Sáu giờ sáng, trời vẫn còn nhá nhem tối.Gió giống như kẹp theo băng, cạo từng vết lên mặt người, lạnh giá đến khớp xương.
Triệu Hằng khép chặt áo khoác ngoài, đứng ở cửa tiểu khu Tân Lan chờ taxi. Nơi này cách chỗ ở của cô không xa, nếu cô thoải mái, có thể tiêu tốn bốn năm mươi phút đi bộ về, tiết kiệm được mười mấy tệ.
Tuy nhiên cô không đi được.
Xe taxi đã đến, cô mở cửa ngồi vào, lúc đóng cửa bất giác ngẩng đầu lên, cuối cùng liếc mắt nhìn cư xá lạ lẫm này. Lúc đi ra cô chỉ dựa vào cảm giác, lúc này trong đầu cô chỉ là cảm giác mơ hồ. Người bệnh hay quên có lẽ sẽ tốt cho trí nhớ, ít nhất hiện tại cô đã không nhớ rõ vị trí căn phòng kia.
Tài xế hỏi: "Có đi không cô?"
Triệu Hằng đóng cửa lại nói: "Đi thôi."
Trên xe truyền đến tiết mục radio buổi sáng, giọng người dẫn chương trình dịu dàng như nước, Triệu Hằng nghe được câu nói đầu tiên là: "Hôm nay là ngày thứ hai của mùa xuân, có lẽ rất nhiều bạn nghe đài không biết, dựa theo lịch, năm nay thật ra là một năm không xuân. Vậy thì thế nào chứ, mùa xuân vẫn là đúng hẹn tới rồi, giống như mấy ngày trước tôi nhìn thấy nụ hoa ven đường kia, sáng nay nó đã nở rộ thành một đóa hoa dại."
"Sương lạnh không tan, nó cũng tự mình nở rộ rồi, dù là năm không xuân, mùa xuân vẫn thức tỉnh. Các vị, ngày hôm qua trôi qua thế nào, có nhận được quà xuân không?"
Âm cuối dần dần tản đi, giọng nữ biếng nhác quen thuộc truyền ra.
Triệu Hằng khẽ mở cửa sổ, gió thổi vào, cô tỉnh táo hơn một chút. Cô nghe bài hát, nhắm mắt lại.
Lúc ca khúc chấm dứt, xe vừa vặn dừng lại, Triệu Hằng vuốt tóc, sau khi xuống xe nghe thấy người dẫn chương trình nói: "Vừa rồi bài hát kia sáng tác dành riêng cho mùa xuân, tên bài hát là..."
Cửa đóng lại, xe taxi đi rồi, Triệu Hằng không nghe thấy phần cuối câu nói kia.
Triệu Hằng trở lại nhà trọ, vừa mở cửa, thấy ngay phòng khách là một đống bừa bộn, chén rượu tứ tán, rác rưởi thành đống.
Cô thay dép, lúc nhặt giày lên cô hơi do dự. Nhấc đế giày, cô xem hình dạng hoa văn. Cô mấp máy môi, dứt bỏ tạp niệm, vượt qua rác rưởi, vào phòng lấy quần áo đi giặt. Đi đến buồng vệ sinh soi gương, cô mới phát hiện tóc mình lộn xộn, mặt trắng bệch môi khô, giống như quỷ.
Mu bàn tay trái có miệng vết thương nhỏ chỉ còn lại một tí, cô ném băng dán cá nhân ngày hôm qua đi rồi.
Triệu Hằng vuốt mu bàn tay, ngẩn người, bật nước nóng tắm. Tắm sạch sẽ đánh răng, lưỡi cô đột nhiên hơi đau. Nhíu mày nhổ kem đánh răng ra, cô nhìn gương lè lưỡi xem xét, không phát hiện vết thương.
Song lúc đánh răng vẫn hơi đau, mặt cô dần đỏ ửng.
Triệu Hằng cố tỉnh táó, lại rửa mặt. Cô đi phòng bếp đun một bình nước sôi, trở lại phòng ngủ uống hết hai cốc lớn. Sờ nhiệt độ trán, cô không xác định được rốt cuộc có bị sốt hay không.
Cô nằm lên giường nghỉ ngơi, đầu vô cùng đau, không có cách nào ngủ ngay. Bởi vậy, suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn, hình ảnh tối hôm qua không ngừng hiện lên.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Triệu Hằng giật mình tỉnh, sờ qua nhìn, là Lý Vũ San.
