Truyền xong dịch về nhà, hai người đều đói bụng, Triệu Hằng quá mệt mỏi, không muốn xuống bếp, cô hỏi: "Ăn mì nhé?"
Chu Dương không có ý kiến, "Ừ."
Anh ngồi xuống ghế sô pha, không bao lâu Triệu Hằng mang hai bát mì để lên bàn, sau khi ăn xong Chu Dương nhận rửa bát, bị Triệu Hằng ngăn lại.
"Anh mau đi tắm đi, ở bệnh viện ngồi lâu như vậy cũng bẩn lắm rồi." Triệu Hằng cầm bát, nói, "Nghỉ ngơi cho sớm, cũng đừng xem TV nữa, tắm rửa xong nhớ uống thuốc."
Chu Dương lại lò cò đi phòng tắm.
Anh tắm xong đến lượt Triệu Hằng, động tác phụ nữ luôn chậm, bình thường Triệu Hằng ít nhất phải ở trong phòng tắm nửa tiếng, hôm nay chỉ mất mười lăm phút đã đi ra.
Chu Dương nhìn cô nói: "Sao không sấy khô tóc?"
"Chẳng muốn sấy." Triệu Hằng tùy ý cầm khăn mặt lau tóc mấy cái, để khăn mặt lên tủ đầu giường, nghiêng người nằm sấp trên gối, "Em ngủ đây."
Chu Dương kéo mấy sợi tóc ướt bị cô đè lên ra, muốn đi phòng tắm cầm máy sấy, vừa mới nhúc nhích đã bị người bắt lấy cánh tay.
Anh yên tĩnh một lúc, không xuống giường nữa, nằm xuống, người bên cạnh nhân dịp đó chui vào ngực anh.
Triệu Hằng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Chu Dương không ngủ, lúc trước anh ngủ quá nhiều. Anh ôm Triệu Hằng, nhàm chán nhìn chằm chằm vào trần nhà dưới ánh trăng, điện thoại đột ngột vang lên, người trong ngực hình như run lên, anh vỗ lưng cô, sau một lúc mới xem điện thoại.
Là lão Tưởng gửi tin nhắn tới, nói thấy trong vòng bạn bè, ngày mai muốn tới đây thăm bệnh.
Chu Dương thoáng nhìn qua trong ngực, sau đó thả điện thoại xuống.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Triệu Hằng ngủ muộn mới dậy, nhìn thời gian, cô ngủ trọn vẹn mười hai tiếng đồng hồ.
"Chu Dương?" Cô xuống giường muốn cầm khăn mặt, khăn mặt đã không còn ở tủ đầu giường rồi.
"Dậy rồi?" Chu Dương từ WC đi ra.
"Vâng." Triệu Hằng đi qua, ôm eo anh, "Chân đỡ hơn chút nào chưa?" Cô hỏi.
"Tốt hơn rồi."
Triệu Hằng đã không còn tin lời anh, cô nói: "Thật sao, đi hai bước cho em xem."
Chu Dương vỗ mông cô, chơi xấu nói: "Tranh thủ thời gian đi đánh răng rửa mặt nào."
Triệu Hằng không so đo với anh, "Hôm nay anh đừng đi làm."
"Không đi, hôm nay nghỉ ngơi."
Lúc này Triệu Hằng mới đi vào nhà tắm.
Chu Dương đứng một lát ở cửa, nói vào trong: "Lão Tưởng nói hôm nay muốn tới thăm bệnh."
Bên trong im lặng một lát, mới truyền ra tiếng: "Chú ấy muốn tới đây à?"
"Ừ..." Chu Dương đến gần cửa nhà tắm hơn, dựa vào vách tường hỏi, "Có tiện không?"
Vòi nước đóng lại, bên trong mới nói: "Có ở lại ăn cơm không? Trong nhà không có đồ ăn, đợi tí nữa em đi mua một ít."
Chu Dương cong môi, "Để anh đi mua, buổi trưa em muốn ăn gì?"
