất chính là tự do. Sự mới mẻ sinh hoạt trong hoàng cung hồi đầu đã qua, hiện giờ có chút nặng nề. May mắn bản thân bình thường cũng không phải một người quá mức sinh động, thế nhưng cho dù như thế, chẳng lẽ cuộc sống về sau của hắn cứ như vậy trôi qua sao?
Bắc Thần Quang Vũ ngậm phiến lá trên môi, nếm được vị của phiến lá xanh, ánh mắt lại lạc ở nơi xa, bắt đầu nghĩ tâm sự của mình.
Có lẽ, có thể thừa dịp này tìm được cơ hội chạy thoát? Lập tức một ý tưởng lớn mật bỗng nhiên liền xâm nhập trong óc hắn. Hắn tròng mắt vừa chuyển, nhìn nhìn hoàng gia cấm vệ quân chung quanh uy vũ trầm túc, hơi nổi giận bĩu môi, tạm thời buông tha ý tưởng hiện tại chạy trốn.
Nếu thật muốn đi, cũng không phải nói lập tức là có thể đi được, xem ra chuyện này phải chậm rãi suy tính một phen. Thời không này chỉ có một mình mình, không có ai giúp đỡ, cho dù ra khỏi hoàng cung, hắn có năng lực đi nơi nào? Càng đừng nói tại thế giới này nghề cũ của hắn chả có tác dụng gì, rốt cuộc có thể tự nuôi bản thân hay không cũng thật là vấn đề làm cho người ta đau đầu.
m thầm thở dài, Bắc Thần Quang Vũ quyết định lấy lại tâm tình tốt vừa nãy, chỉ chuyên tâm ngắn núi xanh nước biếc không ô nhiễm, vấn đề tạm thời không thể lo lắng này vẫn là đặt ở một bên trước. Có lẽ tương lai, sự tình sẽ có một ít phát triển biến hóa, có thể tìm được chuyển cơ cũng nên.
Dứt bỏ phiền não tự xuất hiện, Bắc Thần Quang Vũ lại bắt đầu tò mò đông ngắm tây xem, phát hiện hoa cỏ kỳ dị, còn thoát đội đi đến ven đường cẩn thận xem xét, ngẫu nhiên một vài võ thần phía sau đội ngũ nhịn không được ngứa tay trên đường săn tìm một vài chim trĩ thỏ hoang, hắn cũng giục ngựa theo cho náo nhiệt, nhất thời cư nhiên tìm được không ít lạc thú, cứ như vậy theo đội ngũ vừa đi vừa chơi, còn nhận biết một vài võ quan tính tình hào sảng, hắn vốn cũng là người không câu nệ cùng những võ quan này tán gẫu thổ tục nghe cũng thú vị nên tán gẫu hăng say, mà các võ quan này thấy Trữ quận vương tuổi tuy nhỏ, nhưng tính tình lại bình dị gần gũi, không làm giá, cũng không có kiêu ngạo ương ngạnh của con cháu thế gia đệ tử, cũng nguyện ý cùng hắn nói chuyện phiếm, thậm chí vì hắn tò mò bội phục mà biễu diễn một phen kỹ xảo cưỡi ngựa bắn cung.
Bất tri bất giác đi được một ngày đường, tới chạng vạng,