"A lô..." Cô vừa mở miệng, giọng nói vô cùng khàn.
Lý Vũ San nghe xong nói: “Có phải cậu bị cảm không?"
"Ừ, sốt rồi." Triệu Hằng nói.
"Tớ đang ở cư xá của cậu, không phải bảo tớ tới lấy quà của Tưởng Đông Dương sao. Cậu có thể ra mở cửa không?"
"Cậu lên đây?"
"Quên mất tầng mấy rồi."
"Tầng mười bảy, để tớ giữ cửa."
Triệu Hằng bò ra mở cửa cho Lý Vũ San. Lý Vũ San đi vào nhà trọ, giật mình không nhỏ, "Xảy ra chuyện gì thế, nhà cậu gặp tai nạn à?"
Triệu Hằng quay người dẫn cô ấy vào phòng ngủ: "Tối hôm qua chủ nhà mở tiệc."
Lý Vũ San lần đầu tiên tới nhà trọ cô mới thuê, quan sát căn phòng nhỏ của cô, cô ấy một lời khó nói hết. Chợt thấy chiếc áo khoác cashmere treo trên mắc, Lý Vũ San hoang mang hỏi: "Có phải hôm qua cậu lăn trong bùn không, sao quần áo lại thành ra như vậy?"
Triệu Hằng ảo não: "Đừng nói nữa." Cô ấy tìm được một chiếc túi to, bỏ áo khoác vào, "Cậu tới đúng lúc, giúp tớ mang tới tiệm giặt đi."
"Cậu đúng là biết sai người." Lý Vũ San ngoài miệng phàn nàn, trên tay đã cầm túi Triệu Hằng đưa.
Cầm túi quần áo, Lý Vũ San hỏi: "Bị sốt lúc nào, đi khám bác sĩ chưa?"
Triệu Hằng lắc đầu: "Hai ngày nữa là tốt rồi, không cần đi khám đâu."
"Có phải áp lực chuyện lắp đặt thiết bị quá lớn? Tớ nghe bên trang trí chỗ tớ nói, công ty làm cho cậu đóng cửa rồi hả?" Trong nhà cô ấy mới mua biệt thự cũng đang trang trí, hôm qua cô ấy mới nghe được tin.
Triệu Hằng gật đầu: "Hiện tại không tìm thấy ông chủ."
"Tiền thì sao? Cậu thanh toán bao nhiêu rồi?"
"Hơn tám vạn."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trong lòng Lý Vũ San suy đoán, "Trên tay cậu còn tiền gửi ngân hàng không? Có muốn tớ cho mượn chút không?"
"Không cần." Triệu Hằng ôm chăn, tựa ở đầu giường, nói sang chuyện khác, "Biệt thự nhà cậu lắp đặt đến đâu rồi?"
"Không biết, dù sao tớ cũng chả mất đồng nào, chả cần quan tâm."
Lý Vũ San cũng không được quản lý tiền trong nhà, chuyện biệt thự xa hoa cô ấy cũng không nhúng tay vào, cô ấy lại không nhịn được phàn nàn, "Mẹ chồng lại giục tớ sinh đứa nữa, tớ mới sinh được có ba tháng mà, bà ấy thật sự là muốn ôm cháu trai đến phát điên rồi, cháu gái thì không phải là người sao? Bà ấy coi con bé lớn như bảo bối! Ngày hôm qua tớ không nhịn được cãi bà ấy một trận, nên về nhà mẹ đẻ rồi!"
Triệu Hằng hỏi: "Chồng cậu thì sao?"
"Anh ấy ba phải lắm, khuyên tớ đừng so đo với bà ấy." Lý Vũ San buồn khổ nói, "Tớ không so đo, chẳng lẽ lại để bà ấy đánh má trái, tớ còn muốn giơ má phải ra cho bà ấy đánh nốt sao?"
Triệu Hằng hoảng hốt.
Ngày hôm qua cô không chỉ đá anh, anh còn ôm hai chân cô, để cho cô đá. Trên quần bò toàn là dấu chân.
"Này, tớ bảo cậu chuyện này!" Lý Vũ San vẫy tay trước mặt cô.
"Chuyên gì?" Triệu Hằng nhìn về phía cô ấy.
"Cậu không sốt đến ngốc đấy chứ?" Lý Vũ San sờ trán cô, cảm giác khá tốt, cô ấy lại hỏi một lần, "Tớ hỏi cậu, có cần tớ giúp cậu giới thiệu bạn trai không?"