"Trưa em không ăn ở nhà."
"Phải đi ra ngoài à?"
"Vâng, em có hẹn."
"... Ừ." Chu Dương nói, "Vậy anh báo địa chỉ cho lão Tưởng nhé?"
"Ừ."
Chu Dương gửi địa chỉ cho lão Tưởng, Triệu Hằng rửa mặt xong đi ra, ngồi trên ghế trang điểm.
Chân Chu Dương vẫn đau, anh ngồi trên ghế sô pha cố gắng không nhúc nhích, hỏi: "Vậy buổi tối em có về ăn không?"
"Có chứ." Triệu Hằng nói, "Đến lúc đó em mua đồ ăn về, anh đừng đi ra ngoài."
"Ừ, cả ngày hôm nay anh sẽ không ra khỏi cửa."
Triệu Hằng cười.
Cô đang chuẩn bị thay quần áo, điện thoại vang lên, đi qua xem, thấy là Lý Vũ San, cô bắt máy.
"Sao thế?" Triệu Hằng hỏi.
"Bạn yêu, thứ bảy có phải đi làm không? Đi dạo phố nhé."
"Hôm nay không rảnh, tớ có việc rồi."
"Có chuyện gì thế?"
"Việc riêng."
Lý Vũ San không hỏi nhiều nữa, cô ấy thất vọng nói: "Aiz, như thế này, chúng ta rất lâu không gặp nhau rồi."
Triệu Hằng cười nói: "Ngày mai có lẽ được đấy."
"Tớ đang ở ngay dưới nhà cậu rồi."
"Hả?" Triệu Hằng kinh ngạc, "Thật hay giả đấy?"
"Có lẽ không tìm nhầm vùng đất mới của cậu đâu." Lý Vũ San báo địa chỉ, sau đó nói, "Tớ cũng tiện đường, nên đi thẳng tới."
Triệu Hằng suy nghĩ, hỏi: "Cậu muốn lên ngồi một lát không?"
"Ngồi một lát tớ không có hứng thú, tớ muốn mượn chỗ đi vệ sinh, nhịn chết tớ rồi."
"... Cậu lên đây đi." Triệu Hằng im lặng.
Chu Dương ngồi trên ghế đã nghe đủ cuộc điện thoại, hỏi: "Bạn em muốn tới à?"
"Cô ấy lên mượn chỗ đi vệ sinh." Dừng một chút, Triệu Hằng nói, "Là bạn thân của em, cùng học cấp ba, tên Lý Vũ San."
Triệu Hằng còn mặc đồ ngủ, cô tranh thủ thời gian thay quần áo, ai biết Lý Vũ San lên quá nhanh, đảo mắt chuông cửa đã vang lên.
"Anh ra mở nhé." Chu Dương cò một chân đi qua.
Triệu Hằng trốn vào nhà tắm, mặc nốt đồ.
Cửa vừa mở ra, Lý Vũ San nhìn thấy một người đàn ông cao lớn lạ lẫm, sững sờ ba giây mới hoàn hồn, "À, anh là... Tôi là bạn Triệu Hằng..."
"Tôi là Chu Dương, cô vào đi, Triệu Hằng đang trong nhà tắm." Chu Dương mở cửa ra.
Lý Vũ San gật đầu, Chu Dương cầm một đôi dép lê đưa cho cô ấy, lại mời cô ấy ngồi, nghiễm nhiên là dáng vẻ chủ nhà.
Lý Vũ San nhìn đối phương khập khiễng đi, mím môi, không nhiều lời.
"Đến rồi?" Triệu Hằng mặc đồ chỉnh tề ra khỏi nhà tắm, chỉ vào Chu Dương nói, "Đây là Chu Dương." Sau đó nói với Chu Dương, "Lý Vũ San."
Lý Vũ San lịch sự cười với Chu Dương.
Triệu Hằng nói: "Nhà tắm đây."