Triệu Hằng mỉm cười: "Chừng nào cậu có hứng làm bà mối rồi hả?"
"Tớ còn không phải là vì muốn tốt cho cậu sao. Chu Dư Vĩ người ta cũng đã đi xem mặt rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn sống mãi trong hồi ức?" Lý Vũ San khuyên nhủ, "Nếu cậu không thích Tưởng Đông Dương, tớ giới thiệu cho cậu người khác, cậu có yêu cầu gì, nói cho tớ nghe một chút."
Triệu Hằng khẽ đá cô ấy, đuổi người nói: "Được rồi, tớ phải dưỡng bệnh, cậu nhanh về đi."
Lý Vũ San thở phì phò nói: "Haha, cậu cũng quá không có lương tâm rồi!"
Lý Vũ San không so đo với người bệnh, cô ấy mang hộp quà và túi áo khoác rời khỏi chỗ ở của Triệu Hằng.
Trở lại trong xe, cô ấy theo thói quen liếc điện thoại, đúng lúc thấy Tưởng Đông Dương mới viết bài trong vòng bạn bè, đang nói đến phải ăn mặc theo mùa tránh cảm cúm.
Lý Vũ San đã có chủ ý, viết bên dưới: "Tiểu Hằng nhà tớ cũng sốt rồi, tất cả mọi người chú ý giữ ấm nhé."
Hai tiếng sau, Triệu Hằng đang ngủ nhận được điện thoại của Tưởng Đông Dương, cô cố gắng bò lên, "Cậu đang ở Ngự Cảnh Dương sao?"
"Đúng thế. Nghe nói cậu sốt, tớ mang cho cậu ít thuốc." Tưởng Đông Dương nói.
Triệu Hằng choàng một chiếc áo khoác, đi ra ngoài mở cửa cho anh ta.
Tưởng Đông Dương đi thang máy lên trên, đứng ở cửa hỏi: "Có tiện đi vào không?"
"Vào đi." Triệu Hằng mở ra, chuẩn bị lấy đồ uống cho anh ta.
Tưởng Đông Dương ngăn cô lại, "Không cần, tớ lập tức đi ngay. Đây là thuốc hạ sốt, đây là cháo gà, còn có một ít hoa quả. Cậu cảm thấy thế nào, không bằng tớ đưa cậu đến bệnh viện khám nhé?"
Triệu Hằng nhìn một đống đồ lắc đầu.
Tưởng Đông Dương còn muốn nói gì, đột nhiên một tiếng quát xen vào: "Triệu Hằng, tôi đã nói không cho phép dẫn đàn ông đến đây rồi mà!"
Triệu Hằng thấy nữ chủ nhà mặc đồ ngủ, còn chưa tẩy trang đứng ở cửa phòng ngủ, sắc mặt không tốt nhìn bọn họ. Cô
nói với Tưởng Đông Dương: "Cảm ơn cậu đã mang những thứ này đến, hôm nay không tiện..."
Tưởng Đông Dương nghe hiểu lời cô, anh ta nhíu mày nhìn nữ chủ nhà kia, đi đến cửa ra vào, anh ta thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tớ phải đến nhà họ hàng đón Tết, trở về tớ lại mời cậu ăn cơm."
Triệu Hằng khách sáo nói: "Phải là tớ mời cậu chứ."
Tưởng Đông Dương mỉm cười: "Đến lúc đó liên lạc."
Người đi rồi, Triệu Hằng đứng trước bàn uống nước, nhìn một đống đồ. Nhìn một lúc, cô cầm lấy thuốc hạ sốt.
Cô đã uống một viên, hiện tại nhiệt độ đã hạ, không cần phải uống thêm nữa. Cô thả thuốc lại vào túi.
Nữ chủ nhà đi tới liếc, hỏi: "Cô bị bệnh?"
"Ừ." Triệu Hằng nói.
Nữ chủ nhà lại rời đi.
Tối hôm qua rượu và lạc còn chưa tiêu hóa hết, Triệu Hằng không có khẩu vị, cô để cháo qua một bên. Nữ chủ nhà lúc này bưng một bình nước tới nói: "Uống hết bình nước muối ấm này đi, ngày mai bệnh cảm sẽ tốt hơn."
Triệu Hằng nói lời cảm ơn, nhận lấy sự quan tâm của cô ta. Tính cách mỗi người đều không giống nhau, nữ chủ nhà âm tình bất định, nhưng cũng may người không xấu.