Lý Vũ San cũng không khách sáo, vội vã đi vào.
Triệu Hằng vào phòng ngủ lấy túi, nhìn thời gian, cũng đến lúc nên đi ra ngoài rồi. Lý Vũ San từ nhà tắm đi ra, đi tìm cô, quan sát chung quanh nói: "Vùng đất mới này của cậu cũng không tệ lắm, tốt hơn so với trước, căn phòng đợt trước hơi ngột ngạt."
Triệu Hằng mỉm cười: "Nơi này coi như cũng được."
Lý Vũ San lặng lẽ liếc phòng khách, nhỏ giọng hỏi: "Ở cùng nhau bao lâu rồi?"
"Rất lâu rồi được chưa." Triệu Hằng lại nhìn thời gian, nói, "Aiz, hôm nay không thể tiếp đãi cậu rồi, hiện tại tớ phải đi ra ngoài."
"Nhanh như vậy đã đuổi tớ đi..." Lý Vũ San nói, "Vậy cùng đi thôi."
Triệu Hằng cầm túi, nói một tiếng với Chu Dương: "Em đi đây, anh nhớ uống thuốc đấy."
Chu Dương mỉm cười: "Được rồi, đi đường cẩn thận."
Ánh mắt Lý Vũ San đảo qua hai người, suy nghĩ, cuối cùng nhịn xuống.
Khu vực nhà trọ này tốt, tìm dễ dàng, lão Tưởng dựa theo địa chỉ đi xe điện tới, mang theo hoa quả và sữa chuẩn bị lên lầu.
Cửa thang máy vừa mở ra, trông thấy Triệu Hằng, lão Tưởng vui mừng: "Tiểu Triệu!"
Triệu Hằng dừng lại chào hỏi: "À, chú đến rồi, Chu Dương ở trên nhà chờ chú đấy."
"Vậy chú đi đây, cháu phải đi ra ngoài à?"
"Vâng, cháu có chút việc phải làm, lần sau có cơ hội sẽ tiếp chú."
"Được rồi, đừng khách sáo, cháu bận thì đi đi, chú lên đây."
Lý Vũ San vừa nói được một nửa trong thang máy, đợi Triệu Hằng chào hỏi người xong, cô ấy mới nói tiếp: "Rốt cuộc cậu đi đâu thế, dù sao tớ cũng rảnh không có việc gì, đưa cậu đi cũng không sao."
"Thực sự không cần mà." Triệu Hằng từ chối.
Đi ra ngoài nhà trọ, cô mới chợt nhớ tới gì đó, "Á..."
"Sao vậy?" Lý Vũ San hỏi.
Triệu Hằng lật túi, quả nhiên..."Quên điện thoại rồi." Vừa rồi nói mấy câu với Lý Vũ San, xem thời gian xong lại quên điện thoại không bỏ vào, Triệu Hằng đành phải đi vòng lên lầu.
Cô mở cửa nhà trọ, chẳng muốn cởi giày, đứng ở cửa gọi người: "Chu Dương?" Lại thấy lão Tưởng đang đứng ở trong phòng ngủ của mình quan sát chung quanh.
Triệu Hằng nhíu mày, Chu Dương đi tới: "Sao lại trở lại rồi hả?"
"Em quên cầm điện thoại..." Cô trông thấy Chu Dương mới nhớ tới chân của anh, chuẩn bị cởi giày tự mình đi vào lấy.
Lão Tưởng ở bên trong đột nhiên nói, "Điện thoại đúng không, có phải đây không?"
Triệu Hằng sững sờ, mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn. Cháu đi trước, hai người từ từ trò chuyện."
Triệu Hằng chậm trễ một lúc, lúc ngồi xe buýt đi tới quán cà phê nhìn thời gian may chưa trễ lắm
Cô vào cửa tìm kiếm, một người phụ nữ trung niên mặc váy tím ngồi bên cửa sổ, bà ta kêu một tiếng: "Bên này, Triệu Hằng."
Triệu Hằng liếc bà ta, đi về phía đó.
Thực ra cô cũng không muốn đến cuộc hẹn này, ngày hôm qua trong điện thoại, đầu tiên cô từ chối, mẹ Chu Dư Vĩ lại nói một câu: "Cháu đã trả tiền đặt cọc bên Hoa Vạn Tân Thành cho Dư Vĩ rồi à? Số tiền đó ta cũng không hài lòng, hi vọng cháu có thể đi ra, ta muốn trò chuyện với cháu một chút."
Lúc trước Triệu Hằng có thể cắn chặt răng gom góp tiền trả lại cho Chu Dư Vĩ, đó là để cho người khác tuyệt đối không có cơ hội công kích mình, nên cô mới quyết định tới gặp mẹ Chu Dư Vĩ.
Triệu Hằng ngồi xuống, mỉm cười hỏi: "Cô ăn gì chưa, có muốn gọi chút gì ăn trước hay không?"
"Cùng gọi đi, có lẽ cháu cũng chưa ăn." Bà Chu nói.
Hai người chọn món, kêu hai phần, cà phê mang lên trước, Triệu Hằng nhấp một ngụm, nói: "Ngày hôm qua trong điện thoại cô nói cháu chưa hiểu rõ lắm, bây giờ có thể nói chi tiết chứ?"
Bà Chu chậm rãi từ trong túi lấy ra một tờ ngân phiếu, bỏ lên trên bàn. Triệu Hằng vẫn mỉm cười: "Số tiền không đúng sao? Lúc trước cháu đã tính rõ ràng rồi, cô có thể kiểm tra lại."
Bà Chu lắc đầu, tư thái của bà ta rất ưu nhã, Đã năm mươi mà nhìn chỉ như mới ngoài bốn mươi, chồng bà ta là lãnh đạo trong nhà nước, nhà mẹ bà ta làm về kinh doanh, bà ta làm giảng viên, cuộc sống an nhàn sung sướng, hoàn cảnh như vậy khiến cho thời gian ưu đãi đối với bà ta.
Bà Chu nói: "Ngày hôm qua cô cũng đã nói rồi, chỉ là hy vọng có thể nhìn thấy cháu, cháu không nên hiểu lầm." Ngón trỏ bà ta đặt lên tấm chi phiếu, lại cười nói, "Đây là tiền cháu mua căn hộ kia, ta dựa theo giá mua lúc trước, sẽ không để cho cháu chịu thiệt."
Triệu Hằng nhíu mày, cô nói: "Cháu không hiểu ý cô."
"Ý của ta rất đơn giản, ta muốn mua phòng ở Hoa Vạn Tân Thành."
"Chỗ đó có lẽ còn có phòng ở đang bán." Triệu Hằng nói, "Cô không cần phải mua của cháu.”
Bà Chu lắc đầu, "Chỉ có thể mua của cháu thôi." Bà ta không thừa nước đục thả câu, gọn gàng dứt khoát nói, "Chỉ có bán phòng ở cho ta, Dư Vĩ mới có thể chính thức kết thúc với cháu."
Triệu Hằng nhíu mày.
Phục vụ mang đồ ăn tới, bà Chu nhấp ngụm cà phê, bọn họ rời đi, bà ta mới tiếp tục nói chuyện.
"Thật ra trước đó cháu làm rất tốt, đã dọn nhà, lại đổi số điện thoại, còn từ chức. Chấm dứt là chấm dứt hẳn, điểm ấy ta thật sự rất thưởng thức cháu."
Triệu Hằng rất cố sức mới có thể duy trì mỉm cười, cô nói: "Rất khó có thể được cô thưởng thức, cháu và con trai cô đã chia tay rồi, năm ngoái chúng cháu cũng đã kết thúc."
Bà Chu nói: "Còn chưa đủ, cháu biết tính cách Dư Vĩ đấy, quá ôn hòa, đã muốn gì phải có bằng được. Ta vốn cũng không muốn mua phòng ở này, nhưng cháu có biết hiện tại Dư Vĩ đang làm gì hay không?"