Ngày hôm nay trôi qua thật chậm. Không cần làm việc, một ngày 24 tiếng đồng hồ tất cả đều hỗn loạn.
Sáng sớm Chu Dương ăn tạm chén mì sợi, buổi trưa bên chuyển phát qua lấy đồ, anh gửi bình nước hồng đi. Buổi chiều anh đi đánh bài với bạn, thua hơn mười mấy tệ.
Đám bạn thấy suốt mấy tiếng trên mặt anh không có nụ cười, đem tiền đẩy trở về nói: "Sắp sang năm mới chơi tiền tiếc gì, chúng ta chỉ chơi giết thời gian thôi."
Chu Dương ném tiền về, nói: "Được rồi, mọi người chơi đi."
"Đi sớm như vậy?"
"Đói bụng, đi về ăn cơm."
Người bạn gọi theo bóng lưng anh: "Trong nhà anh lại chẳng có phụ nữ, nấu cơm phiền phức lắm, buổi tối ở lại chỗ em ăn đi, vợ em ninh móng giò!"
Chu Dương hất tay.
Anh về đến nhà, tùy tiện ăn gì đó, đem rượu xái uống thừa tối hôm qua rót vào trong chén. Lúc ném chai trông thấy băng dán cá nhân trong thùng rác, anh dừng một chút, qua một lúc, anh gãi đầu, thở ra một hơi.
Lúc uống rượu nhận được điện thoại của lão Tưởng, lão Tưởng ồn ào: "Tìm được ông chủ rồi!"
Chu Dương buông chén, "Tìm được rồi sao? Bây giờ ông ta đang ở đâu?"
"Ông ta nói với cảnh sát không có chạy trốn, mấy ngày nay đang chạy tiền. Tôi tin ông ta cái quỷ ấy! Mọi người chuẩn bị ngày mai cùng đi đồn công an, A Dương cậu có tới hay không?" Nói xong lại nói, "Tôi nghe những chủ nhà kia nói, ngày mai bọn họ cũng muốn đi, nhiều người dễ tạo áp lực."
Chu Dương thoáng im lặng một lúc.
"A Dương? Cậu còn nghe không đấy?"
"À, cháu đi." Anh còn chưa được thanh toán tiền công, tất nhiên phải đi đòi nợ.
Ngày hôm sau, anh đi đón lão Tưởng, lúc đến đồn công an, chỗ đó đã có không ít người.
Lão Tưởng xuống xe, Chu Dương không xuống, lão Tưởng nói: "Xuống đi."
Chu Dương nói: "Chú xuống trước đi, cháu hút điếu thuốc."
Lão Tưởng đi trước dò xét tình hình. Một đám người vây quanh ở cửa ra vào líu ríu, lão Tưởng quan sát một lúc, lại đi trở về bên cạnh xe tải, chỉ vào phía trước nói với Chu Dương: "A Dương, đây không phải là bạn cậu ư, mấy ngày hôm trước gặp ở công ty lắp đặt thiết bị ấy."
Chu Dương ngồi ở bên trong xe hút thuốc, lập lờ nước đôi "À" một tiếng.
Triệu Hằng đang đứng bên ngoài đám người.
Cô ngủ một ngày một đêm, sáng nay mới nhìn thấy tin tức mới nhất từ đám chủ nhà.
Cơn sốt dường như đã lui, nhưng cơ thể cô vẫn còn chưa khỏe hẳn, nhưng khoản tiền tám vạn lắp đặt thiết bị này đối với cô hôm nay mà nói vô cùng quan trọng, cô không thể không đến.
Miệng cô khô khốc môi nứt nẻ khó chịu, đang muốn thoa son, cô đột nhiên chú ý tới người đàn ông trung niên Chu Dương gọi là lão Tưởng.
Ông ta đã đi xa, Triệu Hằng nhìn theo. Cô trông thấy đối phương đi đến bên một xe tải.
Son vừa dán lên đôi môi khô khốc, còn chưa kịp tô, cô dừng lại, chợt hạ tay xuống, làm như không có việc gì dời tầm mắt.
Bên cạnh xe tải, lão Tưởng vừa vặn hỏi: "Cậu không đi chào hỏi sao?"
Chu Dương hút hết điếu thuốc, mở cửa xe đi xuống, chân dùng sức nghiền tàn thuốc, anh đi về phía trước.