Triệu Hằng im lặng, chờ đối phương nói tiếp.
"Hiện tại mỗi ngày trước khi đi làm hoặc sau khi tan việc, nó đều chạy đến Hoa Vạn Tân Thành, như một kẻ ngốc nhìn lên ban công, ngẩn người đến một giờ."
Triệu Hằng khẽ giật mình.
"Cho nên cháu nói xem, có cách nào có thể làm cho Dư Vĩ hoàn toàn hết hy vọng không? Cháu đã muốn biến mất, không bằng biến mất sạch sẽ một chút, nhận lấy số tiền kia, cháu có thể mua phòng ở khác, việc này cũng không tạo ra tổn thất gì cho cháu." Bà Chu nói.
Triệu Hằng chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được chuyện như vậy, hiện tại mỗi ngày cô đều đang liều mạng kiếm tiền, phòng ở là ngọn núi lớn áp người, thật ra cô đã sớm có tâm lý chuẩn bị hậu quả, lúc trước tại sao cô cứ phải cố chấp một mình chống đỡ chứ?
Có lẽ bởi vì cô muốn hoàn thành mục tiêu thứ nhất có “nhà”. Vào ngày 16 tháng 10 năm 2014, cô đã có một phòng ở thuộc về chính mình.
Không liên quan đến bất cứ ai, đây có lẽ là chấp niệm của cô.
Huống chi vẫn là "Dựa theo giá mua năm đó". Triệu Hằng sau một lúc mới hoàn hồn, cô mỉm cười, đẩy tờ chi phiếu trở về, lắc đầu nói: "Xin lỗi, cháu không bán."
Bà Chu kinh ngạc, "Tại sao không bán?"
"Không có tại sao hết, chỉ là không muốn bán."
Bà Chu nhíu mày: "Cháu cần phải hiểu rõ ràng, cháu muốn chấm dứt hoàn toàn, chỉ có chấp nhận đề nghị của ta mới là lựa chọn tốt nhất. Nếu dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng... Vậy ta đây thu hồi thưởng thức trước đó đối với cháu."
Triệu Hằng vẫn kiên quyết như trước, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, "Cháu đã nghĩ rất rõ ràng, cháu không bán."
Bà Chu khẽ dựa về phía sau, không còn vẻ mặt ôn hoà như lúc trước, bà ta nhìn chằm chằm vào Triệu Hằng, nói: "Nghe nói cháu đang qua lại với một công nhân lắp đặt thiết bị."
Triệu Hằng sửng sốt.
"Lựa chọn này của cháu thực sự khiến ta chấn động. Phụ nữ kiếm tiền cũng không hề dễ dàng, cháu cũng không thể trông cậy vào một người lắp đặt thiết bị có khả năng giúp cháu cung cấp cho phòng ở. Đừng để đến lúc đó ăn không tiêu nổi, muốn tìm ta mua lại phòng ở cũng không còn cơ hội."
"Không khiến cô phí tâm, thỉnh thoảng coi mình quá quan trọng cũng không tốt lắm."
Bà Chu biến sắc.
Triệu Hằng không cho bà ta cơ hội châm chọc, cầm thẳng túi quay người rời đi.
Cô không ngồi xe buýt, đi bộ hơn mười phút cơn giận mới dần tan đi. Vừa rồi chưa ăn gì, uống hai ngụm cà phê, lúc này bụng đói kêu vang. Cô không mua đồ ăn sẵn, gần đây có một chợ bán thức ăn, mua chút thịt và đồ ăn, sau đó ngồi xe buýt trở lại nhà trọ.
Lão Tưởng đã đi rồi, để lại một đống hoa quả và một thùng sữa, Triệu Hằng liếc đồ trên bàn, nói: "Sao mua nhiều như vậy."
"Anh bảo chú ấy cầm về, nhưng chú ấy không chịu."
Triệu Hằng nhanh trí, cô nói: "Có lẽ là cũng có ý cảm ơn, trước đó không phải anh giúp bọn họ lấy lại được tiền công còn nhận được hạng mục lắp đặt làm ư?"
Chu Dương đều biết,
"Anh đã sớm bảo chú ấy đừng khách sáo rồi."
Triệu Hằng chuẩn bị nấu cơm, Chu Dương nhìn thời gian còn sớm, nói: "Sớm như vậy đã ăn cơm chiều? Buổi trưa em chưa ăn no sao?"
"Ừ."
"Vậy để anh làm đi."
"Anh cứ ngồi đi, nấu đồ ăn phải đứng đấy."
"Cũng đâu có tàn phế." Chu Dương kéo tạp dề của cô, sai cô, "Mang cho anh."
Triệu Hằng mỉm cười, giúp anh buộc tạp dề.
Chu Dương nấu cơm, Triệu Hằng đi tắm, thay đổi áo ngủ thoải mái, sau đó về phòng ngủ bôi kem dưỡng da.
Trong lúc vô tình đảo qua mặt bàn, cô hoảng hốt, sau đó cúi đầu tìm dưới đáy bàn, lại lục ngăn kéo, lúc Chu Dương gọi cô ăn cơm, cô còn không tìm được.
Chu Dương cởi tạp dề xuống nhìn sang, hỏi: "Tìm cái gì thế?"
"Vòng tay của em không thấy đâu... Ngày hôm qua em đeo ấy, anh còn nhớ không?"
Chu Dương đương nhiên là nhớ, anh còn chụp ảnh. Anh giúp cô tìm, tìm một lúc vẫn không tìm được, anh nói: "Ăn cơm trước đã, ăn xong tìm tiếp."
Đành phải như vậy.
Vòng tay không quá đắt, mua vào năm ngoái trước khi xảy ra nhiều chuyện, hơn hai nghìn tệ, cô rất thích. Sau khi ăn xong Triệu Hằng lại tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng.
"Còn không tìm được?" Chu Dương hỏi.
"Ừ."
"Có phải làm mất ở bên ngoài không?"
"Không, hôm nay em không mang đi ra ngoài."
Triệu Hằng im lặng ngồi, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, như thế nào cũng không áp được xuống.
Chu Dương thấy cô vẫn không nhúc nhích, đi đến phía sau cô, đứng sờ tóc cô, nói: "Em rất thích à?"
"Vâng."
"Mua lại cho em một cái?"
Triệu Hằng lắc đầu.
"... Sao vậy?" Chu Dương thấy cô muốn nói lại thôi.
Triệu Hằng đấu tranh một lúc, do dự nói: "Em chắc chắn là để trong nhà, hôm nay lão Tưởng..." Cô nói không được, Chu Dương không cười nữa.
"Em nghi ngờ chú ấy?"
Triệu Hằng không phủ nhận.
Chu Dương nhớ tới ngày đó cô thấy vợ chồng lão Tưởng trộm áo phao, anh đoán bởi vậy cô mới có suy đoán này, anh nói: "Chú ấy có thể là tham món lợi nhỏ, nhưng sẽ không trộm đồ."
Triệu Hằng không cho rằng hành vi trộm áo phao không gọi là "trộm". Cô nói: "Em thấy hôm nay chú ấy còn vào phòng ngủ nữa."
"...Chú ấy hơi mất lịch sự, hôm nay chú ấy có vào một lúc, anh luôn ở đó."
Triệu Hằng nói: "Lúc em lên lấy điện thoại chỉ có mình chú ấy ở phòng ngủ."
Chu Dương không nhịn được, nói: "Hôm nay tới nhà không chỉ có bạn anh, có cả bạn em mà."
“Sao có thể là Lý Vũ San chứ!"
"Tại sao nhất định là bạn anh?"
Hai người đều im lặng.
Đây dường như là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau khi quen biết, lại là vì những người không liên quan, nhưng lại có mối quan hệ khó nói thành lời.
Buổi tối hai người quay lưng ngủ, sáng sớm, Triệu Hằng lên tiếng trước, "Buổi sáng ăn gì?"
"... Em muốn ăn gì?"
"Mì sợi, mì hành."
"Anh đi nấu cho em."
Lúc ăn mì không nói gì, ăn xong Chu Dương muốn đi ra ngoài làm việc, anh không thể kéo dài quá lâu kỳ hạn công trình.
Triệu Hằng rót đầy 1500 ml nước cho anh mang đi, lại dặn anh đừng quên uống thuốc, Chu Dương gật đầu.
Ngày hôm nay trôi qua gió êm sóng lặng, hai người dường như đều bình thường, sau nửa đêm Chu Dương trở mình, cánh tay khoác lên bên hông Triệu Hằng.
Ngày kế tiếp, bên Hoa Vạn Tân Thành phải lắp đặt cửa gỗ rồi, Triệu Hằng còn hẹn làm rèm cửa nữa.
Buổi chiều Chu Dương cố ý kết thúc công việc cùng cô đi giám sát.
Triệu Hằng cho rằng cửa gỗ một ngày là có thể lắp đặt zong, người thợ cười lắc đầu: "Không được đâu, nhanh nhất cũng phải ba ngày."
"Lâu như vậy sao?"
"Đã rất nhanh rồi."
Ánh mắt Triệu Hằng hỏi thăm Chu Dương.
Chu Dương dừng một chút, gật đầu nói: "Ừ, lắp đặt khung cửa đã mất một hai ngày rồi."
"À."
Hai người không lập tức đi ngay, bên rèm cửa phải đợi không có khách mới tới được. Chu Dương đứng trong phòng khách hút thuốc, Triệu Hằng đi ra ban công, nhìn xuống dưới lầu.
Đã hơn năm giờ, phần lớn mọi người đều tan tầm rồi, Triệu Hằng đứng một lúc, nhìn thấy cửa lớn cư xá dừng lại một chiếc xe màu trắng. Không nhìn thấy biển số xe và nhãn hiệu, nhưng trong lòng cô đã chắc chắn.
Triệu Hằng đi trở về phòng khách, nói với Chu Dương: "Em đi ra ngoài một chút."
"Đi đâu thế?"
Triệu Hằng không nói, "Rất nhanh sẽ trở lại."
Chu Dương không hỏi nữa, anh kẹp lấy thuốc lá đi đến ban công, chỉ chốc lát sau đã thấy được bóng dáng Triệu Hằng, cô đi ra ngoài cư xá.
Chu Dư Vĩ nhìn thấy cô từng bước một đi tới, anh ta có loại cảm giác không chân thực, ngồi ở trong xe, anh ta vẫn không nhúc nhích.
Triệu Hằng đi đến bên cạnh xe, đập xe nói: "Mở cửa."
Chu Dư Vĩ mở cửa, quay đầu nhìn về phía cô.
Triệu Hằng ngồi vào ghế bên cạnh, lời nói chuyển mấy vòng, sau đó nói ra ý định, cô nói: "Anh đừng đến đây nữa, thứ bảy mẹ anh mới đi tìm em."
Chu Dư Vĩ giật mình, căng thẳng nói: "Mẹ anh tìm em làm gì?"
"Chu Dư Vĩ." Triệu Hằng hơi nhíu mày, cô xuyên qua kính chắn gió, nhìn về phía trong cư xá, nói, "Năm ngoái lúc anh nói chia tay, em không hề khổ sở, mà là thất vọng. Em cũng phải điều chỉnh thật lâu mới khiến mình bình tĩnh trở lại. Chúng ta đều là người trưởng thành lý trí, không phải trò đùa, đã xảy ra chính là đã xảy ra, không có nhiều chuyện có thể quay đầu lại, anh cần gì phải làm những chuyện không có ý nghĩa này?"
Chu Dư Vĩ im lặng thật lâu, cắn răng nói: "Anh nhìn thấy... Em hôn người lắp đặt thiết bị kia ở ban công."
Triệu Hằng sững người.
"Sao em có thể cùng người như vậy..." Chu Dư Vĩ nói không được.
Triệu Hằng quay đầu nhìn anh ta.
Chia tay đến nay đã hơn nửa năm, đã lâu cô chưa gặp người này, gặp rồi cũng không nhìn mặt. Lúc này gặp lại, có chút lạ lẫm. Thời gian có khi thật đáng sợ.
Triệu Hằng nói: "Anh có nhớ lần ngồi xe taxi, lái xe đi đường vòng, anh im lặng, là em tranh luận đấy."
Chu Dư Vĩ không biết sao cô lại nhắc cái này, nhưng anh ta nhớ rõ, mồm miệng anh ta thật sự không tốt, sau đó Triệu Hằng còn nói như vậy rất tốt, tương lai bọn họ sẽ không cãi nhau.
"Anh nhớ..." Anh ta nói.
“Thật ra lúc đó, trong nháy mắt em có suy nghĩ, tại sao em phải bảo vệ anh chứ? Em mới là người cần được bảo vệ." Triệu Hằng nói khẽ, "Em chính là một người phụ nữ rất tầm thường, không mạnh mẽ như anh nghĩ đâu."
Chu Dư Vĩ sững sờ.
Triệu Hằng xuống xe, vịn cửa, xoay người nói câu sau cùng đối với người trong xe: "Em hi vọng tương lai anh có thể trôi qua bình thản hạnh phúc, em cũng sẽ cố gắng vì mục tiêu này."
Hốc mắt Chu Dư Vĩ đỏ lên, anh ta mỉm cười nói: "Tạm biệt, Tiểu Hằng."
"Tạm biệt."
Triệu Hằng quay về trên lầu, bên rèm cửa đã đến, Chu Dương đang thương lượng với đối phương.
Anh liếc Triệu Hằng, không nói chuyện, ánh mắt thu lại, anh hút thuốc đứng ở một bên.
"Thứ bảy em đi gặp mẹ Chu Dư Vĩ." Triệu Hằng nói.
Chu Dương sững sờ, bỏ điếu thuốc xuống, nhìn về phía người bên cạnh, "Xảy ra chuyện gì?"
Triệu Hằng nói đơn giản một lần cuộc đối thoại ngày đó, Chu Dương nghe xong, cụp mắt vẩy tàn thuốc nói: "Thật không biết mắt nhìn người của em thế nào."
Triệu Hằng đã sớm chú ý tới vừa rồi anh đứng bên cửa sổ, cô không nói tiếp.
Năm đó mới vào đại học, Chu Dư Vĩ là người dịu dàng lại yên phận, không liếc mắt đưa tình với các cô gái khác, không khoe khoang gia thế, đối xử với mọi người lại thân thiết. Khi đó cô nghĩ, có một gia đình, trước hết phải có một cái căn hộ lớn, sau đó có một người chồng, một đôi trai gái, điều kiện kinh tế ổn định mới có cuộc sống ấm no.
"Triệu Hằng."
"Hả?" Triệu Hằng nghe thấy tiếng quay đầu.
Chu Dương sờ túi quần, sau đó lấy ra một túi nhung, đưa tới trước mặt cô.
Triệu Hằng liếc anh, nhận lấy, lấy đồ vật bên trong ra.
Một chiếc vòng, rất giống chiếc đã mất của cô.
Chu Dương nói: "Ngày hôm qua anh đi cửa hàng hỏi, giống như đúc đã không còn, chỉ có cái này tương đối giống."
Triệu Hằng đeo vòng tay, nói: "Đẹp lắm, em rất thích."
Chu Dương vứt tàn thuốc xuống, ôm eo cô, hôn một chút lên trán cô.